Một đêm mưa xối xả khiến không khí buổi sáng có chút se lạnh, Mông Thái đẩy cửa phòng, ở trong sân đánh một bài quyền để giãn gân cốt.
Tới Đại Tấn nhiều ngày như vậy, lão ta đã quen với việc thức dậy vào lúc sáng sớm đẹp trời như này, căn dặn thị nữ ra ngoài phố mua một bát sữa đậu nành, ăn hai bát hoành thánh, vui vẻ thoải mái ở trong khoảng sân đầy hoa và cỏ xanh chợp mắt mà không phải lo lắng về cách đối phó với Thái tử hay làm thế nào để sống sót qua mùa đông. Không thể không nói, người Đại Tấn đúng là vừa có tiền lại vừa biết hưởng thụ.
Trong lòng Mông Thái có chút tiếc nuối, dù sao thì hai ngày nữa lão ta cũng phải về nước, ở Cao Mật lão ta sẽ không còn được đãi ngộ như này nữa.
“Aaa ——”
Đang ngẩng đầu uống sữa đậu nành thì tiếng thét chói tai của thị nữ trên lầu khiến tay Mông Thái run lên, chất lỏng màu trắng sữa vẩy đầy râu quai nón của hắn.
“Khụ khụ khụ khụ, la cái gì mà la?!”
Lão ta bất mãn hét lớn một tiếng.
“Chết, chết người rồi!”
Thị nữ kinh hoàng từ trên lầu nghiêng ngả lảo đảo chạy xuống, Mông Thái nghe thấy lời nàng ta nói, sắc mặt tối sầm, bắt lấy cánh tay mềm mại của nàng ta: “Ngươi nói cái gì!?”
“Tát, Tát đại nhân… chết rồi!”
“Cái gì?!
Mông Thái mặc kệ bộ râu, vội vàng xông lên lầu. Tát Huy và lão ta đều là sứ thần tới từ Cao Mật, tuy lão ta là người dẫn đầu được vua bổ nhiệm nhưng vì thái độ trung lập nên Thái tử không ủng hộ, một lần Thái tử cảm thấy không cách nào khống chế cục diện, cố ý thỉnh cầu sắp xếp mưu sĩ Tát Huy cùng đi theo, xem như cảnh báo cùng giám thị lão ta, cảnh cáo lão ta không được có hành động gì ở Đại Tấn.
Nếu Tát Huy chết rồi vậy thì khi quay trở lại, lão ta nhất định không thể nhận lấy gì tốt từ Thái tử!
Nhìn cái xác trần trụi nằm thẳng trên mặt đất trong phòng qua cánh cửa mở toang, Mông Thái cảm thấy vấn đề rất nghiêm trọng. “Trông coi nơi này, ai cũng không được vào!”
Lão ta quay đầu dặn dò thị vệ được đưa tới từ quốc nội, sau đó xoay người sắp xếp cho một người khác, "Lập tức đến Đại Lý Tự báo quan! Bản quan bây giờ trước tiên sẽ đi diện kiến thánh thượng.”
Sứ thần nước khác bị gϊếŧ ở Đại Tấn, chuyện này không thể coi thường.
Nói chuyện nhỏ thì là an ninh của Đại Tấn không nghiêm, không để ý đến các nước đồng minh sẽ làm suy giảm uy tín quốc gia, nói chuyện lớn thì có thể ảnh hưởng đến cán cân bấp bênh giữa Cao Mật và Đại Tấn, nói không chừng có thể nổ ra chiến tranh.
“La Phong,” Hình Bộ thị lang bị Trầm Kình Thương kêu bước ra khỏi hàng, “Ngươi cùng với Đại Lý Tự Khanh, tức khắc điều tra án mạng sứ thần Cao Mật bị gϊếŧ, trẫm cho ngươi thời gian ba ngày, nếu không tra ra hung thủ, ngươi đích thân cùng Mông đại nhân về Cao Mật để bồi tội với vua Cao Mật đi.”
Vẻ mặt Hình Bộ thị lang đau khổ quỳ xuống tiếp chỉ, miệng vàng lời ngọc Hoàng thượng cũng không phải là nói chơi. Nếu trong vòng ba ngày hắn không tra ra, e rằng cái đầu trên cổ cũng khó giữ được.
Sau khi Mông Thái cảm tạ đại ân đại đức và khen ngợi sự sáng suốt của Tấn Nhân Đế xong, La Phong thúc giục lão ta cùng chạy tới chỗ dịch quán có người chết, mà trên triều đình cũng bởi vì vụ án xảy ra bất ngờ này, tranh cãi cả buổi sáng.
