Bên ngoài thỉnh thoảng vang lên thanh âm ồn ào của người qua đường đi lại, tiếng pháo hoa nổ đùng đùng phía xa cũng truyền tới từng hồi náo nhiệt, nhưng tại căn nhà kiểu tây cửa sổ cửa chính đều đóng kín, không nhìn thấy được bên trong, bốn bức tường thành công ngăn cách mọi tạp âm từ bên ngoài. Lòng bàn tay Hứa Niệm chảy đầy mồ hôi, tim đập đến lợi hại, biết rằng phi lễ chớ nhìn nhưng cả người nàng như bị đóng đinh cứng ngắc, mắt cũng không chớp cái nào, nhiệt ý trong lòng tán loạn ra khắp cơ thể, nóng đến mức yết hầu dần trở nên khô khốc.
Mặt tường hướng ra ngoài sân có một cửa sổ quên chưa đóng, gió đêm thổi qua, tấm rèm cũng nhè nhẹ lay động theo, làn lụa đen mỏng khẽ đong đưa qua lại, hơi nóng bao quanh Hứa Niệm nháy mắt tan đi không ít. Cố Dung kéo đến cái khóa cuối cùng ngay eo, miếng vải mỏng cái trước cái sau rơi xuống, tấm lưng trơn bóng lộ ra không sót chỗ nào, cô đưa tay sửa tóc, xương bướm sau lưng theo động tác hơi hơi nhô lên.
Mông cao eo thon tạo thành đường cong ưu tú, chỉ cần cử động thêm một chút, mảnh váy lụa kia sẽ rơi xuống đất hoàn toàn. Hứa Niệm siết chặt lòng bàn tay, dùng sức đến mức ngón tay trở nên trắng bệch, nhưng nàng không thốt ra một tiếng động ngăn cản nào mà thẳng tắp nhìn, tầm mắt dừng tại nơi chiếc eo mảnh khảnh kia không dời nửa khắc, nơi đó trước giờ vẫn là bộ phận dụ hoặc nhất của Cố Dung, từng tấc da thịt dần dẫn người khác vào cơn mơ màng, Hứa Niệm chỉ là một con người bình thường, khó tránh khỏi sẽ bị mị sắc lôi kéo.
Cái gì mà nguyên tắc, cái gì mà lễ giáo, giờ phút này toàn bộ đều trở thành phế thải.
Cố Dung xoay người nghiêng đầu nhìn lại, nhẹ giọng hỏi: "Chụp không?"
Mặc dù ánh đèn lờ mờ nhưng cũng có thể nhìn thấy chút này nọ, huống chi Cố Dung còn xoay người, Hứa Niệm cuống quít hạ tầm mắt, khẽ ừ một tiếng.
Chụp loại concept này nhất định sẽ nhận lấy sự đánh giá phản đối từ xã hội, một số người sẽ cho rằng nó thấp kém, đăng lên mạng bị mắng phóng đãng tùy tiện là đã nhẹ nhàng lắm rồi. Nghệ thuật đứng đắn trong mắt họ là phải mặc quần áo, không mặc thì chính là hạ lưu, bán mình lấy lòng thiên hạ, cũng giống như bức ảnh trong tạp chí năm đó, mang đến cho Cố Dung nhiều tiếng tăm lẫn cơ hội nhưng cũng đồng thời kèm theo vô số lời chửi rủa cùng khinh bỉ từ công chúng.
Đương nhiên, Hứa Niệm chắc chắn sẽ không đăng ảnh lên mạng, nàng chỉ giữ lại cho riêng mình xem thôi.
Ánh sáng kém, không có dụng cụ chuyên nghiệp hỗ trợ lại thêm một chiếc máy ảnh tuổi đời không còn nhỏ, muốn cho ra đời một tấm hình xuất sắc không hề dễ dàng, Hứa Niệm cũng chỉ là dân nghiệp dư, loay hoay tìm góc này góc khác mãi vẫn chưa nhấn nút chụp, nàng cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Cố Dung không vội vàng nóng nảy, kiên nhẫn chờ nàng, nhỏ giọng gọi: "A Niệm."
Hứa Niệm giương mắt, không cẩn thận nhìn thấy thứ không nên nhìn, lúc này cũng không né tránh mà giả vờ bình tĩnh đáp lại: "Dạ?"
"Sao lại quyết định ở lại thành phố G đi học?"
