Cách Nuôi Dưỡng Đại Công Tước Phản Diện

Chương 1: Gia tộc Cullen

Lâu đài Valerie, thuộc công quốc Lonvremot.

Đại tiểu thư Charlotte được gọi từ học viện hoàng gia trở về khi cả lâu đài đã bị bao trùm bởi bầu không khí u ám chẳng khác gì tình trạng sinh mệnh hiện tại của vị chủ nhân của nó- Đại công tước quyền lực nhất của công quốc phương Bắc Lonvremot, ngài Augustus Cullen. Đồng thời cũng chính là cha của cô ở kiếp này.

Đúng vậy! Charlotte là một người chuyển kiếp, hay nói cách khác là cô được sinh ra ở kiếp này nhưng lại mang theo những ký ức cũ của kiếp trước.

Nhưng điều đáng nực cười hơn tất cả lại không phải chuyện này!

Số phận luôn tìm cách chơi đùa với cô như vậy. Một khi đã gắng sức thoát được khỏi nó ngay lập tức nó sẽ trói buộc cô bởi một số phận khác... tiếp tục giày vò... tiếp tục vùi dập… Cho đến khi kẻ cứng đầu cứng cổ như cô biết thế nào là khuất phục.

"Chúng thần chào mừng người đã trở về, thưa công nương!" Giọng nói đầy quy củ, mang vẻ già dặn của người phụ nữ cất lên kéo Charlotte thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.

Ngay khi cô bước xuống xe ngựa cũng là lúc nhưng người hầu được cử đến đều phải cúi đầu hành lễ như thường lệ. Nhưng lần này có chút ngoài dự đoán, Charlotte lại khá ngạc nhiên trước sự xuất hiện của phó quản gia Ella.

Mọi khi việc chào đón chủ nhận trở về vốn không thuộc phận sự của bà ta mà là đại quản gia Olwen Cullen. Trừ khi có việc khẩn cấp do chủ nhân phê duyệt ông mới có thể điều động thay thế như vậy, bằng không đây sẽ bị phán tội vô lễ với gia chủ. Và một người luôn cẩn trọng hết mực như Olwen sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm này.

Ngoài cô ra, người có thể phê duyệt cho ông ta cũng chỉ có người cha sắp chết kia. Việc khẩn cấp khiến ông phải rời khỏi lâu đài ngay lập tức không phải đi tìm đứa bé đó chứ?

Có vẻ như cái hơi tàn lần này của cha không thể kéo dài thêm được nữa rồi. Đại quản gia trung thành cũng đã nhận lệnh mà bắt đầu hành trình đi tìm kiếm kẻ đó theo đúng nguyên tác rồi nhỉ!

Charlotte khẽ cười một cách diễu cợt nhìn lên bầu trời u ám của lâu đài, thử thách sống còn mới mà số phận dành cho cô cuối cùng cũng đã bắt đầu. Cuộc sống sau này e rằng không còn nhàn hạ hơn được bao nhiêu nữa.

"Đi nhanh thôi, đừng để cha ta phải đợi lâu."

Charlotte rất nhanh trở lại dáng vẻ lạnh lùng cao quý như thường lệ của một chủ nhân mà hạ lệnh, trong lòng có chút mong chờ cuộc trò chuyện có thể là cuối cùng này giữa hai cha con bọn họ.

"Két...két...két!"

Cánh cửa gỗ đen chạm khắc hoa văn phủ vàng của phòng ngủ đại công tước nặng nề được mở ra, mang theo ánh sáng bên ngoài chiếu thẳng vào căn phòng ngủ luôn chìm trong bóng tối. Và đi cùng với ánh sáng mờ ảo đó, lại là đứa con gái xinh đẹp tài giỏi của ông, người thừa kế tiếp theo của gia tộc nhà Cullen. Đại công tước bị tiếng động lớn làm cho tỉnh giấc, ông yếu ớt nằm trên giường mà nheo mắt nhìn về phía bóng dáng từ tốn đang tiến vào kia.

Charlotte xuất hiện trước mặt ông với khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ giống hệt như mẹ, ánh mắt đỏ đậm sắc sảo cùng mái tóc đen đặc trưng của người nhà Cullen, cô lạnh lùng khoác trên mình kỵ phục trắng toát lên vẻ cao quý nhưng cũng đầy mạnh mẽ của một nữ vương thực thụ.

