Ma Pháp Sư Mạnh Nhất Trái Đất

Chương 17

"200 vạn."

Roland nhẹ nhàng nói ra một con số gây sốc.

Thanh Ca cùng hai đồng đội của hắn cũng sửng sốt.

Hai trăm vạn này không là bao nhiêu đối với họ vì dù sao ở thế giới hiện thực họ đều là con người giàu có.

Nhưng vấn đề đây chỉ là một trò chơi mà thôi.

Dù Vĩnh Hằng có hot và tiềm năng phát triển trong tương lai cao đến đâu thì cũng chỉ là một tựa game mới ra mắt được vài ngày, vẫn phải chờ xem game sẽ phát triển thế nào trong thời gian tới.

Để bọn họ lập tức mua một vật phẩm mấy trăm vạn trong phó bản đầu tiên của game? Bọn họ thật sự không có gan như vậy.

Lâm Vãn Vãn không giống họ.

Cô biết rõ đây không chỉ là một trò chơi đơn giản, đây là một thế giới thật sự, dù là NPC hay những vũ khí hay trang bị cấp sử thi thì cũng đều thật sự tồn tại, không phải là một đống số liệu ảo.

Lâm Vãn Vãn thậm chí có thể dự đoán được ở tương lai không xa, thông lộ giữa hai thế giới sẽ xuất hiện, tất cả mọi người sẽ biết được đây là một thế giới nơi ma pháp thật sự tồn tại. Đến lúc đó, giá trị của một đóa hoa phục sinh không thể chỉ cần vài trăm vạn là có thể mua được.

Cô cắn chặt răng, tiếp tục ra giá, " 500 vạn."

"Một ngàn vạn." Roland nheo mắt, giọng điệu bình thản.

"Anh!" Lâm Vãn Vãn trừng mắt nhìn Roland, giọng cô cực kì không vui.

Rõ ràng là cô dẫn Roland đến đây, ở trong lòng cô, hai người lẽ ra phải cùng một chiến tuyến.

Nhưng tình huống hiện tại là sao?

Anker đối với Roland mà nói chỉ là một người xa lạ mới gặp không lâu mà thôi, vì một chàng trai xa lạ mà lại đấu giá với cô đến tận một ngàn vạn, Roland có phải điên rồi không?

"......1500 vạn." Lâm Vãn Vãn không chút nhượng bộ.

"Hai ngàn vạn."

......

Hai người thi nhau tăng giá, trong một phút ngắn ngủi, giá của đóa hoa phục sinh đã được nâng tới 3000 vạn.

Đám người Thanh Ca đứng ở một bên xem đến chết lặng.

Điều này đã thiết lập kỷ lục mới về giao dịch cao nhất trong lịch sử game!

Khi Roland ra giá 4000 vạn với vẻ mặt bình thản, Lâm Vãn Vãn bắt đầu do dự.

Tuy gia tộc của cô có thế lực to lớn nhưng xét cho cùng, bản thân Lâm Vãn Vãn chỉ là một đứa con riêng mà thôi. Ngay cả khi cô bán toàn bộ tài sản của bản thân thì tối đa cũng chỉ kiếm được hơn 3000 vạn.

Cô há miệng thở dốc, muốn nói mà không thể nói nên lời, chỉ còn lại vẻ không cam lòng và oán hận đối với Roland.

Gương mặt Roland cực kỳ bình tĩnh, phong thái này làm Thanh Ca không nhịn được mà lén nhìn anh.

Dù là hắn thì cũng không dám một hơi lấy ra 4000 vạn để mua một vật phẩm trong game, thậm chí lúc báo giá còn không hề có chút do dự, sự quyết đoán của anh ta khiến Thanh Ca rất thán phục.

Hắn nhìn gương mặt điển trai của Roland, trong lòng nhanh chóng lướt qua thông tin về những con cháu nhà giàu, nhưng không có ai giống Roland, hơn nữa trong số các gia tộc lớn trong nước cũng không có họ "La" này.

Người này rốt cuộc là ai?

Bầu không khí im lặng trong hai phút, Lâm Vãn Vãn không định tiếp tục ra giá, Roland lộ ra một nụ cười lạnh nhạt: "Theo quy tắc ai ra giá cao hơn thì được, quá hợp lý đúng không?"

Lâm Vãn Vãn không đáp lời, cô dùng ánh mắt độc ác gắt gao nhìn chằm chằm Roland một hồi, sau đó không nói không rằng mà đăng xuất.

Hình bóng của cô dần mờ đi rồi biến mất khỏi hang động.