Với thành tích của nàng, xa xa cũng đủ ghi danh vào đại học T, nhưng lúc đó nàng không chọn trường đó, bây giờ lại định qua đó học nghiên cứu sinh, bà ngoại qua đời lúc nàng còn chưa thi đại học, không còn ràng buộc gia đình, vì cái gì mà muốn ở lại thành phố này?
Hứa Niệm giật mình, biểu hiện trên mặt không thay đổi, đúng sự thật nói: "Bởi vì lúc ấy không nghĩ đến việc rời đi."
Bà ngoại đi rồi nhưng nhà vẫn ở đó, lại còn một đống vấn đề hậu sự cần xử lý, tâm phiền ý loạn chỉ có thể làm theo bản năng. Nàng cảm thấy quyết định của mình rất đúng, nếu như lúc đó nàng thật sự rời đi thì sẽ không gặp được Trầm Vãn, càng sẽ không gặp được Cố Dung. Trong cuộc đời có rất nhiều chuyện bản thân mình quả thật không cách nào xử lý vẹn cả đôi đường, nhưng từ sâu xa nào đó hẳn là mọi việc đều đã được vận mệnh an bài cả rồi.
Cố Dung gật đầu, quay người đi.
"Dì thì sao ạ, vì sao lại chọn con đường người mẫu?" Hứa Niệm hỏi, dù là nàng hay những người bạn kia, mọi người đều không hiểu vì sao Cố Dung chọn dấn thân vào con đường này. Sinh ra trong gia đình thương nhân, chọn học chuyên ngành máy móc, cuối cùng lại trở thành người mẫu, quả thật cách rất xa với quỹ đạo cuộc sống "chuẩn mực" mà con cái nhà tài phiệt nên có.
Cố Dung im lặng, suy nghĩ xem nên trả lời thế nào.
Hứa Niệm nghịch nghịch máy ảnh, canh ngay lúc Cố Dung đang hơi cúi đầu liền nhấn nút chụp một tấm, bất quá vì không canh đúng góc, chụp xong còn bị out nét, tuy khoảnh khắc đó rất đẹp nhưng nàng không chút do dự bấm vào nút xóa đi.
Tiếp tục ngẩng đầu lên nghe cô từ từ nói: "Lúc đó có một người bạn đang làm việc tại Tân Không, cậu ấy lúc đó mới nhậm chức không lâu, may mắn nhận được cơ hội tác nghiệp, tôi vốn là định đi theo phụ một chút thôi, kết quả trong lúc nghỉ ngơi cậu ấy hỏi tôi có muốn chụp thử vài tấm hình không, sau đó tôi liền thử, sau đó nữa những tấm hình ấy được Tân Không đăng lên tạp chí."
Người bạn đó chính là Nghiêm Húc, năm đó hai người đều còn rất trẻ, một người mới mười tám, một người mới hai mươi ba, đều đang ở độ tuổi dám nghĩ dám làm, bức ảnh kia vẫn còn được Hứa Niệm kẹp vào cuốn tạp chí năm đó.
"Sau đó bắt đầu đi sàn catwalk, ở trong nước khoảng hai năm, đến năm thứ ba lại cùng cậu ta ra nước ngoài nỗ lực tìm chỗ đứng," Cố Dung ngắn gọn nói, che ngực xoay người nhìn vào mắt Hứa Niệm, "Là như vậy."
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, chỉ vài câu đã kể xong, còn về việc lăn lộn trong nghề vất vả thế nào, dốc sức tìm vị trí ở quốc tế khó khăn ra sao, đều một mực không đề cập tới.
Hứa Niệm cân nhắc một lúc lâu, buông máy ảnh, ngồi xuống chỗ tựa lưng của sofa, bốn mắt giao nhau thật lâu, cuối cùng Cố Dung là người quay đi trước.
"Hợp đồng làm việc đến kỳ sau lại phải đi ạ?" Hứa Niệm hỏi.
"Không biết, vẫn chưa xác định."
Hứa Niệm ngạc nhiên, nàng cho rằng Cố Dung chắc chắn sẽ trả lời "Đúng vậy", dù sao tuổi nghề của người mẫu rất ngắn, trì hoãn lâu đương nhiên sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sự nghiệp, ngành công nghiệp người mẫu này xưa nay không thiếu người mới hay hắc mã, cạnh tranh cực kỳ khốc liệt, chỉ cần sơ suất một chút là sẽ bị đào thải vô cùng dễ dàng.
