Viết Xuống Chút Hồi Ức

Chương 20

Tiễn Danny đi, tôi đến bên cạnh xe nói lời chào tạm biệt với Thẩm Phương. Chị nhìn tôi, rồi lại nhìn căn nhà phía sau tôi, cười nói: "Nhà mới, có cảm giác gì mới không?"

Tôi cười: "Em còn chưa ở, sao mà biết."

Chị lại cười, nói: "Không định ăn mừng sao?"

Tôi ngây ra, đúng là tôi không hề nghĩ tới việc này, chị ấy nói tôi mới nhớ ra, hình như tôi nên cảm ơn chị mới phải.

Lần đi chơi Windsor lần trước, đáng nhẽ tôi định mời chị ăn một bữa tử tế, nhưng khi khóc xong, tâm trạng của hai đứa đều có hơi kỳ cục, nên sau đó chỉ tìm một tiệm ăn nhanh giải quyết cho xong.

Chúng tôi ăn món khoai tây nướng nổi tiếng nhất của Anh, với lớp vỏ bên trên phủ pho mát và tỏi nấm hoặc thứ gì đó. Hương vị rất chuẩn xác, tiền thanh toán chúng tôi xẻ đôi. Tôi không chủ động trả hết, vì tôi nghĩ ít tiền thế này mà cũng giành trả thì quá là coi thường chị.

Nên, tôi nói: "Em mời chị bữa cơm nhé, coi như lời cảm ơn vì chị giúp em nhiều như thế, chuyện đi học, chuyện chuyển nhà, lại còn đưa em đi chơi, lãng phí biết bao nhiêu thời gian của chị."

Thẩm Phương cười: "Sao em cứ khách sáo với chị thế nhỉ, nhiều lần như thế này mà em vẫn chưa quen sao."

Chị nói thế làm tôi thấy ngại, tôi lắc đầu, không biết nên nói thế nào, chỉ biết lí nha lí nhí trong miệng: "Đâu có."

Thẩm Phương nghĩ một lúc, nói: "Hôm nay vừa hay là thứ Bảy, nếu như em rảnh, tối mai chúng ta đi club chơi nhé, thấy thế nào?"

Club à, club ở đây không giống với cách nói của người Trung Quốc. Ở Anh, đa số các thanh niên đi club thật ra giống kiểu đi vũ trường hoặc bar của nước chúng tôi.

Nói đến bar ở Anh, không có nhảy nhót gì, cũng rất ít nơi có nhạc nhẽo, đó chỉ là nơi chỉ dành riêng cho việc vào uống rượu và tán dóc.

Trước đó, chỉ thi thoảng tôi mới tìm đến các quán bar một mình, ngồi tới tận đêm khuya chỉ với một ly rượu rồi thôi. Lý do đến là vì muốn tìm cơ hội luyện nói tiếng Anh với người khác, còn club thì tôi chưa tới bao giờ. Lý do đầu tiên vì vào club phải có tiền, tôi thấy tiêu tiền vào nơi đó không đáng, hơn nữa, thường thì ở club khá là loạn, con gái đi một mình khá nguy hiểm.

Thẩm Phương đề nghị như vậy làm tôi có phần háo hức muốn thử cho biết, vội nói: "Được ạ, được luôn, em mời chị đi chơi, rượu nước cứ để em mời."

Thẩm Phương cười và xua tay, không phản bác thêm, chỉ nói: "Được, lát nữa chị gọi điện báo cho Sue và mấy người nữa, bọn họ sành sỏi hơn chị, đến khi tìm được chỗ thì chị sẽ gọi điện cho em. Đến khi đó, chị sẽ tới đón em."

Tôi nói: "Không cần đâu, em ở trong thành phố, đi tàu điện ngầm cũng gần, đến đó tiện lắm. Đến khi đó chị chỉ cần báo cho em địa điểm và thời gian là được, em sẽ tự tìm."

"Cũng được, đi xe buổi tối cũng hơi khó, đến lúc đó chị sẽ gọi điện cho em."

"Được, vậy liên lạc qua điện thoại" - Tôi nói.

||||| Truyện đề cử: Dụ Hoặc Minh Tinh: Mùi Hương Của Em |||||

Thẩm Phương lại nhìn tôi và cười đầy ẩn ý, nói: "Em, vậy... buổi tối đi ấy, đừng ăn mặc trịnh trọng quá, thoải mái thôi."

Tôi chưa hiểu lắm, tôi nghĩ, quần bò với giày thể thao mà cũng trịnh trọng sao? Nhưng lại ngại hỏi lại. Gật gật đầu, rồi xe họ rời đi.

