"Một đứa con rơi! Thứ mà cha để lại trước khi chết cho ta không ngờ lại đặc biệt như vậy. Cố đại công tước của chúng ta dù sống hay chết đều là một người rất thú vị nhỉ?"
Nữ đại công tước cay nghiệt lên tiếng, nhưng không phải vì ghét bỏ đứa trẻ đó mà là vì cảm xúc tiêu cực sau khi biết được âm mưu của cha cô. Nhiều lúc Charlotte hận không thể khiến ông ta sống lại mà chửi mắng sảng khoái một trận rồi tự tay kết liễu ổng.
Cô cay đắng cưới lạnh một tiếng.
Cha tàn nhẫn thật đấy!
Nói bản thân không đau lòng chỉ là lừa mình dối người mà thôi, vì dù sao đó cũng là người Charlotte cô gọi là cha suốt mười năm năm qua còn gì.
Charlotte bất chợt nhìn đến dáng vẻ sợ hãi của thân thể bé nhỏ núp sau Olwen, đầu óc liền có chút hỗn loạn. Cuối cùng cô nên đối xử với đứa trẻ kia thế nào đây khi ngay lúc này bản thân còn sinh lòng thương cảm đối với tên sát nhân nhí tương lai sẽ gϊếŧ chết chính mình.
Là chấp nhận hay hạ thủ, Charlotte cần chút thời gian, chuyện này hiện tại không thể kết luận luôn khi cả hai gặp mắt như cô đã tưởng tượng được.
"Nếu mọi chuyện đã như vậy ta cũng không thể từ chối mong muốn của người đã mất. Olwen, người là do ngươi đưa về thì hãy tự sắp xếp lấy. Công vụ của ta rất nhiều đừng để những việc lặt vặt nào đó phiền nhiễu đến ta trong quãng thời gian này."
Trong khoảng thời gian vài ngày tới, Charlotte thật sự không muốn nhìn gương mặt mang đề vẻ đáng thương này của cậu ta một chút nào. Cảm xúc của cô sẽ bị dao động, cô vẫn cần phải quan sát và bình tĩnh thêm một thời gian nữa sau cái chết của cha. Chỉ cần cậu ta tốt hơn một chút, bớt thảm hơn một chút, có lẽ cô sẽ có cái nhìn khác.
"Còn việc công bố thân phận của cậu ấy..."
"Hãy chờ qua kỳ tang lễ, ta sẽ tự có suy xét. "
Charlotte hững hờ bỏ lại một câu nói, ngay lập tức liền quay lưng rời đi. Cô không muốn cho đại quản gia có thêm thời gian để nói về chuyện này, hiện tại sự rộng lượng của Charlotte chỉ dừng lại ở mức ấy mà thôi, không bác bỏ nhưng cũng không hoàn toàn đồng thuận với cách làm này của Olwen.
Đại quản gia cũng khá biết điều không dám hỏi gì thêm, cúi đầu tiễn vị gia chủ mới của gia tộc Cullen. Ánh mắt có chút mệt mỏi cùng phiền muộn mà nhìn đến cậu bé tội nghiệp vẫn luôn núp sau mình.
Rốt cục thì cố đại công tước đang nghĩ gì vậy? Nếu ngài ấy thật sự chỉ muốn quan tâm đến đứa con rơi này, thì ngay từ đầu đã không nên đuổi người rời khỏi lâu đài khi còn chưa được sinh ra mới phải. Dù bây giờ muốn đón về cũng chỉ nên nuôi dưỡng ở dinh thự bên ngoài ngoại ô mà thôi. Nhưng ngài ấy lại muốn ông đón người về lâu đài, còn phải tìm mọi cách để tiểu thư thừa nhận thân phận của cậu ấy.
Nếu đặt bản thân trong tình huống này, ngay cả ông cũng sẽ khó chịu với cách làm này chứ đừng nói đến một người cứng rắn như công nương. Đại công tước cố tình muốn làm như vậy, chính là đặt cả hai đứa con của mình vào vòng nguy hiểm, tự chém gϊếŧ lẫn nhau...
