“Vậy huynh muốn xem như thế nào?”
Hơi thở nàng thổ khí như lan, duỗi tay câu lấy cổ hắn, cào nhẹ phía sau gáy, “Dạy cho thần muội nha ~”
Cuối cùng, sợi dây đang căng chặt trong đầu của Trầm Kình Thương cũng bị câu này cắt đứt.
Hắn ấn người ở trên giường, cúi đầu hung hăng ngậm lấy đôi môi hút hồn kia.
Trong chớp mắt, hắn vứt bỏ thân phận hai người, cũng không thèm nghĩ rốt cuộc nàng là ai, hắn chỉ muốn đem thiếu nữ kiều mị lại giảo hoạt dưới thân này chiếm cho riêng mình, dường như du͙© vọиɠ từ lúc thức tỉnh đã được hắn chôn giấu ở trong lòng, từng chút chui từ dưới đất lên, cuối cùng phát triển thành một cây đại thụ che trời.
“A ~ ưm a ~”
Trầm Niệm nheo mắt lại, để cho chiếc lưỡi to lớn của nam nhân càn quét môi mình.
Đầu lưỡi nàng nhẹ nhàng liếʍ láp môi dưới của nam nhân, thường thường lại lượn lờ trong miệng hắn, giống một con cá trơn tuột, chui tới chui lui, trêu chọc lòng người.
Trầm Kình Thương dứt khoát ngậm “cá nhỏ” kia lại, mυ'ŧ lấy gặm cắn ở trong miệng, cho đến khi người dưới thân thở hổn hển, đưa nắm tay rũ nhẹ trên ngực hắn, mới buông nàng ra.
“Còn muốn xem sao?”
Hắn khàn giọng hỏi.
Đây là cơ hội cuối cùng hắn cho nàng rút lui.
Bọn họ là huynh muội huyết mạch tương liên, hắn không sợ hành động trái đạo lý như vậy, chỉ sợ nàng lùi bước.
Nhưng giờ phút này, Trầm Niệm chỉ liếʍ khóe môi, chép chép miệng, trong mắt tràn đầy hứng thú.
Chậc, hương vị như còn tốt hơn so với trước.
“Đương nhiên…” Nàng ngồi dậy, hơi hơi dùng lực, đảo ngược vị trí hai người, ngồi ở trên người hắn: “Muốn xem.”
Du͙© vọиɠ đã bị khơi mào, có lý nào nhịn lại được?
Nàng là Trầm Niệm, một Trầm Niệm luôn thuận theo lòng mình.
L*иg ngực dưới lớp long bào thon chắc nhưng không gầy yếu , cơ bụng nhẹ nhàng phập phồng, khi đưa tay nhỏ chạm vào thì độ phập phồng lớn hơn không ít, như thể đang khắc chế sóng ngầm mãnh liệt dưới lớp da kia.
“Xem ra, hoàng huynh đã lén lút luyện tập từ lâu nha…”
Trầm Niệm vẽ theo cơ bụng dưới lòng bàn tay, nói đùa: “Bên ngoài đều đồn rằng, ngài bệnh đến độ không lên triều nổi ~”
“Lời đồn không thể tin!” Trầm Kình Thương cách lớp vải mỏng nâng mông thiếu nữ lên, nhéo nhéo lên bờ mông mềm mại của nàng: “Trẫm không bằng muội, suốt ngày chỉ biết ăn uống.”
“Là hoàng huynh cảm thấy thần muội ít quan tâm ngài sao?” Trầm Niệm vặn vẹo mông nhỏ cố ý cọ cọ ở bụng dưới nam nhân, tay cũng thuận thế trượt xuống xoa xoa, ấn vào háng hắn.
“Xem ra về sau phải càng tìm hiểu - sâu - hơn ~”
“Không cần phải ‘về sau’.” Giọng nói bên tai khàn hơn, mang theo hơi nóng phả vào tai Trầm Niệm.
Giây tiếp theo nàng bị cưỡng chế mang trở về giường, nằm ngửa dưới thân nam nhân, hai chân bị tách rộng ra, phong cảnh dưới váy nhìn rõ không sót thứ gì.
“Hôm nay…”
Lòng bàn tay mang theo vết chai trượt lên đùi trong của nàng, gây ra một trận nhột: “Liền có thể.”