Tôi chuyển từng thứ một lên căn gác xép nhỏ của mình. Đi tắm. Ngồi trên bệ cửa sổ và bắt đầu cuộc sống tiểu tư sản, nhân tiện hướng tới tương lai tươi sáng, ôn lại quá khứ đau buồn và nhắc lại hoài bão của mình.

Sau đó, cuộc điện thoại từ Thẩm Phương lại khiến tôi phải bỏ lại những thứ này, tôi băn khoăn không biết nên mặc gì vào buổi tối sắp tới? thoải mái thôi? Nên là, tôi tìm mặc một chiếc áo thun chui đầu có hình thù, nhìn có vẻ khá cộc cỡn, chọn một chiếc quần jean đẹp nhất của tôi, và phối cùng đôi Adidas - đôi mà tôi mãi không nỡ đi kể từ hôm trời mưa đến giờ. Tôi chạy vào nhà vệ sinh ngắm nghía, thế này đã đủ "thoải mái" chưa? Mặc dù tôi mặc chiếc áo thun cộc tay, nhưng nếu bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác măng tô dạ chắc sẽ không lạnh nữa.

Cứ như vậy, tôi rất phấn khích mong chờ. Cho đến đêm hôm đó, tôi ra ngoài rút một ít tiền, mua vé tàu điện, đến quán club nổi tiếng trong giới sinh viên London sớm hơn 20 phút so với thời gian đã hẹn.

Ngoài cửa là khung cảnh người và xe đông đúc náo nhiệt. Tôi ở ngoài cửa nhìn những hàng người đang tấp nập tiến vào, lúc đó mới hiểu ra ý của Thẩm Phương là sao khi bảo tôi mặc "thoải mái".

Hóa ra, club ở đây là nơi các cô gái có thể trang điểm cho khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp và khoác lên người mình những bộ cánh giống như "gà" ("gái"), hơn nữa có thể làm ra những hành động tương tự mà không lo bị chỉ trích. Vậy nếu nói như thế, tôi nhìn lại chiếc quần jean, áo thun và đôi giày thể thao của mình, tôi chính xác là một con hạc lạc giữa đàn gà.

20-11-2006 - 04:40:54

Tôi đang đứng nhìn ra từ cửa ra vào, thì bất ngờ bị ai đó ôm chầm từ bên cạnh, một mùi thơm nồng nặc xộc thẳng vào mặt tôi, tôi ngoảnh lại không biết đang xảy ra chuyện gì mà tự dưng lại bị hôn trộm giữa nơi công cộng như vậy! Tôi né tránh theo phản ứng, giơ tay định giương một cú tát, là đứa nào định xâm hại bà! Nhưng khi tôi nhìn thấy khuôn mặt trang điểm đậm của Sue đang cười nham hiểm với tôi, lúc ấy tôi mới thở phào nhẹ nhõm: "Chị! Em còn tưởng ai!" Đang định nói thêm gì đó thì thấy Thẩm Phương đi tới, tôi vội nuốt vế sau vào họng.

Sue vẫn chưa chịu thua, cô nàng bĩu môi với tôi và nói bằng thứ tiếng Trung không chuẩn lắm: "Chẳng vui gì cả." Tôi phát hiện mỗi khi cô ấy nói tiếng Trung là tôi lại vô thức muốn lặp lại câu ấy, biết thế nào gọi là khẩu âm chuẩn không? Không biết cô ấy có nghĩ như vậy khi tôi nói tiếng Anh không nhỉ?

Tôi đang định lùi lại thì Thẩm Phương mỉm cười và vẫy chiếc vé trên tay với tôi, hoá ra chị đã chuẩn bị sẵn. Tôi đi vào cùng bọn họ, xếp hàng, vào club, bên trong vẫn có người cầm thiết bị kiểm tra bằng kim loại đứng ở cửa, rà soát nghiêm ngặt cứ như lên máy bay vậy. Tôi nghĩ thầm, nhất thiết phải vậy sao? May mà hôm nay tôi không mang theo con dao nhỏ lúc thay quần jean, không thì bị tịch thu mất tiêu.

Sau đó, tôi nhìn Thẩm Phương và Sue đang đi phía trước, còn có khoảng 5-6 người nam nữ khác đi cùng họ, nhìn họ đều có vẻ giống BBC (người gốc Hoa sinh ra ở Anh) như Sue, đều nói tiếng Anh. Nhưng tôi không thấy Danny, cũng không thấy ai có dáng vẻ giống vệ sĩ nào khác. Tôi nghĩ, 80% khả năng là họ lại lẻn ra ngoài.