Bên ngoài bỗng dưng vang lên tiếng nói cười ầm ĩ, có một nhóm du khách đang đi qua, Hứa Niệm hoàn hồn, một lần nữa cầm lấy máy ảnh, nhìn đến đầu tóc rối tung của đối phương, đột nhiên nhớ tới cái gì lại buông máy xuống, đứng dậy đi qua, Cố Dung phản xạ theo quán tính nghiêng người nhìn theo nàng.
Không cẩn thận nhìn tới phong cảnh dạt dào, Hứa Niệm vội vàng quân tử mà dời mắt, đem tầm mắt bảo trì từ cổ trở lên, không dám nhìn xuống một phân nào.
"Cột tóc lên một tí," nàng nói, "Như vậy chụp đẹp hơn."
Cần cổ trắng ngần bị tóc che khuất, ảnh chụp ra có cảm giác thiếu hai phần ý vị, nhất định phải lộ ra mới hoàn mỹ.
Cố Dung buông tay, lẳng lặng đứng yên.
Bởi vì chiều cao hai người không sai biệt lắm, khó tránh khỏi sẽ lơ đãng thấy cảnh xuân phía trước, dù cho Hứa Niệm vẫn luôn tận lực nhắc nhở chính mình. Hai người ban nãy đều uống rượu giống nhau nhưng nàng không nghe thấy mùi rượu từ cơ thể đối phương mà ngược lại, mùi nước hoa nhàn nhạt kia một đường xông thẳng vào mũi, vô thức lôi kéo Hứa Niệm không nhịn được xích lại gần từng chút từng chút.
Động tác cột tóc của Hứa Niệm cực kỳ chậm, không chút hoang mang vội vàng, ngón tay thon dài cầm sợi dây vòng qua vòng lại vài lần, bàn tay lướt qua phía sau tai Cố Dung vén gọn lại những lọn tóc rơi lòa xòa.
Cố Dung mẫn cảm, liên tiếp bị chạm vào phía sau tai vài lần, không tự chủ được nghiêng nghiêng đầu tránh.
"Trên vành tai của dì có nốt ruồi..." Hứa Niệm cúi đầu gần sát bên tai thấp giọng nói.
Cố Dung không lên tiếng, nháy mắt tiếp theo cơ thể chợt bị đối phương ôm lấy, cánh tay vòng qua bên hông, sau lưng truyền đến cảm giác ấm áp, chỉ ôm như vậy không có thêm động tác nào khác. Không khí đột nhiên ngưng trọng, xung quanh như xuất hiện bốn bức tường vây lấy hai người nhốt vào bên trong, không thể động đậy. Bên gáy Cố Dung tê tê dại dại, có chút nóng, hô hấp của Hứa Niệm rất nhẹ, giống như là cố tình khống chế lại, ám muội lại thân mật.
Hứa Niệm không thành thật, tiếp tục hành động giống như ban nãy nàng vừa làm trên ghế sofa, bàn tay ấm áp mang theo lực đạo nhẹ nhàng xẹt qua vòng eo, Cố Dung như cũ không phản ứng, chỉ rũ mắt nhìn xuống đất. Giữa hai người chỉ cách nhau một lớp vải quần áo mỏng không có chút tác dụng ngăn trở nào, đều có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của đối phương, người Cố Dung hơi lạnh, Hứa Niệm lại giống như ngọn lửa nhỏ, bao vây cô như muốn nuốt chửng vào cơ thể mình.
Gió bên ngoài đột nhiên mạnh hơn, bỗng chốc thổi bay một góc của tấm rèm.
Mí mắt Cố Dung run rẩy.
Sắc mặt Hứa Niệm thay đổi, hai tay siết chặt đem người trong ngực ôm trọn vào lòng. Hiện tại chỉ cần nàng nhích về phía trước một chút là có thể nhìn thấy hoàn toàn cơ thể Cố Dung, nếu như lớn mật làm càn một phen cũng không phải là không thể, nhưng chung quy lý trí vẫn chiếm thế thượng phong, Hứa Niệm buông tay ra, thập phần tự nhiên mà chạm đến khóa kéo của váy, kéo cao lên một chút, nhân tiện cũng ngồi xổm xuống sửa sang lại làn váy trước sau của Cố Dung, giữa chừng đương nhiên khó tránh khỏi sẽ có động chạm này nọ, phản ứng của Cố Dung rõ ràng mà lại chân thực, ẩn ẩn khắc chế, cả hai người đều giả vờ ra vẻ không có chuyện gì.