Trong khi mấy người Thanh Ca còn đang trố mắt xem chuyện lạ thì Roland bước đến nhặt đóa hoa phục sinh màu xanh đậm lên, sau đó đưa tới trước mặt Anker: "Đây."

Giọng nói dịu dàng khiến Thanh Ca bổ não ra một đống các truyện tình lâm li bi đát ngày xưa.

Một nụ cười nghìn vàng? Phóng hỏa hí chư hầu? *

*Một nụ cười nghìn vàng? Phóng hỏa hí chư hầu? (千金买一笑? 烽火戏诸侯?) Đây là một điển tích rất nổi tiếng gắn liền với danh tiếng của Bao Tự. Vì nàng vào cung mà không cười, Chu U vương tìm mọi cách để nàng cười, thậm chí dùng nghìn lượng vàng để thưởng ai có thể khiến nàng cười. Sau đó Chu vương nghe Thạc Phụ nước Quắc đốt đài lửa đùa giỡn với chư hầu để Bao Tự cười, làm cho nhà Chu diệt vong.

Thanh Ca nhịn không được nhìn về phía Anker –----- cái tên Roland này chẳng lẽ xem trọng đại lão của hắn sao?

Anker do dự một hồi, nhận lấy hoa phục sinh rồi thấp gọng nói: "Cảm ơn."

Câu ghé vào tai Roland nhỏ giọng nói: "Số tiền này ta sẽ trả lại cho anh."

Nếu là vật bình thường thì còn dễ nói nhưng dùng tới tận 4000 vạn để đạt được đóa hoa phục sinh này, ân tình lớn như vậy làm Anker không thể thoải mái mà nhận được.

Sau khi Lâm Vãn Vãn offline, bầu không khí kỳ lạ trở lại yên bình.

Thanh Ca có chút xấu hổ mà đi lên: "Ngại ghê á đại lão, Lâm Vãn Vãn cô ta... Tôi cũng không biết nay cổ đứt mất dây thần kinh nào rồi."

Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp: "Trước khi tiến vào phó bản chúng ta đã bàn xong cả rồi nên cậu lấy đóa hoa này là chuyện đương nhiên, không cần phải chia tiền đấu giá ra đâu."

Sau khi đấu giá thành công, tiền đấu giá sẽ chia đều cho các thành viên trong đội, 4000 vạn tệ này dù có chia đều ra thì mỗi người cũng sẽ nhận được một khoản tiền rất lớn.

Nhưng Thanh Ca vẫn giải quyết minh bạch mọi chuyện, dù sao bản thân hắn cũng giàu có, không cần coi trọng số tiền này làm gì.

Giương cung bắn đại bàng cùng Gai độc cũng hăng hái tỏ rõ thái độ.

Chuyến khai hoang phó bản lần này thu hoạch rất phong phú, tuy bị Lâm Vãn Vãn làm cho khó chịu một chút nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng kiểm kê chiến lợi phẩm của bọn họ.

Mà cũng chẳng ai thèm quan tâm đến tâm trạng của Lâm Vãn Vãn, người vì tức giận mà offline mất.

Là phó bản đầu tiên được khai hoang, trang bị mà Nữ vương nhện rớt ra khá là hào phóng, có bốn trang bị phẩm chất tinh anh, còn có một thanh kiếm phẩm chất sử thi, thân kiếm ánh lên sắc tím. Tạo hình cực đỉnh cùng với thuộc tính xuất sắc làm cho Thanh Ca thèm nhỏ dãi.

So với cái tài nguyên ma pháp hoa phục sinh chả biết công dụng như thế nào thì trang bị dùng liền được chẳng phải là thứ đáng để những người chơi theo đuổi hơn sao!

Ngay lúc bọn họ chuẩn bị rời khỏi phó bản, bên trong hang động đột nhiên xuất hiện chuyện lạ.

Đóa hoa phục sinh màu xanh đậm trên tay Anker bỗng nhiên bừng sáng lên, bao trùm lấy toàn bộ hang động.

Ngay sau đó, tia sáng chậm rãi tụ lại trên không trung, trong không gian trống trải ở giữa hang động, trên mặt đất hiện lên hình bóng mờ ảo của một thiếu niên.

Vị thiếu niên trông như mới mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt cậu khá đẹp, mặt có chút tàn nhang, ăn bận như một thợ săn.

Nhìn mấy nhà thám hiểm trước mặt, thân hình hư ảo của thiếu niên sửng sốt một chút, sau đó đề phòng nhìn họ: "...Mấy người là ai?"

Bọn họ nhìn nhau.

"Thi ra đây là một phần nhiệm vụ!"