Liền có thể cái gì?
Trầm Niệm sửng sốt một chút, hạ thân bị một cự long căng cứng chống lại, phần đầu cự long thô to mà trơn trượt dán vào da thịt mềm mại của nàng, tiến vào từng chút.
Ngẩng đầu lên, nam nhân đang nhìn chằm chằm nàng bằng đôi mắt đen dài, như thể đang chờ đợi phản ứng của nàng.
Nhìn… Thật ngoan.
Giống như một chú chó ngoan ngoãn đang chờ lệnh của chủ nhân.
Trầm Niệm bị chính so sánh ấu trĩ của mình làm gợi lên khóe miệng, lại bị Trầm Kình Thương hiểu lầm là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn.
Hắn hung hăng véo vòng eo mảnh khảnh của Trầm Niệm, hừ lạnh một tiếng, tách côn ŧᏂịŧ ra khỏi huyệt thịt mềm mại dưới thân, sau đó hung hăng chôn vào sâu bên trong.
“Lúc này còn dám phân tâm?”
Hắn híp mắt, trên khuôn mặt nghiêm nghị hiện lên một tia uy hϊếp.
Trầm Niệm thở hổn hển nhẹ thả lỏng thân thể, một chút cũng không sợ nam nhân tức giận, ngược lại một lần nữa giơ tay câu lấy cổ hắn, chủ động ngậm lên môi hắn.
“Phân tâm chỗ nào…” Nàng vừa liếʍ mυ'ŧ vừa mềm nhẹ nói: “Người ta chỉ là đang suy nghĩ… Hiểu biết sâu sắc này, nên phải… Sâu… Đến mức nào.”
Giống như vuốt ve và an ủi một con chó lớn đầy lông.
Lúc này Trầm Kình Thương mới vừa lòng, hắn câu cái lưỡi nhỏ của nàng vào trong miệng liếʍ hôn, bên hông dần dần dùng lực, đem toàn bộ côn ŧᏂịŧ cứng rắn cắm vào trong hoa huyệt mềm mại.
“Aa… Ưmmm…”
Trong cơ thể trống rỗng cuối cùng cũng được lấp đầy bởi cự vật thô to, sau khi Trầm Niệm quen với tia trướng đau nhẹ, lúc sau liền thoải mái mà than ra tiếng.
“Đủ sâu không?”
Xưa nay huyền phục chính quan, là chủ một quốc gia vẫn luôn cao cao tại thượng, lúc này cởi hết quần áo, mặt mày đầy tính xâm lược, l*иg ngực màu mật thấm đẫm mồ hôi, nhìn qua tuấn dật phi phàm, vô cùng mê người.
Giờ phút này Trầm Niệm bị long khí bao trùm khắp người, từ trong ra ngoài, chỉ cảm thấy thoải mái cực kỳ.
Nàng cũng không nghĩ một đằng nói một nẻo, tâm tình lúc này vui sướиɠ, dẫn đến nhìn người trước mắt thuận mắt hơn.
“Cũng… được.” Nàng vặn vẹo vòng eo, vòng hai chân qua ôm lấy eo gầy nam nhân, chân nhỏ còn không sợ chết cọ cọ ở sau lưng hắn.
“So với sâu,” Nàng liếʍ mồ hôi trên ngực hắn: “Muội càng thích… Ưmm… Kéo dài…”
Không nam nhân bình thường trong thiên hạ nào chịu được kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy. Hoàng đế cũng không ngoại lệ.
Trầm Kình Thương dứt khoát trực tiếp ngăn chặn miệng nhỏ có thể làm tức chết người kia, đôi tay chống ở trên giường, hướng Trầm Niệm va chạm như vũ bão.
“Ư… A ưm ưm… Ưmm…”
Côn ŧᏂịŧ thô dài lần lượt cắm vào rút ra trong hoa huyệt ấm áp, mỗi lần lấp đầy lại là một lần tiến công sâu hơn, mỗi một lần va chạm đều là đỉnh thẳng vào hoa tâm. Cuối cùng, Trầm Niệm không còn tâm tư đùa giỡn đại ma vương, đắm chìm trong biển dục quay cuồng, dần dần mê muội.