Những người bạn của Thẩm Phương và Sue đều thuộc dạng vừa nhìn đã mang lại cảm giác rất sang trọng, bọn họ đang nói chuyện với Thẩm Phương và Sue với vẻ mặt rất chảnh, thậm chí còn không chào tôi một tiếng, làm như tôi tàng hình vậy. Trong lòng tôi rất ấm ức, tôi cũng không nói chuyện, nếu không phải vì Thẩm Phương và Sue, tôi cũng sẽ không buồn quan tâm đến bọn họ.

Thẩm Phương nói chuyện với họ một lúc, rồi quay đầu lại nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới và mỉm cười, tôi hiểu chị đang cười cái gì, nên giả vờ như không biết. Chị ấy đưa mặt hơi sát lại một chút, và nói với tôi: "Em theo sát nhé, bên trong nhiều người lắm, đừng tách ra."

Tôi ậm ừ một tiếng, không đáp lại thêm.

Hôm đó Thẩm Phương cũng mặc rất thiếu vải, chị cũng trang điểm, phấn mắt hơi óng ánh, nhưng vẫn bảo thủ hơn so với Sue trang điểm như thể bị cháy nắng kia.

Phần thân trên là một chiếc áo thun bó ngắn tay màu xanh lá táo, nhưng phần cổ áo mở ra rất rộng, rộng đến mức chị thi thoảng sẽ vô thức lấy tay che cổ áo vì sợ lộ hàng. Nếu đã sợ lộ hàng, không biết tại sao chị lại mặc chiếc áo đó. Trên eo chị là một chiếc thắt lưng da Dior CD dày dày màu nâu, cũng chỉ là một vật trang trí vắt ngang bên hông mà thôi.

Bên dưới, chị mặc một chiếc váy da cùng màu, siêu ngắn. Dưới chân là một đôi bốt mũi nhọn màu nâu cao đến đầu gối. Túi xách hôm nay của chị không khoa trương lắm, là hãng DKNY. Nếu là những lần trước khi tôi gặp chị ấy, chị thường sẽ ăn mặc hoặc là thanh lịch, hoặc là giản dị, nhưng tạo hình kiểu này của chị là điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ xuất hiện. Tuy nhiên, chị ăn mặc như vậy cũng có sức hút riêng, nhìn có vẻ, nói thế nào nhỉ, rất quyến rũ.

Tôi cũng không biết có phải do đã nghĩ nhiều không, tôi đột nhiên rướn người lên, đưa môi tiến sát vành tai chị, nói: "Hôm nay chị mặc rất sεメy."

Chị không ngờ tôi sẽ làm thế, giật nảy cả mình, trên mặt bỗng hiện sắc thái ngại ngùng. Tôi thầm nghĩ, hỏng rồi, lại nói vớ vẩn.

Chị khó xử cười một cái, rồi nói: "Cảm ơn." Sau đó tỏ ra như vừa nghĩ ra gì đó rồi quay sang nói chuyện với Sue, hoàn toàn bơ đẹp tôi đang ở phía sau, mặt tôi vừa đỏ lại vừa tái mét. Vẫn may, may là trời tối.

Bên trong quả thật có rất nhiều người, lại rất ồn. Khi vừa vào, âm thanh ầm ầm ấy xộc thẳng vào tim gan đến mức làm tôi suýt truỵ tim và thủng màng nhĩ. Tôi vô thức dùng tay bịt tai lại, như vậy mới có thể từ từ làm quen được.

Tuy nhiên, ưu điểm của việc này là người ta sẽ có thể ngay lập thức high lên. Rất đơn giản, bạn không thể nói chuyện một cách bình thường được, mà phải hét lên, hét mãi hét mãi, sẽ khiến tay chân thả lỏng hơn, còn được gọi là thư giãn, dù sao nếu bạn muốn giữ vững phong thái đoan trang hoặc muốn giả bộ ở trong club, cũng không phải là chuyện dễ dàng làm được.

Không có nhiều trò vui để chơi lắm, muốn nhảy thì nhảy theo nhạc, không muốn nhảy thì uống rượu. Tôi chạy đi mua rượu, giá rượu ở đây không chênh lệch với rượu trong bar là bao, thậm chí còn rẻ hơn, nhưng khó mà ngăn nổi những người đang high uống nhiều rượu, tôi nhớ chúng tôi uống nhiều nhất là vodka pha soda nước chanh (thật ra là Sprite), ngoài ra còn có loại đồ uống Vodka có cồn đóng chai, loại màu trắng có tên là Ice, loại màu xanh tôi rất thích, cũng có tên là Blue.