Thanh Ca có vẻ rất hào hứng, NPC xuất hiện sau khi kết thúc phó bản, đây chắc chắn là một nhiệm vụ ẩn rồi.

Anker nhìn đóa hoa trong tay mình, trong lòng hiểu rõ. Hoa phục sinh có tác dụng nuôi dưỡng linh hồn rất mạnh, trong thời gian hoa phục sinh nở ra, nếu xung quanh có linh hồn của người chết, họ sẽ vô thức bị thu hút, thường thì linh hồn đó sẽ được nuôi dưỡng bởi đóa hoa mà tồn tại lâu dài cùng đất trời, khó mà tiêu tán được.

Quả nhiên trong lúc Thanh Ca và vị thiếu niên trò chuyện với nhau, cậu ta đã nhanh chóng hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân.

"....Nói vậy là tôi đã chết rồi." Biểu tình của cậu ta có chút mất mát, "Tôi chỉ nhớ bản thân ra ngoài săn thú thôi, không cẩn thận mà chọc phải Ma Hóa Dã Trư, bị đuổi theo đến gần chỗ này thì thấy một cái hang khuất, tôi liền trốn vào trong..."

"Chuyện xảy ra sau đó, tôi cũng không nhớ rõ lắm. Có thể là tôi đã trở thành thức ăn cho bầy nhện."

Thiếu niên bĩu môi, trông có vẻ rất buồn.

Thanh Ca hỏi: "Cậu có tâm nguyện gì chưa hoàn thành cần chúng tôi giúp cho không?

Thiếu niên còn đang đắm chìm trong bi thương, nghe thấy Thanh Ca nói vậy, cậu sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt càng thêm khổ sở: "Không có, tôi là cô nhi..."

Thanh Ca: "Chắc chắn có! Cậu thử nghĩ lại xem!"

Thiếu niên suy tư một lát: "Tiếc nuối chưa thể hoàn thành...chắc là bạn tốt nhất của tôi."

Thiếu niên tên là Al, là một cư dân ở một trấn nhỏ gần núi Nữ thần phương Bắc.

Cậu có một người bạn từ thuở bé tên là Lilith, quan hệ của bọn họ rất tốt, trước khi cậu định lên núi săn thú thì cả hai còn hẹn nhau sau khi cậu trở lại sẽ cùng ra sau núi ngắm hoàng hôn.

"Tuy tôi không có gì lưu luyến nhưng đúng là vẫn không yên lòng về Lilith." Al thở dài: "Đã mấy tháng tôi chưa về rồi, chắc chắn Lilith đang sốt ruột chờ đợi, nếu được thì mọi người có thể giúp tôi đến trấn nhỏ báo cho Lilith một tiếng được không?"

"Tôi sẽ cố gắng hết sức!" Thanh Ca vỗ vỗ ngực thề.

"Mọi người cũng không cần nói với cô ấy là tôi đã chết, chỉ cần nói tôi có việc phải rời khỏi trấn, phải đi rất lâu, bảo cổ không cần phải đợi tôi về ngắm hoàng hôn." Al có vẻ khá thờ ơ với việc bản thân đã chết: "Dù sao vài ba năm nữa, cô ấy cũng sẽ quên tôi thôi."

"Nhà của Lilith ở đâu vậy?" Thanh Ca hỏi.

Al suy nghĩ một lúc rồi nói ra địa chỉ.

"Quấn lên người bọn tôi đi!" Thanh Ca nói.

Anker nhắc nhở: "Hiện tại cậu đang ở trạng thái linh hồn, không còn được hoa phục sinh nuôi dưỡng nữa, chỉ có thể duy trì được thêm vài tiếng thôi, hết thời gian sẽ lập tức tiêu tán."

"Có thể mang tôi đi ra ngoài không? Cái hang này tối quá." Al hỏi cậu thiếu niên mang áo choàng Ma pháp sư trước mặt: "Vài tiếng hẳn là đủ cho tôi ngắm hoàng hôn rồi mà ha?"

Anker gật đầu.

Cậu uống hết một lọ thuốc, chờ sau khi ma lực hồi phục đủ, Anker bắt đầu niệm chú.

Ma pháp cấp 2 Nhà giam linh hồn.

Đây là ma pháp hắc ám có thể giam cầm linh hồn của kẻ địch, không thực dụng cho lắm, nó thường được dùng để sử dụng trước khi các Hắc Ma pháp sư tạo ra con rối ma pháp.

Sau khi cậu niệm chú, một luồng khói đen bốc lên từ tay cậu, lan tỏa ra rồi bao trùm lấy linh hồn của Al.

