Ma Pháp Sư Mạnh Nhất Trái Đất

Chương 18【Tỉnh táo lại đi bạn tôi ơi, chỗ này không phải bài về cp đâu!】

【Có ai đếm được Anker sử dụng toàn bộ bao nhiêu loại ma pháp không? Tôi chỉ biết mỗi Thuật cầu lửa với Thuật thủy kiếm thôi...】

【Đại diện lớp không mời mà tới đây, mấy loại ma pháp này có trong sổ tay tân thủ á, tôi nhận ra được Thống khổ tiên thát*, Suy giảm kháng ma pháp, Xuyên tim khoét xương với cả Thuật viêm bạo nữa! Còn cái nhà giam đá lúc đánh BOSS kia tôi chưa từng thấy, ít nhất cũng phải là ma pháp cấp 2.】

*Thống khổ tiên thát: Đòn roi đau đớn.

【Vãi thật, từng đó loại ma pháp chắc phải mất một tháng tôi mới nhớ nổi Mô hình ma pháp của nó quá, não của đại lão do CPU tạo ra hả?】

【Vốn tôi còn nghĩ chắc phải xóa tài khoản chơi nghề khác, giờ nhìn vậy tôi có lại niềm tin rồi! Anh em ơi, Ma pháp sư mãi mãi là thần!】

【Tỉnh lại đê, mi chỉ là Học đồ ma pháp sư, đại lão Anker mới đủ tư cách được gọi là bậc thầy】

......

Thanh Ca nhìn bài đăng này với một vẻ mặt rối rắm.

Sau khi đăng bài, lượt phản hồi cực kỳ bùng nổ, mới năm phút ngắn ngủi mà đã được tận một nghìn bình luận, nhưng mà đa số đều chỉ thảo luận về Anker, mấy nghề xài vũ khí như bọn họ hoàn toàn bị ngó lơ, sự tồn tại thấp bi thảm như làm nền.

Đến cả Roland, người chỉ ăn bám trong suốt toàn bộ cuộc hành trình cũng được chú ý!

Thanh Ca không tĩnh tâm nỗi, thầm nghĩ thế giới này bị sao vậy, không có chỗ cho những người chơi chỉ có tài mà không có sắc hay sao!

Thanh Ca ngẩng đầu lên, tình cờ bắt gặp cảnh ——

Anker và Roland sóng vai đi trên đường, khi đi ngang qua một tiệm đồ ăn vặt trên trấn nhỏ, Anker chỉ hơi liếc mắt lâu một chút, giây tiếp theo Roland liền thầm hiểu mà mua luôn rồi nhét vào ngực cậu.

Cậu nhóc đẹp trai mặc áo choàng Ma pháp sư vui vẻ ra mặt, không biết nói gì với Roland, sau đó cậu há miệng cắn một miếng đồ ăn vặt, nhai răng rắc.

Roland chỉ lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng như muốn tan chảy, anh vươn tay vuốt vuốt mái tóc mềm của Anker nhưng bị cậu bất mãn hất ra. Roland cũng không giận mà chỉ khẽ cười, khung cảnh trông vô cùng hài hòa.

Hai người giống như đã quen từ lâu, ở trên con đường quen thuộc làm những việc quen thuộc, cứ như đây là chốn không người, ánh sáng của toàn bộ thế giới tựa như chỉ chiếu vào họ, tỏa ra ánh hào quang chói mắt khiến người ta không thể nào rời mắt, xung quanh có đủ loại người chơi, đi qua đi lại vội vội vàng vàng, như thể điểm xuyết thêm một phần nhỏ vào thế giới riêng của hai người.

Thanh Ca ho khan một tiếng, sau đó lại cúi đầu xem bài đăng tiếp.

Mấy cư dân mạng ngốc nghếch* trên diễn đàn nói đúng, hai người này xứng đôi thật!

*沙雕(Sa điêu): Từ lóng mạng để chỉ khi người nào đó làm một việc trông có vẻ ngốc nghếch, mắc cười.

Anker cũng có cảm giác kỳ diệu như vậy.