Người Anh không bao giờ uống rượu vang nguyên chất, mà luôn pha lẫn để uống. Tửu lượng của tôi cũng khá thôi, không đến nỗi được gọi là tốt, vẫn có thể uống một chút, nhưng lại không chơi nổi uống rượu pha, đầu tiên uống nửa pint một ly vodka, 25ml (một shot) vodka nguyên chất, cũng không nhiều lắm, nhưng sau đó lại uống một chai Blue và một chai Budweiser, lúc này bắt đầu thấy chóng mặt rồi. Vì vậy, tôi tìm một chỗ để ngồi và nhìn họ chơi.

Thẩm Phương uống rượu cứ như không, chị chỉ uống nửa ly vodka mà đã đặt xuống, nổi hứng đi nhảy với hội BBC, có lúc chị nhảy với đám người Tây, vừa nhảy vừa cười, đám người đó vây quanh chị ấy như thể muốn điên cuồng la liếʍ chị vậy. Có thể thấy, chị rất hấp dẫn.

Sue và một cô gái khác tên Wendy lại có phong cách khác biệt, rất "phóng khoáng" cứ lúc thì chạy đi nhảy múa, hơn nữa còn múa kiểu rất "dán người"; cứ lúc lại đi tìm ai đó nhậu nhẹt, cũng tìm đến tôi, rủ tôi chơi trò đố nhau phạt rượu như trẻ con, nếu hoà thì phải chu môi hôn nhau từ xa. Tôi không quen chơi, dù biết chơi nhưng luôn quên động tác nên đã phải uống rất nhiều. Một lúc sau, tôi cảm thấy nếu như cứ tiếp tục thế này thì sẽ "high" thật đấy, nên mượn cớ đi vệ vệ sinh và chạy vào WC.

Tiếng nhạc dần dần nhỏ lại, tôi mới nhận thức được rằng bản thân đã high thật rồi. Chân cẳng không được nhanh nhẹn cho lắm. Tôi rửa mặt và đứng trước bồn rửa một lúc, vẫn thấy hoa mắt, chạy tới thùng rác muốn nôn ra.

Một lúc sau, không nôn được gì cả. Mở cửa rời đi, thì nghe thấy tiếng ai đó chạy ào vào từ bên ngoài, vừa đẩy cánh cửa bên cạnh ra đã ngay lập tức ôn oẹ òng ọc. Làm tôi đứng cạnh nghe xong một hồi ấy cũng cảm thấy mắc ói. Tôi đi ra ngoài, cửa bên cạnh chưa đóng kỹ, nhìn lại quần áo người đó, hoá ra là cô nàng tên Wendy. Thế là lại vội vàng vào lại, dìu cô ấy, vừa vỗ lưng vừa hỏi cô ấy có làm sao không.

Cô nàng này đúng là say thật rồi, cô ấy thậm chí còn không nhận ra tôi là ai, cứ tiếp tục bắn một tràng tiếng Anh mà tôi không thể hiểu, không còn cách nào khác ngoài việc giúp cô ấy xoa sau lưng.

Sau đó, tôi dìu cô ấy đến trước buồn rửa tay. Cô ấy rửa, tôi đưa khăn giấy.

Cuối cùng cô ấy cũng nằm nhoài ra cạnh bồn rửa, nhìn có vẻ đã hơi tỉnh rượu, nhìn tôi một lúc như đang dần hồi phục lại trí nhớ, và nói với tôi: "Cô."

Tôi lẩm bẩm trong lòng, cô tưởng tôi là ai chứ, thật sự coi tôi là Lôi Phong Anh Quốc đang gửi gắm hơi ấm và tình yêu thương hay sao? Giúp cô vuốt lưng cả ngày mà còn không tip cho tôi? Nhưng tôi không nói ra, chỉ cười.

Sau đó, Wendy lắc đầu nhìn tôi một lúc và làm ra chuyện khiến tôi cực kỳ ngạc nhiên. Cô ấy đột nhiên lao đến ôm tôi, hôn tôi liên tục. Tôi chưa kịp né tránh đã bị cô ấy hôn đi hôn lại, nhưng lần này cô ấy không hôn vào má, mà là môi kề môi. Ban đầu tôi rất bất ngờ, sau đó thấy hơi tức giận, thầm nghĩ: "Sao lại có thể say đến mức này!"