Chiêu thức ma pháp ấy lại làm Thanh Ca kinh ngạc thán phục thêm một lần nữa.

"Đại lão, rốt cuộc cậu biết bao nhiêu loại ma pháp vậy." Thanh Ca nhìn Anker với ánh mắt của một fanboy: "Tôi thấy Ma pháp sư toàn năng ghê á!"

"Đương nhiên rồi, đây chính là sức hút của Ma pháp sư đó." Anker ưỡn ngực kiêu ngạo: "Có muốn cân nhắc gia nhập phe Ma pháp sư không? Ta có thể dạy cho anh, học phí cũng dễ nói nữa."

Thanh Ca bị lay động một chút, nhưng sau khi nghĩ lại thì hắn vẫn là lắc đầu: "Quên đi, tôi chắc chắn học không nổi rồi... Hơn nữa luyện cấp lại cũng phiền lắm."

Dù sao cho tới giờ, Ma pháp sư có sức chiến đấu mạnh nhất mà hắn biết cũng chỉ có mình Anker mà thôi.

Cũng không biết Anker từ đâu đến, ngoại trừ cậu, các Ma pháp sư khác bây giờ vẫn còn đang học lý thuyết ma pháp cơ bản nhất, còn lâu mới phóng thích ma pháp nổi. Nhìn những người chơi nghề Ma pháp sư đang khóc lóc thảm thiết trên diễn đàn là có thể hiểu tình trạng hiện tại của các Ma pháp sư.

Cha không quản, mẹ không thương*, cũng không ai thèm kéo đi luyện cấp.

*Cha không quản, mẹ không thương(爹不疼娘不爱): ý chỉ việc không được ai yêu thích.

"Nhân tiện thì hình như đại lão vẫn chưa trả lời tôi về việc gia nhập hội." Thanh Ca đột nhiên nhớ ra việc này, vội vàng hỏi: "Cậu có muốn suy nghĩ lại chút không? Đãi ngộ của hội Kiếm Thánh chúng tôi cũng tốt lắm đó!"

"Đúng đó, đại lão muốn làm phó hội trưởng cũng được nữa!" Giương cung bắn đại bàng cũng chen vào nói.

"Trong hội có nhiều chị gái xinh đẹp lắm!" Gai độc ở bên cạnh làm mặt quỷ.

Anker nhặt lên một khối rune màu xanh dương từ dưới đất nơi Nữ vương nhện biến mất.

Đây là vật phẩm độc nhất vô nhị của bí cảnh, sau khi diệt được BOSS sẽ rơi chiếc rune này, bóp nát nó là có thể rời khỏi bí cảnh, đồng thời thì những quái vật trong bí cảnh cũng sẽ được làm mới lại, vật này tương đương với nút "Reset".

Anker tiện tay đưa mảnh rune cho Roland ở bên cạnh: "Ta không vào cái hội gì đó đâu..."

Thật ra không phải cậu không muốn, mà tại bây giờ cậu vẫn đang là Trưởng lão vinh dự của Hiệp hội Ma pháp sư, theo quy định thì Trưởng lão vinh dự không thể gia nhập hội dân lập.

Thanh Ca vẫn chưa từ bỏ ý định: "Thật sự không thể suy nghĩ thêm chút sao? Đãi ngộ của hội bọn tôi tốt lắm đó! Về sau có trang bị gì tốt, cậu cứ tùy tiện chọn!"

Hắn nhìn Anker và Roland, đột nhiên nhanh trí nói: "Đúng rồi, hội chúng tôi cũng có nhiều trai đẹp lắm! Đều là cao phú soái hết! Cậu thích kiểu nào? Sinh viên thể dục? Tổng tài bá đạo? Hay tiểu chó săn?"

Thanh Ca tận tình rao bán, không hề nhận ra giọng điệu của bản thân cực kỳ giống mấy tú bà trong lầu xanh: "Dù cậu có thích kiểu người nào, tôi cũng có thể kiếm cho cậu được! Đúng rồi, cậu là 0 hay 1?"

Anker: "......"

Tên người Trái Đất này đang lảm nhảm cái gì vậy.

"Rắc ——"

Roland lặng lẽ bóp nát cái rune trong tay, âm thanh giòn giã đặc biệt chói tai phát ra trong hang động yên tĩnh.

Thanh Ca giật mình một cái, nhận được ánh mắt lạnh lùng của Roland, trong lòng cảm thấy như bị nhéo.

Ánh sáng từ rune phát ra bao trùm bọn họ, cả đội được dịch chuyển ra khỏi hang động.