Ma Pháp Sư Mạnh Nhất Trái Đất

Chương 22

Từ khi máy chủ ra mắt cho tới nay, diễn đàn chính thức của Vĩnh Hằng vẫn luôn sôi nổi.

Các cuộc thảo luận về nghề nghiệp, xung đột giữa các người chơi, xung đột giữa các thế lực lớn và bao gồm cả các cuộc thảo luận về những chi tiết rực rỡ muôn màu của thế giới Vĩnh Hằng, hầu như mỗi giây làm mới đều sẽ có hàng nghìn bài viết được đăng lên.

Ngay cả những người chơi mỗi ngày cũng đều vừa luyện cấp vừa xem bài đăng trên diễn đàn.

Một bài đăng của hội Sơn Thủy đã được lên trang nhất.

[@Nhà phát hành, mấy người có quan tâm đến việc phá hỏng sự cân bằng của trò chơi không? Coi tên Ma pháp sư kỳ lạ này đi.]

Bài đăng của chủ post có một đoạn video, sau khi mở lên là cảnh đối đầu của một Ma pháp sư với thành viên của hội Sơn Thủy.

Lúc đầu mọi người còn vui vẻ hớn hở bàn luận.

"Đây không phải là đại thần Anker sao"

"Nơi này hình như là thung lũng Hoa ăn thịt người? Tới đây luyện cấp hả ta?"

"Không phải thung lũng Hoa ăn thịt người đã bị đám ung thư hội Sơn Thủy canh giữ sao, lần trước tôi đến đó xong bị hội của bọn họ đuổi ra ngoài, haha."

"Hội lớn quả là độc đoán, lần này đυ.ng đến ván sắt rồi ha?"

Video vẫn tiếp tục chạy, Anker phóng ra một loạt ma pháp cấp 2 như thể vô tận, đánh đám người chơi tới nỗi bọn họ phải vắt chân lên cổ mà chạy.

Đạn mạc* thích thú quan sát.

*Đạn mạc (弹幕): những bình luận chạy trên video.

"Đại thần Anker mạnh quá!"

"Cậu ấy hiểu rõ luôn ma pháp cấp 2 rồi à? Trâu bò ghê, hôm qua tôi mới chỉ đến ngưỡng ma pháp cấp 1, game này thi triển ma pháp khó quá."

"Ma pháp sư là mạnh nhất! Đại lão Anker mãi mãi là thần!"

"Bao giờ tôi mới đến trình độ này đây trời, ma pháp cao cấp ngầu và mạnh ghê......."

Ngay sau đó, hình ảnh chuyển đến lúc Anker ngừng thế tấn công, bắt đầu niệm một ma pháp cao cấp khác.

Những người chơi vẫn còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc cho đến khi Lưu vực thiên tai · Lời thì thầm của Exus được phóng thích, toàn bộ chiến trường trong chớp mắt biến thành địa ngục trần gian.

Mà người chơi quay đoạn video này cũng không tránh thoát được, sau khi tia sáng màu đen xẹt qua cơ thể của hắn, màn hình lập tức chuyển đen, hình ảnh cuối cùng lưu lại được chính là lúc cơ thể của người chơi đó bị cắt làm đôi, xung quanh là các phần còn lại của tay chân bị cắt cụt.

Tình cảnh trông rất bạo lực.

Màn đạn yên lặng trong chớp mắt, sau đó nhanh chóng xuất hiện dữ dội các bình luận.

"Vãi."

"Trời đậu???"

"Đợi chút đã, cái này không gọi là trâu bò được nữa..."

"Mắc cười ghê, Ma pháp sư như vậy rồi các nghề khác chơi kiểu gì nữa?"

"Cân bằng giữa các nghề như shi-, trừ khi nạp tiền vào game chứ tui chưa từng thấy người chơi nào mà có thể một đấu một trăm."

"@nhà phát hành, ra chịu đánh coi, cái này không phải thái quá lắm sao?"

"Tuy tôi cũng là một Ma pháp sư nhưng không thể không nói cái này khoa trương quá, người chơi trong giai đoạn hiện tại sao có thể làm được?

"Bằng chứng hack rõ ràng nè."

"Đây là ma pháp cấp mấy ta? Hình như không phải cấp 3,4 đâu?"

"Câu hỏi này tui chịu rồi á, xem video mà tui choáng luôn."

"Chờ tuyên bố chính thức của nhà phát hành đi đã, chắc không đến mức hack đâu, nếu mà có hack thì đã sớm bùng nổ ra rồi chứ không phải đến giờ mới xuất hiện mỗi một Anker này đâu?"

Một lát sau lại có thêm đám người ăn dưa đến gia nhập chiến trường.

"Tui mới từ bài viết khác sang nè, mấy người hội Sơn Thủy muốn cướp trang bị của đại lão Anker nên mới bị gϊếŧ ngược đó."

"Cũng dừa lắm, cái hội này đã làm ra nhiều chuyện ghê tởm rồi mà ha?"

"Ngày thường thì bắt nạt người chơi bình thường, giờ đυ.ng phải ván sắt thì kêu oan? Hội Sơn Thủy đúng là không có tí tự trọng nào."

Tiếp đó, Thanh Ca mang theo người của hội Kiếm Thánh vào chiến.

"Nghe nói người của hội Sơn Thủy bắt nạt đại ca nhà bọn tôi à?"

"Ha ha ha ha ha ha, hả dạ ghê! Đánh không lại thì lên diễn đàn bịa đặt người ta hack game, đúng là kịch bản bản cũ rích của hội Sơn Thùy mà, chắc không có ai thật sự tin mấy lời xạo quần đó đâu nhỉ?

"Không cho người khác phiêu lưu luôn à? Công bằng mà nói game này có hack tui cũng mua hack chơi thử."

"Người khác bị đánh thì ngậm bồ hòn, mấy người thì hay rồi, bị đánh tới mức giống chó bị rớt xuống nước mà còn dám đăng lên cho mọi người vây xem."

"Mọi người văn minh tới xem khỉ nè, từng người một, tôi xem trước."

"Xì!"

Người của hội Sơn Thủy làm lơ những lời trào phúng kia, thậm chí còn có thành viên bắt đầu chửi nhau với người của hội Kiếm Thánh trên diễn đàn.

Tuy nhiên, cho dù hội Sơn Thủy có làm điều xấu xa như thế nào thì phần lớn sự chú ý của quần chúng ăn dưa vẫn đổ dồn về phía Anker, suy cho cùng game vẫn phải coi trọng sự công bằng. Màn biểu diễn của Anker trong video rõ ràng hơi vượt quá khuôn phép, đây là hành vi gây mất cân bằng game, không lẽ phía nhà phát hành cứ mặc kệ vậy à?

Các người chơi sôi nổi đăng bài thảo luận trên diễn đàn, chỉ một lúc mà đã có một đống suy đoán về Anker, thậm chí có người còn muốn tìm hiểu về thông tin của Anker trong thế giới thật.