…
"Sao chổi!" Đó là cách mà mẹ vẫn luôn gọi cậu kể từ khi sinh ra tới giờ. Và đúng y như cái tên đó, con người ghét sự xuất hiện của sao chổi bao nhiêu, mẹ cậu cũng ghét cậu hệt như vậy bấy nhiêu, thậm chí cậu còn cảm thấy bà ấy ghét cậu hơn cả vậy.
Sao chổi ngay khi vừa sinh ra đã không có được sự yêu thương chăm sóc nên có của một đứa trẻ, cậu không có cha, còn mẹ của cậu thì ghét cay ghét đắng trước sự hiện diện của cậu trong cuộc đời bà, và chỉ ước gì có thể khiến cậu biến mất vĩnh viễn.
Cậu đã từng rất cố gắng để được bà để thích mình, bản thân khao khát tình thương thảm hại đến nỗi bà ấy bảo gì sao chổi đều sẵn sàng làm theo. Nhưng dần dần những khát khao đó đã mai một theo sự tàn nhẫn mỗi ngày một tăng lên từ bà ấy.
Khi tức giận bà ấy có thể bỏ đói cậu, chỉ cần cậu dám giương đôi mắt đẫm lệ đáng thương của mình nhìn mẹ xin tha thứ, bà ấy sẽ không ngần ngại đánh cậu vài bạt tai kèm theo những lời chửi rủa về người cha chưa từng xuất hiện kia.
Kể từ lúc đó cậu đã biết rằng bản thân mình chẳng qua chỉ là một đứa con rơi và mẹ của cậu chỉ là một kẻ thứ ba cố gắng phá hoại gia đình của người khác, sao chổi đã tự nhận biết rằng sự xuất hiện của mình quả thực là một sai lầm.
Bà ta sinh cậu ra chỉ vì muốn níu kẻo người đàn ông không yêu bà ấy chứ không phải vì muốn có một đứa con. Và ngay khi không thể đạt được nguyện vọng đó, bà ta tàn nhẫn đến độ trút hết sự căm tức của bản thân mình lên cậu. Sao chổi uất hận nhưng chẳng thể phản kháng, đau khổ nhưng không thể trốn chạy. Sự chịu đựng quá sức đó đã biết trái tim nóng hổi khao khát tình thương của một đứa trẻ trở nên sắt đá vô cảm còn hơn một người trưởng thành.
Và ngay cả khi phải tận mắt chứng kiến mẹ mình bị ma thú xé xác, nuốt chửng, cậu cũng chỉ lạnh lùng đứng nhìn không một chút cảm xúc, không rơi một giọt lệ. Trong trái tim sao chổi lúc đó cũng đã sớm quên mất đi ý nghĩa của mẹ là gì rồi.
Người mẹ phù thủy độc ác đó chết! Sao chổi cũng được giải thoát khỏi sự ngược đãi bạo hành của bà ta. Nhưng cũng kể từ lúc ấy, cậu lại phát hiện ra bản thân đã trở thành một kẻ cô độc, lạc lõng không chút mục đích sống trên thế gian này. Cuộc sống này quá tẻ nhạt và vô nghĩa khiến cậu không còn muốn ở lại, đã không ai cần cậu tồn tại trên thế gian này nữa rồi.
Nhưng thật bất ngờ thay, ngay vào lúc chán nản ấy, vậy mà lại có có một lão già quý tộc tìm đến và nói cho cậu biết về thân phận thật sự của mình. Sao chổi trong chớp mắt trở thành con riêng của một quý tộc quyền cao chức trọng ở phương Bắc, mà mẹ cậu vốn ban đầu chỉ là một nữ hầu không biết xấu hổ khi cố gắng lên giường của chủ nhân và sinh ra mình.
Tuy cha đã không còn nhưng cậu còn một người chị cùng cha khác mẹ nữa còn sống. Mặc dù sao chổi sớm biết người cha đó đã vứt bỏ cậu ngay khi mình chưa sinh ra thì chắc hẳn mục đích đón về cũng chẳng tốt đẹp gì người mẹ độc ác kìa. Nhưng sự hiện hữu của người chị cùng cha khác mẹ đó lại khiến cậu nổi lên sự tò mò khó tả. Không biết cô ta sẽ đối sự với người em ngoài dạ thú này ra sao nhỉ? Vô tâm như cha? Hay độc ác như mẹ ruột của cậu? Sao chổi cuối cùng cũng từ bỏ việc chấm dứt mạng sống mà đi theo lão già đó trở về một nơi được gọi là nhà.