"Được rồi." Hứa Niệm quy củ đứng lên, duỗi duỗi lưng.
Lúc nàng cầm máy ảnh lên lần nữa, hai tay vẫn chưa hồi phục lại sức lực, chụp ra mấy tấm hình thảm đến mức không nỡ nhìn thêm lần thứ hai.
Cố Dung thỉnh thoảng nói vài câu, cũng không thúc giục nàng, tận lực tìm chút đề tài nhẹ nhàng tán gẫu, hai người hàn thuyên qua lại, nói từ phim ảnh đến tình yêu, thuận tiện nhắc đến bộ phim tình yêu kinh điển The Titanic.
"Năm 1997 công chiếu bên Mỹ, đến năm 1998 mới truyền đến đại lục." Hứa Niệm nói, ấn nút chụp ảnh, tạm dừng một lúc lâu, cười cười: "Khi đó em mới hai tuổi, không có cơ hội đi xem."
Năm đó The Titanic càn quét toàn bộ ngành điện ảnh thế giới, ở Trung Quốc cũng gây nên một cơn sốt không hề nhỏ. Lúc ấy tiền lương cơ bản có vài trăm tệ, giá vé xem phim đã lên đến hơn 50 tệ, vậy mà kiếm ra một ghế trống để mua vé còn không có, có thể thấy bộ phim được yêu thích đến mức nào.
Cố Dung cũng cười: "Tôi đi xem với mấy người bạn và Ninh Chu Di, lúc ấy tuổi còn nhỏ, xem không hiểu lắm, chỉ là thấy lạ thì đi xem thôi."
Hứa Niệm nhấn nút chụp ảnh.
"Năm 2012 chiếu bản 3D tôi lại đi xem lần nữa, hình như là khoảng tháng tư, ở Hoa Phủ Ảnh Thành ngay bên cạnh Lão Thành Khu."
Hoa Phủ Ảnh Thành, rạp chiếu phim lâu đời nhất thành phố G, cách Khoan Bắc Hạng chỉ 200 mét.
"Một mình?"
"Ừ," Cố Dung nói, "Mấy người kia không muốn qua đây."
Năm 2009 Tân Khu được thành lập, Lão Thành Khu xuống dốc, chính phủ chỉ tập trung xây dựng phát triển Tân Khu, theo thời gian dần trôi, sự phân hóa giữa 4 khu trong thành phố càng lúc càng lớn, đến 2012 Lão Thành Khu đã hoàn toàn trở thành khu người nghèo, biến thành nơi tụ tập sinh sống của công nhân ngoại lai. Cuối năm ngoái từng có tin đồn phía trên sắp phá bỏ Khoan Bắc Hạng và quy hoạch lại, người dân sống ở đây còn thực sự cao hứng vui vẻ một trận, sôi nổi thảo luận việc này, thật sự cho rằng sắp phát tài rồi. Nhưng tin đồn chỉ là tin đồn, hiện thực chính là phía trên cho rằng phá đi không bằng xây cái mới, nói tới nói lui cuối cùng chỉ dỡ xuống hai khu dân cư còn lại, Lão Thành Khu mặc kệ, xây dựng trung tâm cũng chọn Tân Khu, dù sao khu mới thành lập cũng có tài nguyên phát triển, không nhất thiết phải mất công sức tiền bạc hồi sinh Lão Thành Khu làm gì.
"Em cũng đi xem ở Hoa Phủ, đi chung với bạn cùng lớp." Hứa Niệm nói, tay cầm máy ảnh không ngừng nhấn nút, "Rất hay, chỉ tiếc là cuối cùng Jack chìm xuống biển, mọi người trong rạp đều khóc tới không thở nổi."
Kinh điển đều là vĩnh hằng, dù là năm 1998 hay năm 2015, Jack cùng Rose vẫn mang đến cho khán giả một vẻ đẹp chưa bao giờ thay đổi, mọi người đều hướng đến lý tưởng chủ nghĩa tình yêu đến chết vẫn không phai này, Cameron xác thật rất biết cách nắm bắt tâm lý người xem.
"Em thì sao, không khóc?" Cố Dung buồn cười.
