Nơi ở của Tấn Nhân Đế nằm ở điện Tử Thần, tiểu thái giám dẫn nàng đến cửa đại sảnh, sau đó cung kính lùi lại.
"Ây dô, công chúa An Ninh điện hạ, sao người lại đến đây?"
Vương Thủ Đức, người đứng đầu nội cung, thái giám thân cận của Tấn Nhân Đế vội vàng chào hỏi.
"Làm sao, bổn cung đến thăm hoàng huynh cũng không được?"
"Tiểu nhân không có ý này, người có thể đến, Hoàng thượng vui còn không kịp đó." Vương Thủ dùng thân chắn ở cửa mà cung kính nịnh nọt: "Chỉ là hiện tại Hoàng thượng có chút bệnh, không bằng hôm khác người hẵng đến?"
Trầm Niệm nhìn chằm chằm khuôn mặt bầu bĩnh của thái giám, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng khiến thái giám cảm thấy trong mắt vị công chúa độc đoán chưa từng bị coi thường này nổi lên một tia uy áp.
Vẻ mặt lạnh lùng của nàng công chúa bao cỏ này làm sao lại khiến hắn cảm thấy như nhìn Hoàng đế vậy?
"Đức công công, một bên trọng một bên khinh, hoàng huynh có biết ngươi tự làm chủ như vậy không?" Trầm Niệm chế nhạo: "Làm sao, đều là muội muội của hoàng huynh, An Hòa có thể đi vào, bổn cung thì không được?"
"Cái này… " Vương Thủ Đức nghĩ thầm trong lòng, sao lại để cho công chúa sát tinh này biết công chúa An Hoà cũng đến rồi.
Hắn còn định ngăn nàng lại, nhưng vai bị một lực đẩy ra, cả người ngã sang một bên.
Công chúa An Ninh này, tại sao lại có sức mạnh như vậy?
Trầm Niệm bước vào cửa, đại sảnh rất yên tĩnh, hương Long Diên nồng đậm tràn ngập trong không khí, giống như đang cố gắng áp chế mùi thuốc thoang thoảng sau rèm, hai mùi hòa vào nhau nhưng lại khiến người ta phải nhíu mày.
Một dáng người mảnh khảnh đang ngồi ở giường nhỏ, một tay cầm bát sứ, tay kia cầm thìa hơi cúi xuống, đút thuốc trong thìa vào miệng người đang nằm trên giường.
Tuy nhiên, người này lại mím chặt môi, nước chảy dài trên má xuống gối, thấm đẫm khăn gối và mái tóc đen nhánh của hắn.
"Muội đang đút thuốc hay là đang rửa mặt cho huynh ấy vậy?"
Trầm Niệm khoanh tay đứng trước giường nhỏ, nhớ lại ký ức cuối cùng khuôn mặt thanh tú đứng trước mặt Hàn Thừa Quân đang khinh thường, lạnh nhạt nói.
Công chúa An Hoà, Trầm Tịch.
Là tình yêu thầm kín của Hàn Thừa Quân, nữ nhân may mắn nhất trên thế gian này.
"Tỷ, tỷ tỷ."
Trầm Tịch phát hiện nàng ở đây, vừa nghe tiếng thì tay nàng ta run lên, nước thuốc còn sót lại trong thìa cũng bị hất ra ngoài, dính lên nửa má của người nằm trên giường.
Lần này Trầm Niệm thực sự cười thành tiếng.
Người trên giường nhắm mắt, lông mày nhíu lại, khóe miệng lộ ra vẻ sắc sảo kiên quyết. Nước da của hắn vốn tái nhợt vì trúng độc, nay lại bị Trầm Tịch hất một thìa thuốc xuống, nửa khuôn mặt màu đen, nửa khuôn mặt màu trắng, giống như người hát kịch vậy.
"Trầm Tịch, cho dù muội có ghét hoàng huynh đến đâu, cũng sẽ không hành hạ một người bệnh như vậy, đúng không?" Trầm Niệm nói đùa.