Anker còn đang luyện cấp trong thung lũng Hoa ăn thịt người, chẳng biết tí gì về phong ba bão táp đang nổi lên trên diễn đàn.

"Ầm."

Ngọn lửa sao băng đập thẳng xuống, quét sạch hết thảy sinh mệnh của những thực vật ma hóa, giá trị kinh nghiệm của ba người Anker cũng đồng thời tăng lên một đoạn.

Một mình cậu cũng đủ nhẹ nhàng giải quyết hết đám quái vật nên Trọc Đầu với Roland cũng chẳng có việc gì để làm, chỉ có thể ngồi xổm một bên thưởng thức màn trình diễn của Anker.

Anker đã khôi phục lại ma lực của một Ma pháp sư cấp 4, luyện cấp ở thung lũng Hoa ăn thịt người chẳng khác gì một chiến thần mãn cấp mang trang bị cấp thần đột kích vào thôn tân thủ, một đao bay một người. Cùng với tinh thần lực cấp Đại Ma đạo sư của cậu, cho dù chỉ là một ma pháp cấp 1 bình thường thì vẫn có thể phát huy được uy lực cực kỳ khủng bố.

Cấp bậc của Anker và Trọc Đầu nhanh chóng tăng vọt lên tới cấp 5, còn Roland vốn vẫn ở cấp 1 hiện cũng tăng lên đến cấp 3.

Ngay khi Anker theo thói quen muốn cộng số điểm đạt được khi thăng cấp vào tổng giá trị ma lực thì đột nhiên cậu nghĩ ra được một thứ.

Từ sau khi tiến vào game này, Anker phát hiện tuy rằng cậu vẫn giữ được tinh thần lực nguyên bản nhưng bản thân cậu cũng là một người chơi nên cũng có thể hưởng thụ những điểm thuộc tính cộng thêm.

Chỉ là lúc trước cậu luôn nôn nóng muốn nâng cao ma lực lên, thuộc tính cậu đạt được sau thăng cấp đều thêm vào giới hạn cao nhất của ma lực.

Nếu nói như vậy...

Anker thử tính rồi cộng điểm thuộc tính vào tinh thần lực.

Trị số tinh thần lực lập tức tăng lên trong nháy mắt, Anker kinh ngạc phát hiện tinh thần lực của bản thân cũng từ từ tăng lên.

Đối với tinh thần lực cấp Đại Ma đạo sư mà nói, số điểm tăng lên này giống như đổ một chén nước vào biển cả rộng lớn, hoàn toàn không đáng nhắc tới, nhưng mà...

Anker đột nhiên cực kỳ phấn khích!

Phải biết rằng sau khi trở thành một Đại Ma đạo sư, tinh thần lực của cậu cũng gặp phải một điểm nghẽn, trừ khi cậu giống như những Đại Ma đạo sư khác thiền định nhiều năm, bế quan ba mươi hay năm mươi năm thì mới có thể tiến bộ một chút.

Nhưng Anker trời sinh tính vốn không quá tập trung, thấy không có khả năng thăng tiến, cậu cũng đơn giản không tu luyện nữa, làm một Đại Ma đạo sư bình thường cũng khá tốt, mỗi ngày ăn uống vui vẻ, tiền bạc vô tận và tuổi thọ dài lâu, cuộc sống quá tuyệt vời. Điều này cũng làm cho thầy của cậu ngày nào cũng rầu rĩ, thở ngắn than dài với Anker, trông như thể hận không thể rèn sắt thành thép.

Mà hiện tại cậu có được thân phận người chơi rồi trở lại đại lực Valsius một lần nữa, chắc chắn có được một lối tắt!

Giờ nhìn qua không tăng được bao nhiêu nhưng nếu lên tới cấp một trăm thì sao? Thậm chí dùng thân phận người chơi tu luyện một lần nữa đến trình độ Đại Ma đạo sư thì chẳng phải có gấp đôi tinh thần lực à?

Anker dao động.

Thời điểm cậu còn đang tha hồ tưởng tượng về một tương lai tươi sáng, Trọc Đầu ngồi bên cạnh ăn ké kinh nghiệm không cần bỏ sức, buồn chán lên lướt diễn đàn, anh đột nhiên hô to một tiếng:

"Thầy ơi, cậu lại đứng đầu!"

Anker bình tĩnh phất tay: "Hầy, có gì mà ngạc nhiên, một người đàn ông chói lóa như thầy đứng nhất chẳng phải quá bình thường à."

"...Không phải, có rất nhiều người trên diễn đàn đang chửi cậu đó."

An Kha: "?"

Cậu tiện tay giải quyết một đám thực vật ma hóa trước mắt, sau đó mở diễn đàn lên, quả nhiên tên của cậu đang bị tàn sát trên diễn đàn.

"Hình như là do đám người chơi ở hội Sơn Thủy lúc nãy bị cậu xử lý gây ra." - Trọc Đầu gãi đầu: "Hiện tại mọi người đều đang bảo cậu hack game hay gì đó, muốn phía nhà phát hành cấm cậu."

Anker bất giác có hơi chột dạ.

Tuy cậu không hack game nhưng suy cho cùng thì cậu cũng thật sự mượn thân phận người chơi "Khách nhập cư trái phép" này. Nếu phía nhà phát hành thật sự truy cứu rồi phát hiện số liệu của cậu không đúng rồi nghi ngờ cậu phá hoại số liệu, họ sẽ không thật sự cấm tài khoản của cậu đâu ha?

Vẻ mặt của Anker trông như đưa đám. Tuy nhìn qua thì cậu đã trở về đại lục Valsius nhưng cơ thể thực sự vẫn còn đang nằm trong khoang thực tế ảo ở Trái Đất, nếu thật sự bị cấm, chẳng phải cả đời không thể trở về sao?

Đều tại lúc nãy chơi vui quá, không chú ý xài luôn ma pháp cấp cao... Bây giờ lớn chuyện rồi, có vẻ như không thể kết thúc tốt đẹp được rồi.

Xem ra sau này vẫn nên khiêm tốn một tí...

Trọc Đầu vừa xem diễn đàn vừa tức giận nói: "Mấy người này nói chuyện quá đáng ghê."

Nói Anker hack game thì một vạn lần anh cũng không tin, là một Ma pháp sư mới nhập môn, anh biết rõ lý thuyết cơ bản ma pháp của Anker vững chắc đến mức nào. Thay vì bảo anh tin Anker hack game thì không bằng trực tiếp bảo Anker là một Ma pháp sư hàng thật giá thật trên Trái Đất còn hơn!

"Khụ, khụ." - Anker vội vàng ngăn cản ý nghĩ muốn cùng những người chơi đang say mê trên diễn đàn đối đáp của Trọc Đầu: "Khiêm tốn chút, khiêm tốn chút, ta thân ngay thẳng không sợ lời gièm pha, không cần phải tranh luận với họ đâu."