"Em không thích đoạn đó, quá thương tâm." Hứa Niệm nói, kết thúc buồn kèm theo sinh ly tử biệt chắc chắn sẽ làm người xem khắc ghi sâu sắc, làm cho họ tiếc hận khôn nguôi, luôn nhớ đến loại tình yêu vĩnh hằng đẹp đẽ này, nhưng Hứa Niệm tương đối tục tằng hiện thực, nàng cảm thấy tình yêu chân thật là phải vững vàng một chút, hai người đều phải sống mới được, hoạn nạn có nhau, bạc đầu giai lão, như vậy mới làm nàng ngưỡng mộ.
"Vậy em thích đoạn nào?"
Hứa Niệm nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Lúc Jack vẽ tranh khỏa thân cho Rose."
Câu trả lời ngoài tầm dự đoán, Cố Dung sửng sốt một lát, thiếu nữ tuổi này phần lớn đều e ngại thẹn thùng, sẽ không trực tiếp mà nói ra cái này, mặc dù đây cũng là một phân cảnh kinh điển của phim.
"Đoạn này hiện tại đều bị cắt giảm rồi."
Cục kiểm duyệt đối với phương diện này càng ngày càng quản nghiêm, bản chiếu năm 1998 vẫn còn là bản hoàn chỉnh, hiện tại đều xóa đi chỉ chừa lại ánh mắt đặc tả. Hứa Niệm nhỏ giọng "ừm", trong đầu đột nhiên giật mình một cái, bỗng dưng liên hệ đến hiện thực, nàng nhìn về phía Cố Dung đang khẽ vươn chiếc cổ trắng nõn, tầm mắt đi xuống ngừng ở bên hông, sau đó nhanh chóng nháy vài tấm ảnh.
Chụp xong, nàng thẳng thắn hỏi: "Còn đoạn trên xe thì sao, đều xóa luôn ạ?"
Đoạn trên xe kia là phân cảnh có ý nghĩa tình cảm phi thường mãnh liệt, diễn tả Jack cùng Rose vì yêu mà động tình, làm những chuyện thân mật.
Cố Dung nhất thời nghẹn lời, không biết nên trả lời thế nào.
Hứa Niệm nắm chặt máy ảnh, từng bước tiến lại gần, nói sang chuyện khác: "Dì muốn xem ảnh chụp không?"
Cố Dung gật đầu.
Ảnh chụp không đến nỗi tệ, đặc biệt là mấy tấm ảnh cuối, có vài phần hương vị giống như tấm ảnh hồi trước của Cố Dung. Hứa Niệm không rành bố cục, chụp người mẫu chiếm hơn phân nửa tấm ảnh, dường như trong ống kính của nàng chỉ có mỗi Cố Dung.
"Cũng không tệ lắm." Cố Dung khen.
"Khi nào về nhà sẽ gửi qua cho dì," Hứa Niệm nhẹ giọng nói, lơ đãng nhìn thấy dãy núi động lòng người, ánh mắt trầm trầm, lần này không lập tức tránh xa nữa mà nói, "Vãn Vãn hẳn là xem pháo hoa xong rồi."
Cố Dung nghe thấy, chuẩn bị mặc đồ vào, Hứa Niệm đứng một bên nhìn, trong tâm run lẩy bẩy mà bên ngoài vẫn làm ra bộ dáng giả vờ bình tĩnh, nhưng ánh mắt của nàng đã bán đứng toàn bộ lớp ngụy trang kia.
Khóa kéo trên tay áo không kéo được, Cố Dung thử hai lần mới kéo được một bên, đang muốn kéo tiếp bên kia bỗng một bàn tay xuất hiện đỡ bên hông cô: "Để em làm cho."
Hứa Niệm một tay ôm Cố Dung, một tay chậm rãi kéo khóa kéo, đầu kề gần sườn mặt của cô, cơ hồ chỉ cần hơi di chuyển đầu một chút là có thể sẽ phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn, thật sự vô cùng thân mật. Một hồi lâu Hứa Niệm mới buông ra, vừa vặn Trầm Vãn gọi điện đến, nói rằng bọn họ không quay lại đâu, suối nước nóng để mai đi.
Ngắt điện thoại, Cố Dung hỏi: "Em muốn đi không?"
"Chỉ hai người chúng ta?"
"Ừ, nếu không muốn thì để mai, lúc đó nhiều người sẽ náo nhiệt hơn."
Hứa Niệm nghĩ cũng không thèm nghĩ, khẳng định nói: "Đi!"