"Kể từ giờ cậu hãy yên ổn ở đây nhé. Vài ngày nữa ta sẽ đến sắp xếp cho cậu có thể hòa nhập vào cuộc sống ở lâu đài này. Đây là Lenna, từ giờ cô ấy sẽ là nữ hầu ở bên giúp đỡ cậu, nếu cần gì thì hãy cứ sai bảo. Nhưng điều duy nhất ta muốn cậu làm chính là không được bước đến khu nhà chính, bằng không đến lúc đó, ngay cả bản thân ta cũng không thể bảo vệ cho cậu."
Olwen Cullen cẩn thận nhắc nhở đứa bé nhút nhát chỉ biết sợ sệt trước mặt mình. Cậu ta cũng không phụ lòng quan tâm của ông ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Đại quản gia khá hài lòng nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi chút buồn rầu khó tả. Nhu nhược đến vậy, làm sao tương lai có thể trở thành người lãnh đạo gia tộc Cullen lớn mạnh của bọn họ. Không biết đại công tước suy nghĩ gì khi sai ông đem đứa trẻ này trở về. Dù trước nay, ngài ấy vẫn luôn không thích đại tiểu thư nhưng cũng ngầm biết rõ cô ấy mới là sự lựa chọn tốt nhất cho sự hưng thịnh lâu đài của gia tộc bọn họ.
Olwen đã rời khỏi lâu đài quá lâu, mọi việc chờ đợi được ông giải quyết đã sớm chất thành đống. Vậy nên ông cũng không dám ở lại lâu, vừa sai nữ hầu gái Lenna chuẩn bị đồ dùng cá nhân cho cậu cũng lập tức rời đi ngay.
Khi cánh cửa phòng được khép lại và trong phòng chỉ còn lại đứa trẻ bé nhỏ kia. Lớp mặt nạ gian dối trên gương mặt yếu ớt cũng lập tức được gỡ bỏ, khuôn mặt vô hại rụt rè của sao chổi trong chớp mắt bỗng chốc trở lên sắc lạnh âm u như một ác quỷ nhỏ.
Sao chổi khẽ cười một cách diễu cợt nhìn qua căn phòng mới của mình. Căn phòng này nằm ở một tòa điện bỏ trống ngay sau vườn hoa ở hậu viện, nơi này vắng vẻ đến độ hiếm thấy một bóng người qua lại trong ngày nhưng vẫn còn tốt hơn căn nhà gỗ mục nát chẳng khác nào chuồng trại của cậu ở trước đó.
Sao chổi bật chợt nhớ đến thiếu nữ xinh đẹp lạnh lùng cao ngạo mình vừa gặp, đó chính là chị gái của cậu. Nàng có mái tóc đen óng ả được chăm sóc kỹ càng, màu mắt đỏ đẹp như một viên đá quý, da trắng hồng hào, một khuôn mặt đẹp đến hoàn mỹ. So với cậu nào một chút giống hai người được sinh ra cùng một cha chứ. Đến cả bộ y phục đẹp đẽ trên người cô ta còn đắt tiền hơn cái mạng quèn của cậu, điều này khiến sao chổi cảm thấy vô cùng châm biếm. Chưa kể đến bọn họ đều rất e sợ cô ta, không biết cô ta đang sống ở đâu trong lâu đài rộng lớn này nhỉ?
Cậu ghét cô! Ghét sự cao quý uy quyền toát lên như một điều hiển nhiên của con người ấy, ghét ánh mắt thờ ơ không quan tâm mỗi khi cô ta nhìn đến cậu. Cặp mắt màu đỏ rực đó đẹp tựa như một cặp bảo thạch khiến người ta muốn móc ra bỏ vào bình pha lê mà nâng niu chiêm ngưỡng... Đẹp đẽ như vậy nếu bị hủy hoại đi cũng thật là đáng tiếc!