Roland nhìn bộ dạng ăn vụng sợ bị phát hiện của cậu, không khỏi mỉm cười.

Đột nhiên, tin nhắn riêng của Trọc Đầu vang lên.

"Thầy ơi, tôi không thể cùng hai người luyện cấp tiếp rồi..." - Trọc Đầu nhìn tin nhắn riêng, chán nản nói với Anker: "Bạn gái có việc tìm tôi, tôi phải về tìm cổ thôi. Hay là hai người cứ luyện trước đi nha?"

Anker vẫy tay: "Đi đi."

Cậu thầm nghiến răng —— ghét ghê, có việc thì có việc, cố ý nói bạn gái tìm làm gì.

Có người yêu thì ghê lắm hả?

Khoe cái rắm.

"Tôi đi trước đây." Trọc Đầu vẫy tay chào Anker và Roland: "Ngày mai lại luyện cấp tiếp, hẹn gặp lại thầy với sư đệ nha!"

Sau khi Trọc Đầu rời đi, khu vực này chỉ còn lại mỗi hai người Anker và Roland.

Thiếu một người nói lảm nhảm, bầu không khí bỗng lập tức trở nên hơi quá yên tĩnh, làm Anker có hơi không được tự nhiên.

"Học trò à..." Anker có ý muốn phá vỡ sự im lặng này: "Việc luyện tập ma pháp của anh thế nào?"

Roland cười nhìn cậu: "Khá tốt."

"Ta kiểm tra thử."

Anker cảm thấy bản thân nên thực hiện trách nhiệm của một người thầy, cậu vừa nói vừa phóng xuất ra tinh thần lực, biến thành một xúc tu nhỏ được hình thành từ tinh thần lực, truyền đến hướng của Roland.

"Anh hồi tưởng lại trạng thái thiền định sau đó ngưng kết tinh thần lực lại, tưởng tượng ra trạng thái bọn chúng đang dây dưa với nhau." - Anker chỉ đạo. Trên tiền đề không điều khiển ma lực, giải phóng tinh thần lực ra ngoài có thể giúp Anker nhanh chóng hiểu trình độ tinh thần lực hiện tại của Roland.

"Giống vậy à?"

Giọng nói của Roland rất nhẹ, ở trong thung lũng yên tĩnh này thậm chí còn mang theo một ít hương vị quyến rũ. Khi giọng nói của anh hạ xuống, một chiếc xúc tu tạo thành từ tinh thần lực từ trên người anh vươn đến rồi sau đó linh hoạt quấn lên tinh thần lực của Anker.

"Đúng..."

Anker mới nói ra một chữ liền có cảm giác không đúng lắm.

Cậu không biết nên khen Roland có thiên phú dị bẩm hay sao nữa, cậu mới dạy có một lần mà Roland đã có thể ngay lập tức học được rồi ngưng kết tinh thần lực phóng ra, thiên phú này thậm chí còn cao hơn cả Trọc Đầu.

Nhưng mà...

Lúc tinh thần lực của Roland quấn lên người Anker, cậu có cảm giác tinh thần lực của hắn mang theo hơi thở lạnh lẽo, trông như thiên về hệ hắc ám. Là một người mới học nhưng tinh thần lực của anh quả thật quá mức linh hoạt, quấn quanh giống như một chiếc xúc tu thật sự có sinh mệnh, động tác vừa nhẹ nhàng mà lại có hơi ái muội. Không giống tinh thần lực thông thường vừa chạm thử liền tách ra, mang theo một ít mập mờ, kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà tiếp xúc với tinh thần lực của Anker.

Lỗ tai của Anker ngay lập tức đỏ bừng lên.

Rõ ràng đây chỉ là một bài thử tinh thần lực rất bình thường, thế mà khi Roland đυ.ng tới trái lại có cảm giác hơi tình tình...

Cái tên này chắc không phải cố ý đâu ha?

Anker trừng mắt nhìn Roland.

Bộ dạng của Roland vẫn cứ hiền lành vô hại, tựa như cũng chẳng biết bản thân đang làm gì, anh dùng vẻ mặt ham học chuẩn mực thản nhiên nhìn thẳng vào ánh mắt của Anker: "Là vậy hả?"

"..."

Như vậy đúng là không sai nhưng mà động tác của anh có phải hơi tình quá rồi không...

Anker ngượng ngùng không thể nói ra những lời này, nói ra thì đầu óc cậu chả khác gì đống chất thải màu vàng rồi, quá tổn hại uy nghiêm của người làm thầy.

"Không cần gấp như vậy đâu, hơi đυ.ng chút là được..." - Giọng của Anker nho nhỏ.

"Thật không?" Roland ngoài miệng nói vậy nhưng xúc tu tinh thần lực lại tiến gần thêm một bước. Tuy vẫn chưa đυ.ng đến cơ thể của Anker nhưng loại tiếp xúc cấp độ tinh thần lực này còn dễ có cảm giác hơn so với đυ.ng chạm cơ thể: "Nhưng mà tôi không thể..."

Cơ thể của Anker run run, lời nói của Roland như đang văng vẳng bên tai cậu, giọng nói mang theo hơi thở ấm nóng làm tay chân cậu nhất thời luống cuống: "Chỉ, chỉ cần thu, thu hồi tinh thần lực về lại là ổn..."

"Làm sao đây thầy ơi, hình như tôi không khống chế được nó." - Roland nói với vẻ mặt vô tội, xúc tu tinh thần lực lại càng đi vào sâu thêm: "Thầy giúp tôi với..."

Vừa dứt lời, tinh thần lực của Roland bỗng nhiên buộc chặt, xúc tu tinh thần lực lạnh lẽo đảo khách thành chủ, gắt gao quấn quanh tinh thần lực của Anker, động tác cực kỳ nhanh làm cậu thiếu niên không kịp phòng bị.

Tinh thần lực vốn là một giác quan khác của Ma pháp sư, theo một mức độ nào đó mà nói thì nó thậm chí còn mẫn cảm hơn bất kì một bộ phận nào trên cơ thể.

"Á——"

Cơ thể cậu nhất thời cứng đờ, giờ không chỉ mỗi tai đỏ mà cả mặt cậu ngay lập tức đỏ như bị luộc chín, trông giống như một quả táo tươi đẹp no đủ, làm người ta không nhịn được mà muốn vươn tay ngắt lấy.

Tên này cố ý!! Chắc chắn là cố ý!

Anker âm thầm gào thét trong lòng, cậu buồn bực xấu hổ nhìn chằm chằm Roland, muốn dùng sự uy nghiêm của người làm thầy mà bắt tên kia dừng ngay hành vi đại nghịch bất đạo này lại.

Roland bị cậu nhìn chằm chằm, cả người ngừng lại, anh chỉ cảm thấy cổ họng hơi thắt lại, giọng nói cũng hơi khàn đi. Ánh mắt của Anker tựa như một chú mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi, nhè nhẹ cào cào vào l*иg ngực anh, làm Roland suýt chút nữa không khống chế nổi.