"Ta, ta không, ta không, không cố ý…"
Trầm Tịch vội vàng đặt bát xuống ném thìa sang một bên, cuống cuồng xua tay, đôi mắt hạnh ngân ngấn nước.
Các cung nhân xung quanh đều nhíu mày cúi đầu, trong lòng thầm nói công chúa An Hoà thật rất đáng thương, lại bị công chúa An Ninh nhắm tới.
Ở Thiên Nguyên giới, Trầm Niệm không vừa mắt nhất chính là loại tiểu bạch liên chỉ biết giả bộ đáng thương này, không tu chính đạo, đổi lại là đùa giỡn lòng người một tay.
"Không phải cố ý vậy thì là có ý rồi?" Nàng cắt ngang lời giải thích của Trầm Tịch: "Muội là một công chúa, cướp việc làm của thị nữ làm cái gì?"
Trầm Niệm nhìn xung quanh và thấy các cung nữ đang đứng cúi đầu khịt mũi: "Nếu tất cả đều là kẻ ngồi không ăn bám, còn giữ lại để làm gì?"
"Người đâu, đem những thị nữ không làm việc này lôi xuống, ném vào Dịch Đình!"
Trầm Niệm quen thuộc với loại phương pháp nữ nhân sẽ sử dụng này, không có gì khác ngoài bình dị gần gũi, dịu dàng tốt bụng, rất tốt trong việc thu hút người bên dưới để giành được sự hảo cảm để thượng vị.
Nếu tất cả những cung nhân đều cảm thấy công chúa An Hoà rất tốt, thì nàng chỉ có thể là một người xấu, vậy thì làm cho tới luôn.
Thị vệ đang chờ ngoài cửa nhanh chóng lôi kéo thị nữ đang quỳ trên mặt đất đi, An Hoà mở miệng, nhưng không dám ngăn cản.
Nàng ta chỉ là con gái của Tiệp dư, cho dù nàng ta là công chúa nhưng so với Trầm Niệm, nàng ta và nàng khác biệt như đám mây và bùn. Trầm Niệm dám lên tiếng giải quyết, nàng ta lại không dám cãi lại.
Trầm Tịch thầm siết chặt tay, chỉ có thể đợi hoàng huynh tỉnh lại rồi mới can thiệp.
Rồi sẽ có ngày… Rồi sẽ có ngày…
Trầm Tịch thầm kìm nén cơn giận, nhưng nàng ta không thấy, những thị nữ bị thị vệ kéo xuống đã nhìn thấy trong mắt nàng ta không còn tình nghĩa và sự gần gũi mà chỉ có oán hận.
Công chúa An Ninh nói không sai, nếu không phải công chúa An Hoà cướp đi công việc của bọn họ, sao bọn họ có thể chịu tội như vậy? Phải biết rằng, một khi họ bước vào Dịch Đình, họ là sự tồn tại thấp nhất!
Rõ ràng họ phải là cung nữ hầu hạ cho Hoàng đế!
Trầm Niệm nhìn thấy sự bất mãn của những cung nữ này, nhưng không nhắc nhở nàng ta, chỉ cười một cách nghiền ngẫm.
Bản chất của con người là như vậy, tiểu bạch liên tốt bụng… không dễ làm như vậy đâu.
Nghĩ đến những thủ đoạn của những vị tiên tử chính đạo Thiên Nguyên giới còn hơn gấp nhiều lần, Trầm Niệm chỉ cảm thấy cách làm của Trầm Tịch không đáng để nhìn một chút nào.
Nàng bước đến bên cạnh Trầm Tịch, cầm bát đựng thuốc lên ngửi.
Việc Trầm Kình Thương hạ độc không phải ngẫu nhiên mà có, chắc hẳn đã được một người có dã tâm đã lên kế hoạch từ lâu. Mặc dù người trong cung hỗn tạp, nhưng đó là lý do mà Tấn Nhân Đế phải được bao quanh bởi những người mà hắn tin tưởng.
Nếu đúng như vậy thì loại thuốc hắn đang uống có thực sự là thuốc giải?