Tuy thời gian quen biết Roland không lâu nhưng khi đi dạo cùng anh trên con đường của trấn nhỏ này, lại làm cho cậu có cảm giác cực kỳ quen thuộc. Quãng đường ngắn ngủi này làm cậu nhớ về cuộc sống lúc xưa cùng với Landis ở đây.

Thấy hoài niệm ghê.

Anker nâng tay cầm vòng cổ trước ngực mà Landis để lại cho cậu.

....Đệt, ai mà thèm nhớ tên đó.

Tên đó có khi đang tự do sung sướиɠ sống ở một đất nước nhỏ nào đó rồi.

Chờ cậu khôi phục xong thực lực nếu có cơ hội gặp lại Landis, nhất định phải tự mình thổi bay tên đầu chó đó!!

Thị trấn này không lớn, cho dù Anke cùng những người khác đi dạo tản bộ dọc đường thì cũng rất nhanh đến nơi mà Al đã nói.

Anker ngẩng đầu thấy bảng hiệu quen thuộc.

Bà chủ tiệm bánh cũng thấy Anker, nhiệt tình vẫy tay chào cậu.

Anker: "......"

"Lại gặp nhóc rồi." Bà chủ rất nhiệt tình, game vừa mới ra mắt không lâu, người đến tiệm bánh hoa tươi này cũng không nhiều, hơn nữa Anker còn đẹp trai vậy nên bà rất có ấn tượng với cậu: "Muốn thử mẻ bánh hoa tươi mới không?"

Thanh Ca ho một tiếng, tiến lên hỏi: "Bà chủ, bà có biết cô gái nào tên là Lilith không?"

Bà chủ tiệm hơi sửng sốt: "Chính là tôi."

Lần này đến phiên Thanh Ca ngớ ra.

Al nói Lilith và cậu là thanh mai trúc nhỏ lớn lên cùng nhau, dù bà chủ tiệm bánh bảo dưỡng rất tốt nhưng nhìn qua cũng đã phải bốn mươi.

Bà là người Al nói tới sao?

Anker đột nhiên nhớ tới lúc cậu hỏi về chồng của bà chủ tiệm, bà chỉ dửng dưng nói một câu "Đã chết"

Anker cúi đầu không nói gì. Câu không biết có nên nói tin tức này cho bà chủ tiệm không.

Thanh Ca mở miệng: "Bà chủ ơi, vậy bà có quen ai tên là Al không?

Nghe thấy cái tên vừa quen thuộc mà cũng lại vừa xa lạ kia, thân hình bận bịu của bà dừng lại. Bà lau tay trên tạp dề, xoay người lại, nét mặt hơi cô đơn: "Mấy người nghe thấy người trên trấn nói à?"

"Không phải......"

"Đừng lấy mấy lời bàn tán đó ra mà lừa tôi." Bà ngắt ngang lời của Thanh Ca: "Nhiều năm vậy rồi, xem như hắn ta chết rồi đi, tôi không muốn nghe thấy cái tên này nữa."

Bà có chút kích động, nói năng cũng lộn xộn: "Tôi đợi ổng lâu vậy rồi, tôi không muốn đợi nữa. Dù Al thật sự còn sống thì sao giờ? Nếu, nếu ổng thật sự còn thích tôi thì đã sớm đến tìm tôi rồi.."

"Lilith."

Anker gọi tên của bà.

Giọng điệu của cậu bình tĩnh mà lại ấm áp, có khả năng an ủi lòng người, tuy trông cậu trông trẻ đẹp nhưng đã có hơn hai trăm năm tuổi linh hồn, cậu thở dài nhìn khuôn mặt già nua đang rơi nước mắt của Lilith: "Al đã chết rồi. Nhưng ông ấy muốn gặp lại bà."

Lilith ngẩng lên, không biết từ bao giờ, những giọt nước mắt đã theo nếp nhăn của năm tháng trên da bà lặng lẽ chảy xuống.

"Đi theo ta."

Anker nói.

......

Hoàng hôn tươi đẹp.

Thị trấn yên tĩnh và thanh bình này được nhuộm vàng trong ánh hoàng hôn rực rỡ. Ánh mặt trời sau núi xuyên qua lá cây thưa thớt, lung lay chiếu xuống mặt đất, tựa như một con sông vàng đang không ngừng chảy.

