Thập Niên 70 Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 47: Trở Về

Vốn dĩ mua xong thịt heo thì cô chuẩn bị rời khỏi sạp hàng này luôn, thế nhưng vừa mới quay đầu thì Cố Kiều lại thấy hai miếng eo heo giơ ra trước mặt mình. Người bán hàng trước mặt chào hàng liên tục, còn nói một đống công dụng của eo heo bên tai Cố Kiều một lần.

Chỉ vậy vẫn chưa đủ, bác gái bán thịt này còn cười nói: “Đồng chí nhỏ à, eo heo này tốt lắm đấy. Mua về cho chồng cháu bồi bổ thân thể đi, thím bán rẻ cho cháu nhé!”

Cố Kiều: “……”

Được rồi, không mua thì phí, không thể vì xấu hổ mà không mua được. Eo heo này tốt xấu gì cũng là thịt, lại không nhất định phải bồi bổ cho Tần Dược mà cô cũng có thể ăn mà.

Nghĩ như vậy, Cố Kiều liền mua chỗ eo heo kia. Cũng với suy nghĩ kia, cô lại đi mua thêm một con ba ba ở một sạp hàng khác.

Nhìn “hàng cao cấp chuyên dùng để bổ eo” tràn đầy trong sọt, Cố Kiều bỗng nhiên có chút ngượng ngùng. Cô gỡ sọt từ trên lưng xuống định đem mấy thứ bổ eo kia nhét xuống phía dưới để những người khác không nhìn thấy được.

Thế nhưng người ở đây quá đông đúc. Đúng lúc có người đang vội vã chạy về nhà nên không để ý đường đi, không cẩn thận đυ.ng ngã Cố Kiều.

Cố Kiều theo bản năng bảo vệ cái sọt trong lòng ngực để thức ăn trong đó không rơi xuống đất, bản thân cô thì lại ngã lùi ra phía sau, mũi chân đá vào một tảng đá, ngay lập tức khắc đau đến mức kêu “Oái ——” một tiếng,

“Đồng chí, cô không sao chứ?” Người kia vội vã hỏi.

“Không có việc gì đâu.” Cố Kiều lắc đầu, chỉ là không biết nên mang mấy thứ này về xe kiểu gì nữa.

Đang lúc cô chuẩn bị ngồi chờ chị dâu Đỗ tới đây tìm mình thì bỗng nhiên một bàn tay ấm áp vỗ vỗ lên bả vai cô.

Cố Kiều xoay người, có chút không thể tin được vào mắt của mình: “Tần Dược?! Sao anh lại ở chỗ này thế?”

Tần Dược mặc quân trang, rõ ràng bộ dáng anh trông rất phong trần mệt mỏi nhưng ánh mắt nhìn về phía Cố Kiều lại tràn ngập dịu dàng: “Anh đã về rồi đây.”

Sau khi ạn nghe nói hôm nay là ngày họp chợ trong huyện thì về nhà nghỉ ngơi trong chốc lát cũng chưa kịp nghĩ tới mà đã tạm biệt mọi người để đi tới chợ trước. Anh nhớ rõ trước đó Cố Kiều đã nhắc qua rất nhiều lần là trong nhà có không ít đồ vật cần phải mua.

Trên đường hoàn thành nhiệm vụ trở về, đại hội tổng kết và khen ngợi lần này đều đã hoàn thành, sư trưởng cũng không muốn khiến mọi người quá mệt mỏi nên đã bảo tất cả có thể về nhà nghỉ ngơi luôn. Chính vì vậy nên khi Tần Dược xuống xe trước thì mọi người một chút ý kiến cũng đều không có.

Vốn dĩ Tần Dược chỉ định tới đây thử vận may thôi, thế nhưng không nghĩ vừa tới lại thật sự có thể thấy được Cố Kiều. Anh cũng thấy được sự cố vừa nãy nên vội vàng để Cố Kiều ngồi ở trên tảng đá rồi vươn tay nhéo nhéo lên mắt cá chân của cô: “Em bị sao thế?”

“Đau quá ——” Cố Kiều vốn dĩ đã sợ đau, giờ lại bị anh nhéo nên cả khuôn mặt đều vặn vẹo.

Sắc mặt Tần Dược có chút khó coi: “Hẳn là đυ.ng vào đá nên bị thương rồi.”

Cố Kiều bắt lấy tay anh: “Từ từ, Tần Dược, lần này anh đi ra ngoài làm nhiệm vụ có bị thương không?”

Cố Kiều nghiêm túc nhìn chằm chằm Tần Dược, cô muốn bảo đảm rằng Tần Dược không lừa gạt mình.

Vợ quan tâm mình là chuyện tốt, Tần Dược lập tức lắc đầu: “Không có.”

“Thật vậy không?”

Trước đó lúc Tần Dược ra ngoài khi thì dự cảm bất an mãnh liệt của cô thật sự quá chân thật nên Cố Kiều vẫn luôn lo lắng hãi hùng, chỉ sợ Tần Dược xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.

“Anh nói thật mà, nếu em không tin thì anh có thể chứng minh cho em xem.”

Cố Kiều: “Chứng minh như thế nào?”

Vừa dứt lời thì cô nhìn thấy Tần Dược đưa lưng về phía mình rồi ngồi xổm xuống dưới đất.

“Đi lên đi, anh cõng em về.”

Khuôn mặt Cố Kiều đỏ bừng lên, cô biết Tần Dược cảm thấy mình bị thương ở chân nên sẽ không tiện đi đường: “Thế này hình như không tốt lắm đâu?”