"Thầy ơi." Giọng Roland thấp thấp giống như đang đè nén điều gì đó, cả người anh như sắp bùng nổ vì khí huyết hỗn loạn, anh gần như phải dùng hết sức mới có thể kiềm chế được bản thân, giọng nói của anh cũng trở nên khàn khàn: "Trước đó cậu có bảo cậu có đối tượng rồi..."

"..."

Đầu óc Anker trở nên trống rỗng, cậu căn bản không nghe được Roland đang nói gì.

"Người đó là ai?"

...

Cuối cùng Roland vẫn không có được đáp án mà anh muốn biết.

Anker bình tĩnh lại rồi sau đó chỉ nhẹ nhàng tăng lượng tinh thần lực phát ra, dễ như trở bàn tay tránh khỏi trói buộc của Roland. Anh cũng muốn không muốn bị bại lô nên khi cảm nhận được tinh thần lực của Anker tăng lên nhanh chóng, anh cũng giảm bớt sức lực.

Mặt cậu thiếu niên đỏ bừng, trừng mắt liếc Roland một cái: "Anh cố ý."

Roland vô tội mà buông tay.

Cảm thấy bộ dạng lúc nãy của bản thân quá mất mặt, Anker không muốn nhớ tới nên cậu đỏ mặt quay đầu đi, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục luyện cấp.

Chỉ là một Thuật cầu lửa bình thường lại bị cậu dùng ra đến khí thế như Thuật viêm bạo đủ để chứng minh Đại Ma đạo sư tôn quý của chúng ta lúc này đang mất bình tĩnh đến mức nào.

Anker không lên tiếng lặng lẽ giận cá chém thớt lên đám thực vật ma hóa trước mắt, cậu không hề quay đầu lại nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của Roland như vẫn đang dừng trên người cậu. Nó làm cậu cảm thấy hơi mất tự nhiên, thậm chí còn muốn hoảng loạn bỏ chạy.

Vào thời điểm trong lòng cậu đang hỗn loạn, đột nhiên một trận cuồng phong quét qua toàn bộ thung lũng.

Anker và Roland đồng thời cùng ngẩng đầu nhìn lên.

Trận cuồng phong này ập đến rất nhanh mà lại không báo trước, phổi bay đá vụn và cỏ cây trong thung lũng ra khắp nơi, Anker híp mắt nhìn, áo choàng Ma pháp sư trên người cậu bay phất phới. Cậu nhanh chóng khởi động một khiên chắn ma lực cực kỳ lớn, bao phủ lấy bản thân và Roland ở bên trong.

Hai giây sau, cuồng phong chẳng những không có xu hướng nhẹ lại mà ngược lại càng lúc càng lớn, vụ đá nhỏ lốp bốp đập vào khiên chắn của Anker, tạo thành những gợn sóng màu xanh dương nhạt.

Sau đó, một cái bóng khổng lồ xuất hiện trên đỉnh thung lũng, cái đầu dữ tợn, răng nanh sắc nhọn, đôi cánh che trời lấp đất, còn có sự áp bức to lớn khiến người khác khϊếp đảm.

Anker nhíu mày, cậu nhận ra sinh vật khổng lồ này.

Á Long!

Đó là con lai giữa Rồng và loại quái vật khác, nhìn khí thế trên người con Á Long này, mức độ huyết thống của nó chắc chắn không thấp.

Tại sao Á Long lại xuất hiện ở nơi hẻo lánh đến chim cũng không thèm ỉa này?

Trước khi Anker kịp cẩn thận suy nghĩ về vấn đề này, cậu nghe được con Á Long trên đỉnh đầu phát ra một tiếng rống giận rất lớn, sau đó một bóng người từ thân hình khổng lồ đó lăn từ trên xuống, ngã cực mạnh ở trên bùn đất trước mặt Anker và Roland.

Người đó lăn trên đất vài vòng, phát ra một tiếng kêu đau, mũ áo choàng bị vén lên lộ ra gương mặt của một người trẻ tuổi.

Anker liếc mắt nhìn người đó một cái.

Áo choàng Mục sư màu trắng, bên trên thêu chỉ vàng rất phức tạp, hiển nhiên không phải là một thứ đồ tầm thường.

Đây là Mục sư của Tòa thánh Ánh sáng.

Anker đưa ra kết luận cực kỳ nhanh.

Người trẻ tuổi chật vật bò dậy, xoa xoa bả vai: "Đau ghê..."

Hắn ngẩng đầu lên thấy trước mặt có hai người, thời điểm phát hiện Anker mặc áo choàng Ma pháp sư, ánh mắt người trẻ tuổi sáng ngời: "Thi pháp giả đáng kính..."

Không nghĩ tới hắn còn chưa nói xong đã thấy cậu thiếu niên mang áo choàng Ma pháp sư túm tay người thanh niên đứng cạnh, lùi về sau vài bước, vừa lùi vừa nhắc: "Chạy mau."

Mục sư trẻ tuổi: "?"

"Ôi mọi người từ từ đã..." - Mục sư trẻ tuổi hoang mang vươn tay Nhĩ Khang*.

*Chính là cái meme nàyAnker cũng không quay đầu lại, kéo Roland muốn rời đi thật nhanh.

Dính tới Tòa thánh Ánh sáng chẳng phải chuyện gì tốt, mấy người này y chang đám ôn thần, đi đến đâu cũng gây ra một đống chuyện, cậu không muốn hùa theo làm việc xấu với đám người này.

"Thi pháp giả đáng kính, xin hai người hãy giúp tôi!" - Giọng nói của người trẻ tuổi vang lên sau lưng cậu: "Tôi là Nova Filch của Tòa thánh Ánh sáng, nếu hai người đồng ý giúp tôi, xong việc nhất định sẽ báo đáp!!"

Bước chân của Anker hơi ngừng lại.

Người trẻ tuổi tưởng rằng có hy vọng rồi nên vội vàng nói: "Thật đó! Thần Ánh sáng ở trên cao, Mục sư chúng tôi không nuốt lời đâu!"

"Filch? Anker chậm rãi xoay người lại: "Cậu cùng Ram có quan hệ gì?"

"Ram Filch là cha tôi!" - Nova thở phào nhẹ nhõm.

Nếu biết cha của hắn, chắc cũng dễ làm việc rồi.

Cha hắn là Thánh Kỵ sĩ cấp cao của Tòa thánh Ánh sáng, vang danh khắp đại lục, được biết đến là người phát ngôn ở nhân gian của Thần Ánh sáng, nếu Ma pháp sư trẻ tuổi này biết ông chắc chắn sẽ không làm ngơ trước hậu duệ của ông...

Trong lúc đang suy nghĩ, Nova bỗng nhìn thấy trên mặt cậu thiếu niên lộ ra vẻ nguy hiểm.

Anker đúng là biết cha của hắn.

Nhưng nó chẳng liên quan gì đến đến sự kính trọng hay ngưỡng mộ cả.