Ma lực trong không khí lặng lẽ dâng trào, sau một luồng ánh sáng màu đen, thân thể của một thiếu niên trên mặt có tàn nhang dần dần ngưng tụ, cơ thể mờ mờ ảo ảo của cậu so với ban nãy còn trong suốt hơn nữa, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua thì sẽ liền tản ra thành cát bụi.

Al xuất hiện sau ngọn núi, cậu híp mắt nhìn thẳng vào hoàng hôn, muốn vươn tay che đi ánh mặt trời thế nhưng ánh sáng lại xuyên qua lòng bàn tay hư ảo của cậu: "Lâu rồi mới lại thấy được cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp như thế này. Tuyệt thật."

Sau đó Al xoay người, nhìn đám người Anker: "Mọi người đã giúp tôi truyền lời cho Lilith chưa?

Không có ai trả trả lời cậu.

Chỉ có một người phụ nữ trung niên nhìn bóng dáng hư ảo của cậu, hai hàng lệ lăn dài.

"Al......"

Bà chủ tiệm như đang nói mớ, gọi tên cậu.

Al ngờ vực mà nhìn bà, hai người nhìn nhau không nói gì, một lúc sau Al mới nhìn được bóng dáng của cô gái khi xưa từ đôi mắt quen thuộc dù rằng đã bị thời gian mài dũa: "...Lilith?"

Cậu do dự mà vươn tay, như muốn vuốt ve khuôn mặt Lilith.

"Tôi đang nằm mơ sao.." Lilith khóc nức nở, giống như không thể tin nổi chuyện trước mắt.

"Xin lỗi cậu. Thì ra đã lâu vậy rồi."

Lilith ngẩn ngơ nhìn Al, bà trừng lớn mắt, bày ra vẻ muốn khiển trách cậu nhưng lại không cầm nổi nước mắt: "Ông biết tôi bao nhiêu tuổi không?"

"Xin lỗi cậu, rất rất xin lỗi cậu..."

Mấy chục năm trôi qua, cô gái ngây thơ thuần khiết Lilith ngày xưa giờ đã trở thành người phụ nữ trung niên dãi gió dầm mưa mà Al thì vẫn như cũ ở độ tuổi thiếu niên.

Hai người đứng đối mặt, không giống một cặp đôi mà ngược lại trông như hai mẹ con.

"Tôi chỉ là..chỉ là muốn đi săn thú, kiếm tiền mừng sinh nhật cậu..." Cảm xúc của thiếu niên ngây ngô phong phú hơn nhiều so với người trưởng thành, cậu ngắt quãng nói, trong giọng có vài tiếng khóc nức nở: "Làm cậu phải đợi lâu như vậy, xin lỗi cậu nhiều lắm! Tôi cũng không nghĩ, không nghĩ sẽ làm cậu phải đợi lâu đến vậy..."

"Nhưng cậu vẫn quay lại."

Lilith nở một nụ cười gượng gạo, bà muốn vuốt ve đầu tóc của cậu nhưng tay bà lại xuyên qua thân ảnh hư ảo: "Cậu vẫn giữ lời hứa."

"Lúc rời đi tôi có nói, chờ tôi trở lại rồi chúng ta cùng nhau đi ngắm hoàng hôn." Al nói: "Tôi không có nuốt lời."

"Ừ, cậu vẫn luôn giữ lời." Bà chủ tiệm cười cười, giống một vị thiếu nữ đẹp tựa như hoa.

Al vươn tay về phía bà. Giống như ngày xưa, muốn dắt tay bà cùng nhau nằm trên đống lá cây mềm mại, lặng lẽ tận hưởng chút hoàng hôn cuối cùng.

Lilith cũng đưa bàn tay nhăn nheo của mình ra, nhưng không chạm được gì.

Trong ánh nắng vàng cam, bóng dáng chàng trai chầm chậm tan biến, như sương khói bị gió thổi bay, bóng dáng hư ảo biến mất khỏi đất trời.

Lilith lau nước mắt, nhìn về phía đám người Anker đang im lặng bên cạnh bà.

"Cảm ơn mọi người." Nụ cười của Lilith đã thoải mái hơn.

"Cảm ơn rất nhiều......"

"Hoàng hôn thật đẹp"