Edit: Cánh Cụt
Nhìn mối tình đầu đứng ở cửa, theo bản năng thụ muốn nói gì đó.
Nhưng khi môi khẽ nhúc nhích, cuối cùng anh vẫn lựa chọn im lặng.
Dường như…… Cũng chẳng có gì để giải thích.
Bởi vì không có ý nghĩa, thậm chí không lấy nổi sức lực.
Từ ngày hôm qua cho tới hôm nay cũng đủ dày vò cho anh.
Mối tình đầu đã nói rõ với anh, rằng anh phải rời đi.
Mọi thứ đã kết thúc.
Anh mặc áo khoác, cầm lấy điện thoại.
Nhẹ giọng nói với mối tình đầu: “Hôm nay tôi thấy tốt hơn rất nhiều, có thể xuất viện rồi.”
Sau khi tiến vào ngoại trừ việc lộ vẻ mặt kinh ngạc, mối tình đầu chưa nói bất cứ câu nào.
Tất nhiên cũng không trả lời câu của thụ.
Nhưng người đó vẫn đứng im ở cửa, nếu thụ muốn ra khỏi phòng bệnh thì nhất định mối tình đầu phải tránh ra trước, sau đó anh mới có thể đi ra ngoài.
Thụ nghĩ nghĩ, lại nói: “Trong khoảng thời gian này anh đã vất vả rồi, lát nữa tôi sẽ về để thu dọn rồi trở lại nhà.”
Mối tình đầu không để ý đến ánh mắt cùng nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ của chàng trai trẻ, có thể nói từ sau khi hắn vào phòng bệnh này, tầm mắt của hắn chưa từng rời khỏi thụ.
Nghe thấy lời thụ nói, lông mi mối tình đầu run rẩy: “Bác sĩ chưa nói cậu có thể xuất viện.”
Thụ rũ mắt: “Sắp phải mở cửa hàng rồi, tôi phải về sớm chuẩn bị.”
Mối tình đầu: “Bệnh dạ dày của cậu rất nghiêm trọng, tốt nhất nên nghỉ thêm mấy ngày để truyền dịch.”
Thụ: “Nếu chỉ truyền dịch thôi thì không cần nằm viện, tôi sẽ tới bệnh viện đúng hạn để truyền dịch.”
Mối tình đầu: “Không thể mở cửa hàng muộn hai ngày ư?”
Thụ nâng mắt, rốt cuộc nhìn về phía mối tình đầu, anh nở nụ cười với vẻ tái nhợt: “Anh đừng lo, dù sao tôi cũng là người trưởng thành rồi, có thể tự chăm sóc mình.”
Chàng trai trẻ đi tới: “Đúng vậy, hơn nữa cũng có tôi ở bên cạnh quan sát mà, vị…… Tiên sinh này, quãng thời gian đó đã phiền anh phải chăm sóc Lương Thiên rồi.”
Thụ nghe vậy thì nhíu mày, lời của chàng trai trẻ quá mập mờ, khiến người ta hiểu lầm.
Anh lạnh lùng nói: “Trần Dịch, tôi cũng không cần cậu phải chăm sóc tôi.”
“Chẳng phải cậu đến tìm bạn cậu hay sao, đừng phí thời gian ở chỗ tôi nữa.” Rốt cuộc thụ vẫn giải thích một câu.
Anh không muốn để cho mối tình đầu hiểu lầm.
Không đến mức này.
Vẻ mặt chàng trai trẻ cứng đờ, lại cười nói: “Bạn bè sao quan trọng bằng anh, chẳng phải anh định dọn hành lý à, để em giúp anh nhé.”
“Hơn nữa bậc thang trong nhà còn cao, vào mùa hè anh lên mệt lắm mà. Bây giờ đã sinh bệnh rồi, sao anh có thể mang hành lý lên một mình.” Trong lời nói của chàng trai trẻ, luôn mang tới sự thân mật mà người khác không thể xen vào.
Nói xong, chàng trai trẻ bảo với mối tình đầu: “Tiên sinh, phiền anh nhường đường một chút, tôi ra ngoài giúp Lương Thiên làm thủ tục xuất viện.”
Chàng trai trẻ quay đầu, nói với thụ: “Đưa cho em căn cước công dân và đơn khám đi.”
Thụ chần chờ, cuối cùng vẫn đưa giấy tờ trong áo khoác cho chàng trai trẻ.
Anh nghĩ, chàng trai trẻ vừa đứng cùng nam hộ lý thì chắc hẳn có quen với người trong bệnh viện.
Dù anh bị từ chối xử lý thủ tục xuất viện, nhưng nói không chừng chàng trai trẻ có thể làm được.
Huống chi…… hiện giờ mối tình đầu không tán thành việc anh xuất viện.
Anh lấy giấy chứng nhận ra đưa cho chàng trai trẻ, sau khi chàng trai trẻ lấy được thì nói với mối tình đầu: “Nhường một chút.”
Mối tình đầu phối hợp mà tránh khỏi cửa, chàng trai trẻ mới cất bước ra ngoài, còn chưa kịp quay đầu bảo thụ ra thì cửa phòng bệnh phía sau đã bị đóng mạnh lại.
Giây tiếp theo thì tiếng khoá vang lên.
Ngạc nhiên như chàng trai trẻ còn có thụ đang ở trong phòng bệnh.
Mối tình đầu khóa lại cửa phòng, chậm rãi xoay đầu, nói với thụ bằng khuôn mặt không cảm xúc: “Vừa nãy có người không liên quan ở đây nên không tiện.”
“Lương Thiên, chúng ta nói chuyện đi.”