Trầm Kình Thương nghe đến phiền, trực tiếp đứng dậy rời khỏi long ỷ trở về Ngự Thư Phòng, để lại các triều thần hai mặt nhìn nhau, trông thấy người bọn họ nói chuyện không ở đây nữa cũng đều hậm hực im miệng, mặt mày xám xịt bãi triều.
“Tiểu Đặng Tử.”
Vương Thủ Đức thấy chủ tử nhà mình vào Ngự Thư Phòng bắt đầu lật xem tấu sớ, sau một lúc do dự lâu, vẫn là tự chủ trương gọi con nuôi của mình tới: “Ngươi rời cung một chuyến, đến phủ công chúa An Ninh tìm Cốc Vũ cô nương, hỏi Cốc Vũ cô nương một chút xem hai ngày nay chủ tử của các nàng đang bận cái gì.”
“Nếu Cốc Vũ truy hỏi, ngươi cứ nói hai ngày nay tâm trạng Hoàng thượng không tốt, hình như bệnh tình tái phát, không biết công chúa có thời gian tiến cung vấn an hay không.”
“Cha nuôi, ngài không sợ Hoàng thượng biết ngài tự ý chủ trương, xử phạt ngài à?”
Tiểu Đặng Tử mới 13 - 14 tuổi, tiến cung không bao lâu, lại rất cơ trí.
“Hừ,” Vương Thủ Đức giơ tay hoa lan chỉ chỉ đầu tiểu thái giám, nhếch miệng cười tự tin: “Lúc cha nuôi ngươi đi theo Hoàng thượng, không biết ngươi còn chơi bùn ở đâu đâu!”
Cho nên hắn nhìn ra được, chủ tử bọn họ ấy à, hiện giờ chính là dính chặt với nhau rồi nha.
“Hoàng thượng, nên dùng cơm trưa rồi ạ.”
“Không ăn.”
“Hoàng thượng, xin giữ gìn long thể ạ!”
“Trẫm nói không ăn!” Trầm Kình Thương gập bản sớ ném xuống đất, thiếu chút nữa đập vào nội thị quỳ trên đất: “Cút!”
Trong Ngự Thư Phòng không khí lạnh lẽo bao trùm, tất cả hạ nhân đều toát mồ hôi lạnh, không dám thở mạnh, sợ một khi không chú ý liền làm mặt rồng tức giận.
Vương Thủ Đức cười khổ nhặt tấu sớ lên, trong lòng không nhịn được kêu gào, sao công chúa An Ninh còn chưa tới!? Nếu ngài còn không tới nữa, hắn sắp không thể chịu được long uy này nữa rồi.
“Ơ kìa, ai đã chọc giận Hoàng đế bệ hạ dũng mãnh nhân đức của Đại Tấn chúng ta thế?”
Cuối cùng, ngoài cửa truyền đến giọng nữ nhẹ nhàng, làm Vương Thủ Đức thả lỏng trái tim trĩu nặng cả ngày trời.
“Hừ.”
Trầm Kình Thương liếc mắt nhìn thiếu nữ mới bước vào Ngự Thư Phòng, không đuổi người đi, nhưng cũng chưa nói những lời khác, tiếp tục cúi đầu nhìn tấu sớ.
Trầm Niệm nghiêng đầu liếc Vương Thủ Đức, dùng ánh mắt hỏi có chuyện gì xảy ra, Vương Thủ Đức cũng không dám mở miệng, chỉ lặng lẽ dùng ngón tay chỉ nàng một cái, lại chỉ Hoàng thượng một cái.
Cái gì?
Trầm Niệm không hiểu được tình huống.
Chẳng lẽ là nàng chọc đại ma vương tức giận?
Làm sao có thể? Gần đây nàng rất ngoan, cũng chưa làm chuyện khác người gì.
Nhưng thật sự là chưa làm gì cả sao!?
Vương Thủ Đức vội đến dậm chân.
Công chúa à, ngài đã không vào cung kể từ sau ngày sinh nhật hôm ấy của Hoàng thượng rồi.
Đã mấy ngày nay, mỗi ngày Hoàng thượng đều nhắc đến ngài, ngài thì tốt rồi, ung dung tự tại ngoài cung, giống như là... giống như là kéo quần lên liền không nhận người ấy!
Vương Thủ Đức yên lặng nói dưới đáy lòng xong, lại bị suy nghĩ trong lòng của mình làm thân hình mập mạp run lên hai cái.
———
Trầm Niệm: ? ? ?
Trầm Kình Thương: Hừ! Nữ nhân bội bạc!