Gần như là kẻ thù mới đúng.

"...... Chờ, chờ chút......"

Thấy Anker dừng chân, chậm rãi tiến đến gần mình, Nova cảm giác bầu không khí này có gì đó là lạ.

"Filch phải không?" Anker híp mắt, trong tay cậu ngưng tụ một ngọn lửa rực cháy, đốt cháy vặn vẹo không khí xung quanh: "Không phải tình cờ mà ta với cha cậu có chút quan hệ đâu, dù sao đến cũng đến rồi, chi bằng tính sổ với nhau đi."

Nếu bỏ qua cầu lửa trên tay và chỉ nghe giọng điệu của Anker, thì nghe rất giống như đang nhiệt tình thân thiết tiếp đãi bà con họ hàng từ xa tới chơi.

"..." Nova lùi về sau một bước.

Không xong rồi, sao giống tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa quá vậy...

Anker đi lên phía trước vài bước thì nghe được giọng của Roland vang lên bên tai cậu: "Cẩn thận."

Một đôi tay đột ngột ôm eo lúc cậu không phòng bị, vẻ mặt nguy hiểm của Anker còn chưa kịp thu hồi đã ngơ ngác bị Roland ôm lên.

"Ầm——"

Ngay sau đó một hơi thở rồng rực cháy mãnh liệt từ trên trời rơi xuống, đốt vị trí ban nãy Anker đứng thành mảnh đất khô cằn. Nova nhanh tay lẹ mắt lăn người qua một bên lúc hơi thở rồng phun đến nên mới không bị đốt thành tro.

"Grào!"

Á Long trên bầu trời rống lên một tiếng rít gào giận dữ, tiếng gầm của con rồng làm rung chuyển vách đá trong thung lũng rồi nứt toác ra, nó sà xuống lao đến trước mặt ba người.

Anker híp mắt lại, cậu nhanh chóng niệm một câu thần chú dài, mặt đất dưới chân phát ra tiếng ầm ầm, từ trong đất mọc lên một bức tường đá dày, tạo thành một vòng cung bán nguyệt che chắn cho cậu và Roland.

Một tiếng va chạm vang lên khiến người ta ê cả răng, Á Long sà xuống chưa kịp ổn định cơ thể nên đâm đầu vào tường đá!

Kết giới bằng đá là ma pháp cấp 4, tường đá này nhìn trông có vẻ bình thường nhưng thực tế nó ngưng tụ rất nhiều ma lực của Anker, kiên cố không gì phá nổi. Á Long đâm sầm vào tường đá cũng chỉ làm nó nứt ra vài vết chứ không hề sụp đổ.

"Lợi hại quá!"

Bỗng nhiên bên tai cậu vang lên giọng của Nova. Anker kinh ngạc rồi quay sang bên cạnh nhìn mới phát hiện cái vị Mục sư đáng ghét này không biết từ lúc nào lại chui vào trong kết giới phòng ngự của Anker, đang kinh ngạc cảm thán nhìn tường đá trước mặt, tấm tắc ngạc nhiên.

"...Cậu cút ra ngoài cho ta." - Gân xanh trên trán Anker giật giật.

"Ma pháp sư đại ca!" Vẻ mặt Nova như đưa đám: "Dù anh với cha tôi có ân oán gì thì tôi cũng vô tội mà, xin anh thương xót cứu giúp đứa nhỏ như tôi đi!"

"Bớt nói mấy lời này đi! - Anker hừ một tiếng: "Ở Trái Đất có câu Hổ phụ sinh hổ tử, cha cậu không tốt thì cậu cũng chẳng phải người tốt lành gì."

"Hổ phụ sinh hổ tử không phải dùng vậy đâu..." Roland ở cạnh chen miệng vào.

"..." Anker nghẹn lời, trừng Roland: "Anh theo phe cậu ta?"

Roland: Ngoan ngoãn.jpg.

"Nói thật thì tôi bị cha đuổi ra khỏi nhà đó." Nova khụt khịt mũi, trông cực kỳ đáng thương: "Tôi đã sớm không ưa ổng rồi, trước toàn Tòa thánh mắng ổng một trận, kết quả đương nhiên là ổng cắt đứt quan hệ cha con rồi đuổi tôi ra ngoài luôn."

Ánh mắt Anker trông khá nghi ngờ.

"Thật mà!" Nova giơ hai ngón tay: "Tôi xin thề với Thần Ánh sáng! Dù anh có ân oán gì với cha tôi thì tôi cũng ủng hộ anh vô điều kiện, chúng ta cùng nhau báo thù!"

Quyền năng của Mục sư đến từ tín ngưỡng với Thần Ánh sáng, lấy danh nghĩa của Thần Ánh sáng thề là lời thề có cấp bậc cao nhất trong giới Mục sư, không ai dám lấy tín ngưỡng của bản thân ra nói đùa.

Anker ngừng chút: "Xem như là cậu nói thật, nhưng con Á Long này vì cậu mà tới, vì sao ta phải giúp cậu."

"Không dám giấu anh, tôi bị con Á Long này đuổi gϊếŧ là do thâm nhập vào hang ổ của một Tinh linh hắc ám."

"Cậu gϊếŧ Tinh linh hắc ám kia ư?"

"Không phải, tôi trộm đồ nhà hắn." Nova quang minh chính đại lắc lắc cái nhẫn không gian trên tay: "Không chừa thứ gì."

"..." Anker thật sự cạn lời.

Cậu ta còn rất đắc ý mới ghê.

Không phải Mục sư đi theo tín ngưỡng của Thần Ánh sáng à? Không phải suốt ngày rêu rao chính nghĩa thiện lương đồ hả? Sao giờ lại trộm đồ nhà người ta vậy?

"Nếu anh cứu tôi, chúng ta chia đôi đồ!" Nova trông rất thành khẩn.

Anker ho một tiếng: "Mục sư đi khắp đại lục mang ánh sáng truyền khắp mọi nơi, đúng là một nghề đáng kính. Thân là một Ma pháp sư ta đây không thể chối từ được —— chia bảy ba.

Nova: "..."

Hay lắm, gặp phải đối thủ rồi.

Vị Mục sư đẹp trai trẻ tuổi buồn bực: "Ma pháp sư đại nhân đừng khách khí vậy. Chờ sau khi tôi được cứu nhất định sẽ truyền bá việc tốt của anh ra khắp nơi, anh sẽ nhận được tình hữu nghị của Tòa thánh Ánh sáng bọn tôi."

Anker liếc mắt nhìn hắn một cái, trong mắt hiện đầy vẻ "Đừng đi theo ta tên ngốc này", miệng thì bảo: "Làm chuyện tốt không cần để tên, ta chỉ không đành lòng để một vị Mục sư thiện lương chết trước mặt chứ không cần chút hư danh đó đâu."