Hai người gọi xe đi suối nước nóng trước, dọc đường có rất nhiều du khách ngắm cảnh, xe chầm chậm chạy, đi hơn mười phút mới đến nơi. Suối nước nóng theo phong cách hơi hướng cổ phong, khắp nơi đều là kiến trúc theo kiểu xưa, bởi vì đã gọi điện đặt trước, ở ngoài cửa có nhân viên công tác đang đứng chờ đón tiếp hai người, thái độ của nhân viên rất tốt, đầu tiên là giới thiệu sơ qua về bố trí ở đây, sau đó nhẹ nhàng hỏi vài vấn đề nho nhỏ.
Vừa vào ao tắm nữ Hứa Niệm đã khϊếp sợ không thôi, bên trong khắp nơi đều là thân thể trắng nõn, hết người này đến người kia, khiến nàng không biết nên đặt tầm mắt chỗ nào mới phải, chỉ có thể tận lực nhắm mắt giả vờ không thấy.
Cũng may Cố Dung đặt phòng riêng, tránh trường hợp tắm chung với nhiều người dẫn đến xấu hổ.
Phòng không quá lớn nhưng đầy đủ mọi thứ, ao chính nằm ở giữa phòng, phòng thay đồ nằm bên sườn trái, diện tích rất nhỏ, đối diện suối nước nóng, dùng một tấm vải xanh đen ngắn làm cửa, chỉ có thể che khuất phía trên, phía dưới có thể thấy được, ước chừng trống khoảng nửa mét.
Nhân viên công tác đơn giản giới thiệu một phen, đem tới một mâʍ ѵậŧ dụng thiết yếu, tri kỷ dặn dò vài câu, mỉm cười nói: "Có thêm yêu cầu gì có thể gọi tôi bất kì lúc nào, ngoài hành lang luôn có nhân viên."
Hứa Niệm gật đầu: "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn đâu ạ, chúc quý khách trải nghiệm vui vẻ." Dứt lời liền lui ra khỏi phòng, nhẹ tay đóng cửa lại.
Trong phòng tràn ngập khói trắng mập mờ, ấm áp dễ chịu, phòng được bố trí tinh giản không hoa lệ, dối diện cửa bên kia có giường nhỏ để nghỉ ngơi, trước giường là chiếc bàn gỗ nhỏ, trên bàn gỗ có ấm trà,
Hứa Niệm vào trong thay áo tắm trước, động tác của nàng rất nhanh, toàn bộ quá trình không đến hai phút, sửa sang quần áo xong nàng xốc tấm rèm che lên: "Xong rồi, dì vào thay đi."
Cố Dung không gấp giống nàng, từ từ thay đồ theo thói quen.
Hứa Niệm rót hai chén nước trà nóng, vừa quay người lại, nhìn thấy phía sau tấm rèm hết miếng vải này đến miếng vải khác thi nhau rơi xuống đất, đôi chân thon dài đằng sau rèm tùy ý nâng lên hạ xuống, lòng Hứa Niệm bỗng dưng khẩn trương hẳn lên, hô hấp cứng lại, tiếp theo quả thực giống như suy nghĩ đang hiện trong đầu nàng, khi chiếc quần nho nhỏ màu đen rơi xuống, nàng vội vàng quay đầu lại, ra vẻ che giấu mà bưng trà uống.
Nước trà đắng chát trong miệng, vẫn còn nóng.
"Ngồi đó chi vậy?" Cố Dung thay áo tắm xong bước ra, nghi hoặc hỏi.
"Dạ không, khát nước uống nước." Hứa Niệm đáp, xoay người, nhất thời ngơ ngẩn, bên tai nhịn không được nóng lên, may mắn là mặt không đỏ, lúc trước xem qua áo tắm của Cố Dung nàng đã cảm thấy bộ bikini ba mảnh này quá mức gợi cảm rồi, không nghĩ đến lúc mặc lên hiệu quả thị giác càng sâu hơn nữa, quả thật...che đúng ba chỗ...
Cố Dung không để ý nàng, lập tức xuống nước, nước trong ao ấm áp, ngâm mình trong đó có thể giúp giảm bớt cảm giác mệt nhọc, hôm nay đi tới đi lui xác thật có hơi mệt. Hứa Niệm ổn định tinh thần, chầm chậm đi vào, ngâm trong chốc lát lại cảm giác có chút nóng, mặc áo tắm toàn thân ngâm suối nước nóng chính là như vậy, bó sát cả người không tốt cho tuần hoàn máu, vải áo tắm dính nước càng dán vào cơ thể hơn, cực kỳ không thoải mái.