Ngoài miệng thì nói vậy nhưng ma lực trong tay cậu lại không dấu vết tan đi, tường đá kiên cố lại biến thành bùn đất, lộ ra cơ thể khổng lồ của con Á Long trước mặt.

Con Á Long bị đâm đầu choáng váng đang từ từ bò dậy từ mặt đất, nó lắc lắc cái đầu dữ tợn, ánh mắt tràn ngập khí thế hung ác nhìn chằm chằm ba người trước mặt.

Nova sợ hãi: "Bốn sáu! Bốn sáu!"

Anker vẫy tay với Á Long đứng cách đó không xa: "Ngài Á Long dùng bữa vui vẻ nha!"

Con Á Long giống như nghe hiểu lời cậu nói, nỏ cũng nhận thấy vị Ma pháp sư trước mắt không dễ đυ.ng nên ánh mắt nguy hiểm cũng dời khỏi người Anker, nhìn chằm chằm một mình Nova.

Nova: "..."

Tên nhóc này hư ghê.

Vị Mục sư đành thỏa hiệp, giơ tay ra hiệu đầu hàng: "Nghe anh hết, bảy ba thì bảy ba."

An Kha vừa lòng.

Cậu quay đầu nháy nháy mắt với Roland như đang khoe khoang. Roland đáp lại cậu bằng một nụ cười tràn đầy sự cưng chiều.

Đáng yêu quá.

Sau khi giao dịch xong thì Anker cũng không còn chậm chạp tấn công nữa. Tay cậu ngưng tự một quả cầu lửa rực cháy, nhẹ nhàng búng tay, cầu lửa như một mũi tên phóng về phía Á Long, thổi bay vảy của nó rồi nhanh chóng bành trướng, bao phủ toàn bộ thân hình khổng lồ của Á Long.

Vảy trên người Á Long bị nướng xèo xèo, nó đau khổ rêи ɾỉ.

Thực lực của con Á Long này cùng lắm mới cấp 5, tính kháng ma pháp rất thấp, thực hiện hiện tại của Anker đối phó với nó rất dễ dàng.

Câu liên tục thi triển ma pháp thủ ấn, biến đổi liên tục, phóng thích Ngọn lửa sao băng. Trong phút chốc, mười mấy thiên thạch khổng lồ đang bốc cháy từ trên trời rơi xuống, mang theo sức mạnh vô song, đập thẳng vào người Á Long, tạo thành một làn khói bụi.

Anker vẫn chưa dừng tay, tinh thần lực cường đại của cậu có thể cảm nhận được sinh mệnh của Á Long, cậu từng đánh nhau với rồng thật rồi nên biết rõ năng lực khôi phục sinh mệnh của huyết thống loài rồng mạnh mẽ đến nhường nào.

Với thủ ấn của cậu lại thêm mười mấy thiên thạch khổng lồ rơi xuống, không hề cho Á Long có cơ hội nghỉ ngơi.

Mười mấy giây sau, cuối cùng cậu cũng ngừng thi triển ma pháp, ma lực ngưng tụ Ngọn lửa sao băng cũng tan biến, hiện ra cơ thể Á Long bị đánh đến không thể nhận ra nỗi nữa.

Xét cho cùng Á Long cũng có huyết thống của Rồng, vảy và răng nanh trên người điều là những nguyên liệu ma pháp cực kỳ tốt nên Anker cũng không dám dùng ma pháp cấp quá cao, lỡ phá hủy luôn xác thì mệt lắm.

Anker phủi phủi tay, quay đầu nhìn về phía bên cạnh.

Nova không có ở đó.

Vị Mục sư trẻ tuổi nhân lúc trận chiến bắt đầu liền khẽ nâng bước chạy ra khỏi thung lũng. Chỉ là hắn không nghĩ trận chiến sẽ kết thúc nhanh như vậy, lúc Anker giải quyết xong con Á Long rồi quay đầu lại tìm hắn, hắn mới chạy được có mấy chục mét.

Cảm nhận được ánh mắt của Anker cùng với nguyên tố ma pháp đang dao động trong không khí, Nova dừng bước.

"Ahaha...Xấu hổ ghê á."

...

"Tôi biết sai rồi Ma pháp sư đại ca ơi!"

Nova nằm trên mặt đất nước mắt nước mũi chảy ròng, cơ thể bị Anker trói bằng dây thừng ma pháp rắn chắc, không thể động đậy.

Anker đứng cách đó không xa, làm bộ không nghe thấy mấy lời xin tha của Nova, cậu đang kiểm kê chiến lợi phẩm của hắn.

"Trái tim của Tinh linh hắc ám, cây khô của Vong linh, ma dược của Evian..."

Anker lấy hết toàn bộ đồ trong nhẫn không gian của Nova, tỉ mỉ từng cái từng cái, thuộc như lòng bàn tay.

Khi Anker đọc ra tên của từng món đồ, miệng của Nova càng lúc càng há to, vẻ mặt của hắn thậm chí còn trở nên hoảng sợ.

Nhẫn không gian của hắn không phải hàng rẻ tiền, trên đó còn có cấm ma pháp cao cấp, trừ khi tinh thần lực của đối phương cao hơn hắn 2 cấp còn không sẽ không có khả năng lấy đồ bên trong ra.

Nhưng cậu thiếu niên trước mặt này, lại giống như không hề có chút cảm giác gì, tiện tay chọc thủng luôn ma pháp hạn chế trên nhẫn của hắn, còn chưa được nửa giây, tốc độ nhanh đến độ làm Nova hoảng hốt cảm thấy có khi nào ma pháp trên nhẫn đã mất hiệu lực rồi không...

Điều này cho thấy tinh thần lực của cậu thiếu niên này ít nhất cũng phải là Ma pháp sư cấp 6 trở lên.

Hơn nữa trong nhẫn không gian của hắn có không ít đồ vật, hắn trộm hết đồ trong hang ổ của Tinh linh hắc ám kia, có nhiều vật hắn còn không biết đó là thứ gì thế nhưng cậu thiếu niên này lại có thể liệt kê tên của từng món.

Nhìn qua gương mặt quá mức trẻ của Anker, Nova không khỏi rùng mình một cái.

Người này chắc chắn là một tên quái vật già cả khoác lớp da trẻ tuổi.

"Cũng chẳng có thứ gì tốt." Anker ghét bỏ mà nhìn đống đồ rơi trên đất: "Thứ này à?"

Cậu không sử dụng đồ của Mục sư được, mà đồ vật trộm từ hang ổ của Tinh linh hắc ám cũng chẳng có đồ cậu mà thấy thích.

Lần này lỗ nặng luôn á.

An Kha thở dài.

"Tôi cũng vì miếng cơm manh áo thôi." - Vẻ mặt Nova như đưa đám: "Ngài thả tôi ra rồi tôi dâng cho ngài thứ tốt tỏ lòng thành được không?"

Thậm chí hắn còn dùng để cả cách gọi cung kính rồi.

"A?"

Trong số những vật phẩm nằm rải rác trên mặt đất, có một viên ngọc màu đen khiến cho Anker chú ý.

Anker cầm hạt châu lên, quan sát một lát rồi sau đó nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực bao bọc lấy viên ngọc trước mắt này.

Ngay sau đó, một luồng khí âm u lạnh lẽo từ bên trong viên ngọc toát ra như là một con rắn độc ấn nấp trong bóng tối đã lâu, mang theo sự lạnh lùng và oán hận quấn lấy tinh thần lực của Anker.

"Soạt!"

Anker nhanh chóng quyết định cắt đứt tinh thần lực của bản thân. Sau đó, cậu cử động ngón tay, một lượng lớn ma lực trào ra, nhanh chóng phác họa một ma lực cấm chế đầy phức tạp, khóa chặt viên ngọc màu đen này.

Roland yên lặng ở bên cạnh nhìn thấy hết, thời điểm anh nhìn thấy viên ngọc màu đen này, sắc mặt cũng thay đổi.

Nova hoang mang nhìn mọi việc, hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị cậu thiếu niên trước mặt nắm lấy cổ áo nhấc lên.

"Ngọc hiến tế hắc ám?"

Giọng nói của Anker không còn nhẹ nhàng như trước nữa, cậu nhìn chằm chằm vị Mục sư trẻ tuổi này, trọng giọng nói tràn đầy sự chán ghét, còn có sát ý lạnh lẽo: "Là đồ của cậu à?"

Nova lắc đầu như trống bỏi: "Không phải không phải, tôi cũng không biết nó là thứ gì mà!"

"Cậu lấy nó ở đâu?"

"Hình như trộm được trong hang ổ của Tinh linh hắc ám..." Nova như sắp khóc, cảm thấy bản thân làm gì cũng không ổn: "Lúc đó tôi vội lắm, cũng không nhìn nó là thứ gì mà chỉ bỏ hết vào trong nhẫn..."

Anker lạnh lùng nhìn cậu, một quả cầu ánh sáng màu xanh nhạt lơ lửng trong lòng bàn tay cậu, sau khi Nova nói ra hết thì quả cầu biến thành màu xanh lá.

Thuật nói thật.

Nova trợn tròn mắt. Hắn biết ma thuật này, tuy rằng chỉ là một ma pháp cấp 2 nhưng cực kỳ quý giá, bình thường các Ma pháp sư không sử dụng đến ma thuật này.

Phân biệt thật giả, phát hiện được lời dối trá, một khi sử dụng Thuật nói thật thì trừ phi tinh thần lực của đối phương cao hơn người thi phép còn không thì không có cách nào nói dối trước mặt một Ma pháp sư.

Màu xanh lá tượng trưng cho lời Nova nói là sự thật.

Anker trông có vẻ nhẹ nhõm, buông lỏng cổ áo của Nova, sau đó cậu phất tay thu hồi ma pháp dây thừng trên người vị Mục sư.

Nova chật vật ngã trên mặt đất, giọng nói lạnh lùng của Anker truyền xuống từ đỉnh đầu hắn.

"Nếu thứ này thuộc về cậu thì dù cho cậu là con trai của Ram, ta cũng sẽ gϊếŧ cậu."

Nova phủi phủi áo choàng, trong lòng còn run sợ, ngờ vực hỏi: "Anh nói thứ này là... Ngọc hiến tế hắc ám à? Đó là thứ gì?"

Anker đưa mắt nhìn viên ngọc bị cấm chế bao vây trước mặt.

"Ngọc hiến tế hắc ám là cốt lõi của một nghi thức ma pháp hắc ám cổ xưa."

Nghi thức ma pháp hắc ám?

Nova gãi đầu: "Tôi nhớ rõ mười mấy năm trước ma pháp hắc ám đã không còn là cấm thuật rồi mà? Anh là một Ma pháp sư mà con kỳ thị hả?"

Anker liếc mắt nhìn hắn một cái: "Cậu thì biết cái gì."

Cậu dừng một lát rồi giải thích tiếp bằng ngữ khí lạnh như băng: "Ma pháp hắc ám thông thường thì đương nhiên không có vấn đề. Nhưng điều kiện để thành công tạo ra ngọc hiến tế hắc ám chính là sinh mệnh, sinh mệnh của người trẻ tuổi." Anker tiếp tục nói: "Ta có thể cảm nhận được ở bên trong ngọc hiến tế này có ít nhất hơn một trăm sinh mệnh."

Còn một câu mà Anker chưa nói ra.

Trong hơn một trăm hơi thở sinh mệnh này có ít nhất một nửa là đến từ những đứa trẻ chưa tròn một tuổi.

Nghe những lời Anker nói ra, cả người Nova sững sờ, cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Chả trách vì sao vừa rồi Anker nói dù cha hắn có là Thánh kỵ sĩ của Tòa thánh Ánh sáng thì cũng phải gϊếŧ hắn.

Dùng hơn một trăm sinh mệnh của những người trẻ tuổi làm tế phẩm, đây thật sự là một nghi thức ma pháp quá tà ác.

"Tôi...Tôi..."

Nova sốc đến nói không nên lời: "...Tôi muốn báo cáo cho Tòa thánh!"

"Hang ổ của Tinh linh hắc ám đó ở đâu?" - An Kha hỏi.

"Nó ở Sơn trại Orc, cách chỗ này không xa lắm." Nova trả lời.

Anker sững sờ trong giây lát.

Sơn trại Orc...

Cậu nhớ rõ trước đó có người chơi nhận được nhiệm vụ ở nơi này, bởi vì không tìm được vị trí nên phải lên diễn đàn đăng bài xin giúp, lúc ấy Anker nhìn thấy còn tiện tay chỉ điểm cho.

Giữa hai việc này có quan hệ gì không đây?

"Ma pháp sư đại ca..." Nova thận trọng nhìn sắc mặt của Anker: "Cái này, nếu được thì tôi phải về Tòa thánh một chuyến, báo cáo về chuyện của Ngọc hiến tế hắc ám này..."

Anker liếc mắt nhìn hắn.

Nova rụt cổ lại.

"Ta cũng không gây khó dễ gì cho cậu." Vẻ mặt Anker bình thản: "Lúc về chuyển lời giúp cho ta."

"...Nói gì ạ?"

"Nói tên Ram ngốc nghếch kia." Anker nghiến răng nghiến lợi: "Bảo tên đó rửa cổ sạch sẽ chờ, chờ ta... nhiều nhất là một năm, ta sẽ về chặt đầu chó của hắn."

Thời gian một năm chắc cũng đủ cho cậu khôi phục thực lực.

Cảm nhận được oán khí to lớn của Anker, Nova nhịn không được lùi lùi về sau.

Hắn vẫn còn nhỏ, chưa hiểu được ân oán của mấy trưởng bối, nhưng nghe giọng điệu của Anker, chắc hẳn cậu ta với cha già của mình kết thù hơi bị to.

Quên đi, hắn không hiểu được thế giới của mấy đại lão, không nên lộn xộn.