Nàng nhìn nhìn Cố Dung, người nọ đang dựa vào vách ao nhắm mắt dưỡng thần, trông có vẻ rất thoải mái, nhớ tới chiều nay cô có hỏi về áo tắm của nàng, Hứa Niệm hậu tri hậu giác biết được nguyên nhân.
Nàng ngại nói thẳng ra, vì thế đành cắn răng chịu đựng.
Ao nhỏ, hài người đều tay dài chân dài, ngâm chung khó tránh khỏi sẽ vô ý đυ.ng nhau, Hứa Niệm không dám ngó lung tung, lúc còn ở nhà cảm giác hơi say nên đầu óc choáng váng, hiện tại nàng đang thanh tỉnh vô cùng.
Dưỡng thần tầm hai ba phút, Cố Dung trợn mắt, nhìn thấy Hứa Niệm vì nóng mà ửng đỏ cả gương mặt, nói: "Tôi không nhìn em."
Lời này nói ra không đầu không đuôi, Hứa Niệm trong nháy mắt không rõ cô muốn nói gì, tinh tế cân nhắc một phen mới hiểu ra, nhất thời co quắp không thôi, nàng làm gì có gan cởi đồ ra, ngại ngùng giấu mặt xuống nước, tình nguyện mặc quần áo không thoải mái mà ngâm nước nóng.
"Ngày mai có kế hoạch gì không ạ?" Hứa Niệm nói sang chuyện khác, vốc một ít nước lên nghịch nghịch, lại lau mặt, tóc nàng dài, dây buộc tóc duy nhất đã nhường cho Cố Dung mất rồi, lúc này chỉ có thể để mặc tóc dính nước ướt nhẹp.
"Buổi sáng nghỉ ngơi, buổi chiều hỏi xem mấy người kia muốn đi đâu, buổi tối tới chỗ này." Cố Dung giương mắt, nhìn thấy tóc nàng nổi nổi trên mặt nước, nhíu mày, tháo dây buộc tóc xuống, "Lại đây."
Ngắn gọn đúng hai chữ, ngữ khí lại so với bình thường dịu dàng hơn rất nhiều, Hứa Niệm đến gần, Cố Dung giúp nàng vẩy bớt nước trên tóc, buộc lại. Hai người ngồi chung một chỗ, vai kề vai chân chạm chân, như vậy cũng được, ít ra không nhìn thấy mặt đối phương mà ngượng ngùng, Hứa Niệm cuộn tròn ngón chân lại, hỏi: "Đêm mai tắm ngoài ao to ạ?"
Bên ngoài to hơn nhiều, mọi người đông như vậy, có lẽ sẽ tắm bên ngoài.
"Không phải, vẫn chia phòng ra, bất quá sẽ đặt phòng lớn hơn chút."
Ý tứ chính là mọi người cùng nhau ngâm, Hứa Niệm ậm ừ, không tự giác kéo kéo áo tắm đang dán chặt trên người.
"Không thoải mái?"
Hứa Niệm hơi khó chịu, gật đầu: "Có chút chút."
"Bên cạnh cửa ra vào suối nước nóng có cửa hàng chuyên bán vật dụng này nọ, lát nữa ra ngoài đó mua một bộ áo tắm khác."
Hứa Niệm nhỏ giọng "dạ", lại vỗ vỗ mặt nước.
Ngâm suối nước nóng không thể ngâm quá lâu, thời gian quá dài sẽ cảm thấy ngực nghèn nghẹn không khỏe, Hứa Niệm lên bờ trước, rót một chén trà bưng qua cho Cố Dung. Cố Dung nhận lấy, cũng đứng dậy bước ra khỏi ao, vừa đứng lên, dòng nước theo da thịt rơi thẳng xuống, ướt đến ngượng ngùng, cô bước đến đối diện Hứa Niệm xếp bằng ngồi xuống.
Bàn gỗ vốn nhỏ, đặt chính giữa hai người cũng chả che được gì, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hoàn toàn đối phương, thậm chí còn nhìn thấy rõ ràng rành mạch từng giọt nước chảy xuôi trên da thịt. Hứa Niệm không biết nên đặt tầm mắt chỗ nào cho phải phép, dứt khoát cúi đầu nhìn chằm chằm ly trà, yên lặng uống hết ly này đến ly khác.
"Ngâm thêm lần nữa rồi đi, mấy người Vãn Vãn nói tầm 11 giờ rưỡi mới về." Cố Dung nói, thuận tay rót thêm trà.
Hứa Niệm gật đầu.
Nghỉ ngơi khoảng mười phút, hai người lại lần nữa xuống nước, trước khi xuống nước, Cố Dung đổi ánh đèn trắng nhu hòa trong phòng thành màu cam nhẹ trầm trầm, không khí trong phòng khác biệt ngay tức khắc, trông có vẻ thoải mái hơn chút, đèn màu da cam có tác dụng giúp thả lỏng, ngâm nửa phút Hứa Niệm đột nhiên thấy buồn ngủ, mơ mơ màng màng chợp mắt một lát.
Cố Dung lo lắng nàng ngủ say ngã chìm xuống nước bèn đánh thức nàng.
Hai người câu được câu không mà nói chuyện phiếm gϊếŧ thời gian. Ra khỏi cửa suối nước nóng, Cố Dung thật sự dẫn nàng đi mua áo tắm mới, quá trình rất nhanh, toàn bộ quá trình Hứa Niệm chỉ im lặng, hai tai đỏ lên không thể ngăn cản.
Nguyên nhân không phải gì khác, chẳng qua là nhân viên cửa hàng hỏi số đo của Hứa Niệm là bao nhiêu, Cố Dung trực tiếp nói cho cô ấy.
Vừa mới ngâm nước nóng chung với nhau, có thể nói ra điều này thật ra không có gì kỳ quái, huống chi Cố Dung làm việc ở ngành người mẫu thời trang đã lâu, xem sơ qua đã nắm được cũng bình thường, nhưng dù sao cũng quá mức tư mật, Hứa Niệm trong chốc lát không tiêu hóa kịp.
Bầu trời ánh trăng ảm đạm, ngôi sao xa xa vừa nhiều vừa sáng, 11 giờ đêm trên đường cũng không còn nhiều người, lác đác lưa thưa, đa số là tình lữ dắt tay nhau tản bộ, ngồi xe vài phút về đến Cố gia, hai người vừa vào cửa đã ai về phòng nấy thu dọn.
Thay quần áo sấy tóc các kiểu, Hứa Niệm nhớ ra phải gửi ảnh chụp cho Cố Dung, đêm nay nàng có chút choáng váng, tìm máy ảnh cả nửa ngày mới nhớ ra máy ảnh để bên túi của Cố Dung, thế là lại đi qua gõ cửa, Cố Dung đang thay áo ngủ, bảo nàng đợi hai phút.
Hai gian phòng bố trí tương tự nhau, Hứa Niệm đi vào thoang thoảng còn có cảm giác đi sai phòng.a
Chủ yếu là do quá vội vàng, Cố Dung còn chưa kịp dọn dẹp quần áo, chỉ treo đại trên móc. Nhìn thấy bóng dáng quần áσ ɭóŧ, Hứa Niệm đại khái đoán được chuyện đầu tiên người này làm sau khi vào cửa là gì, hơi kinh ngạc, nàng cho rằng đối với tính cách của cô, nhất định sẽ vào nhà vệ sinh mới thay đồ.
"Em quên lấy máy ảnh, hình như để bên túi của dì." Hứa Niệm thu hồi tầm mắt, nói.
"Mặt sau, trên bàn, em tự qua lấy đi." Cố Dung vừa lau tóc vừa nói.
Hứa Niệm thuận thế nhìn qua, tiến lại bàn định lấy, kết quả mới vừa đi đến cạnh Cố Dung, bóng đèn dài trên trần nhà bỗng nhiên lóe lóe, nàng dừng lại, nhìn lên vị trí bóng đèn, sau vài giây toàn bộ căn phòng lâm vào bóng tối, nhà cũ không ở thường xuyên, tám phần mười là đứt cầu dao rồi.
Phòng bên này ngược sáng, không có đèn thoáng chốc đều tối đen, duỗi tay không thấy nổi năm ngón, trên tay hai người đều không có di động, Cố Dung muốn sờ soạng lấy di động trên bàn, nhưng vừa đi một bước không biết vấp phải cái gì liền lảo đảo một cái suýt thì ngã xuống.
May mà phía trước có người, Hứa Niệm theo bản năng giơ tay đón lấy cô, còn chưa kịp đỡ cho đàng hoàng đã nghe tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Trầm Vãn một mặt gõ một mặt gọi: "Dì nhỏ, dì có ở bên trong không?"
Hứa Niệm không biết vì lý do gì lại cảm thấy có chút căng thẳng.