"A đúng rồi."

Trước khi Nova rời đi đột nhiên hắn như bỗng nhớ ra điều gì đó: "Về tên Tinh linh hắc ám kia, lúc tôi lẻn vào hang ổ của hắn có thấy được một pho tượng."

"Pho tượng gì?" Anker hỏi.

Nova hơi do dự: "Không biết ngài có biết không... nhưng lúc tôi còn ở Tòa thánh có đọc qua hồ sơ của tên đó. Hình như là một Ma pháp sư hắc ám đã bỏ trốn nhiều năm trước, tên là Lan gì á?"

Anker sững người, qua một lúc lâu, cậu mới nghiến răng nghiến lợi nói ra một cái tên: "Landis?"

"Đúng vậy, chính là cái tên này!" Nova như bừng tỉnh: "Thì ra đại lão có biết hả?"

Roland đứng ở một bên: "..."

???

Sao lại liên quan đến tôi?

Không phải tôi, tôi không có, cậu đừng nói bậy chứ!

"Rắc!"

Anker vốn đang thu xếp lại đống đồ vương vãi trên mặt đất, nhưng nghe thấy lời của Nova, nhịn không được dùng sức bóp nát một khúc cây khô vong linh.

"Biết? Sao lại không biết được." Giọng nói của Anker trần đầy lửa giận, cậu cười lạnh nói: "Ta biết rất rõ đó."

"Nếu tên đó có quan hệ với Tinh linh hắc ám kia..."

Lửa giận dường như muốn thiêu đốt lý trí của cậu.

Ngọc hiến tế hắc ám là thứ đồ vật mà ngay cả trong cộng đồng Ma pháp sư hắc ám cũng không ai dám động đến.

Sau nhiều năm trôi qua mới lại nghe được tin tức của Landis, thế mà lại liên quan đến nghi thức ma pháp tà ác như vậy.

Nghĩ đến cảnh viên ngọc hiến tế hắc ám này có khả năng là do Landis đứng sau giật dây, Anker không có cách nào khống chế được lửa giận của bản thân. Cậu hận bây giờ không thể sử dụng Thuật tiên đoán lớn để tìm vị trí của Landis, sau đó bắt người đàn ông mắt xanh kia về rồi hỏi sao mà anh ta dám làm vậy?

Roland cũng cảm nhận được lửa giận của Anker, anh vội vàng chạy đến nói: "Có một pho tượng cũng không nói lên được điều gì mà, không chừng là hiểu lầm thôi..."

Ánh mắt lạnh lùng của Anker liếc qua, Roland biết ý mà ngậm miệng.

Hiện tại Roland cũng đau khổ không nói ra được.

Cái tên Tinh linh hắc ám kia là ai vậy?!

Mẹ kiếp, đặt tượng của ai không đặt, mắc mớ gì đặt tượng của anh?

Đúng là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa oan được mà.

Thấy rõ tâm tình của Anker không ổn, Nova cũng không dám nhiều chuyện, vội vàng cười cười một cái, sau đó thừa lúc Anker không chú ý đến liền chạy biến không tung tích.

Roland: "..."

Cậu ta đúng là đồ sao chổi mà!

Cậu ta không biết là chưa điều tra kĩ thì không có quyền lên tiếng hả?

Roland không thể ngồi yên được nữa, Nova vừa đi, anh nói với Anker: "Tôi đột nhiên nhớ ra tôi còn có chút việc, tôi phải offline trước rồi."

Anh cũng phải đi điều tra xem cuối cùng chuyện này là sao.

Không hiểu vì sao tự dưng phải gánh chịu nỗi oan này, Roland còn vội hơn Anker nhiều, muốn biết rõ nguồn gốc đầu đuôi sự việc.

"Ừ..."

Roland đang thấp thỏm không yên thì nghe được âm thanh rầu rĩ đáp lời của Anker.

Anh sững sờ một chút, do dự vươn tay ra: "Cậu...khóc hả?"

Anker quay mặt đi, im lặng không nói gì.

Roland lúc này mới thực sự luống cuống: "Cậu, cậu đừng khóc mà..."

Anker khịt mũi: "Ta không khóc."

Cậu cố gắng hết sức che đậy tâm trạng không ổn của bản thân, không muốn ở trước mặt học trò mà lại mất mặt như vậy, nhưng những cảm xúc phẫn nộ, uất ức này cùng với một số cảm xúc không thể nói rõ đang bao trùm lấy cậu, làm Anker không thể duy trì nổi vẻ mặt bình tĩnh nữa.

Cậu quay đầu đi, muốn giả vờ như không thèm để ý, nhưng nước mắt vẫn đang chảy xuống.

Landis.

Sao anh ta lại có thể như vậy? Sao anh ta dám làm vậy?

Anker không ngừng tự nhủ có thể mọi việc đúng như Roland nói chỉ là một sự hiểu lầm, có thể tất cả chỉ là trùng hợp, nghi thức ma pháp tà ác này không liên quan đến Landis.

Nhưng vẫn còn một giọng nói khác đang hỏi cậu, nếu thật sự có liên quan thì sao?

Nếu sau này Landis thật sư đi trên con đường tà ác thì sao?

Cậu thật sự có thể... tự tay gϊếŧ anh sao?

Roland vô cùng lúng túng mà nhìn Anker.

Những giọt nước mắt chảy rơi trên gương mặt của cậu thiếu niên, và cả sự yếu đuối không thể che giấu kia khiến trái tim của Roland tan nát.

Anh hận bây giờ không thể nói ngay cho Anker biết bản thân chính là Landis, anh và Tinh linh hắc ám kia không có bất kỳ quan hệ nào.

Môi anh nhấp nháy nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Rất lâu sau Roland mới chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy cậu thiếu niên trước mặt vào lòng.

"Không sao đâu, không sao đâu mà, đừng khóc nữa."

Roland thoáng vỗ nhẹ vào lưng cậu: "Đừng khóc, Anker..."

Anker vẫn còn ở bộ dáng thiếu niên như lúc xưa, tuổi của cậu so với sinh mệnh dài đằng đẵng của Đại Ma đạo sư mà nói thật ra chỉ có thể xem như một đứa trẻ mà thôi.

Roland nhẹ nhàng ôm cậu, thậm chí còn có thể cảm nhận được cơ thể mảnh khảnh của Anker bên trong chiếc áo choàng Ma pháp sư to lớn kia.

So với trước còn gầy hơn.

Em ấy không chịu ăn cơm hay sao...

Roland thầm nghĩ trong lòng.

Một lát sau Anker đẩy Roland ra.

"Xin lỗi anh." Hốc mắt Anker hồng hồng, mặt cũng hồng hồng.

Mất mặt quá đi, ở trước mặt học trò mà khóc lóc thành bộ dạng này.

Roland lặng im nhìn cậu, một lúc lâu sau mới thở dài, không nói gì.

Người nên nói xin lỗi phải là anh…