Charlotte tiến vào khiến đám người hầu cùng bác sĩ luôn túc trực bên trong đều phải cẩn trọng mà cúi đầu hành lễ. Đại tiểu thư nhìn một lượt bọn họ, sau đó cũng lạnh nhạt phẩy tay để tất cả lui ra, còn bản thân lại đi đến chiếc ghế bành lót lông vừa mới được chuẩn bị bên cạnh giường đại công tước thản nhiên ngồi xuống.

Cánh cửa đóng lại, căn phòng âm u rộng lớn chỉ còn mỗi hai người bọn họ. Charlotte vậy mà không để lại một bác sĩ nào túc trực bên người dù đại công tước hiện tại lúc nào cũng có thể rơi vào tình trạng nguy hiểm. Điều đó có thể sẽ khiến cô bị coi là có hành động bất hiểu, nhưng đây lại là điều vô cùng hợp ý với suy nghĩ của đại công tước lúc này. Bởi vì chỉ khi không còn ai ở gần, ông mới có thể thoải mái bộc lộ cảm xúc vốn có của mình với đứa trẻ do nàng ấy sinh ra...

Đứa con này vẫn luôn rất hiểu ông, về mọi mặt đều hoàn hảo hơn người khiến bất kỳ bậc phụ huynh nào cũng phải tự hào. Nhưng Augustus Cullen lại luôn không cảm thấy như vậy, cảm xúc tốt nhất mà trước giờ ông có thể dành cho cô luôn chỉ có thể dừng lại ở lạnh nhạt, không hơn không kém.

Nếu chuyện đó không xảy ra... có lẽ Charlotte thật sự là một đứa con đáng tự hào của ông.

"Đến giờ phút này chắc cha cũng không muốn nghe con phí lời vào mấy câu chào hỏi sáo rỗng đâu nhỉ! Lần này thật sự không thể kéo dài thêm được nữa sao?"

Charlotte không thích rườm già mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, sự khách sao duy nhất suốt bao năm qua của cha con bọn họ giờ phút này đều đã bị phá vỡ. Trong lòng cô cuối cùng cũng tìm được một chút thoải mái mà nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng luôn ẩn chứa hận thù của ông.

"Cả lâu đài này, người cũng đã bị ngươi thao túng gần hết cả rồi, chút chuyện nhỏ này e chẳng cần phải đợi ta báo cáo mới phải chứ."

Augustus Cullen ánh mắt ngập tràn khinh bỉ, môi mỏng cười lạnh, hững hờ đáp lại cô. Đây là giọng điệu của một người cha nên có với con gái của mình sao? Âm điệu lạnh lẽo đó tựa như gặp kẻ thù truyền kiếp thật khiến cô có chút lạnh lòng. Rốt cục cho đến lúc chết, cô cũng chẳng thể kỳ vọng một thứ tình cảm cha con xa xỉ nào đó từ ông ấy.

"Cha nói như vậy cũng thật oan uổng cho sự hiếu thảo của con. Lâu đài công vụ chất đống, nhìn cha vất vả như vậy con gái cũng có chút không đành lòng mà giúp đỡ người một chút mà thôi. Làm sao lại trở thành một kẻ bất hiếu muốn soán ngôi đoạt quyền được. Huống hồ, kẻ có tiếng nói nhất là Olwen vẫn luôn trung thành tận tụy ở bên cha. Không phải sao?"

Charlotte dễ dàng phản bác lại lời buộc tội của ông một cách vô cùng có lý, mặc dù sự thực thì đúng là như vậy, cô thực sự có ý định chuyên quyền đoạt vị.

Không chỉ lâu đài này, mà ngay cả phương Bắc rộng lớn hay gia tộc Cullen, tất cả đều đã gần như hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của đứa trẻ chỉ mới mười năm tuổi như cô. Mặc dù quá trình có đôi chút vất vả xong vẫn không thể cản được ý chí khao khát muốn được sống sót của Charlotte.

Sinh ra đã là kẻ có thân phận cao quý hơn người, có cha là đại công tước cai quản cả một phương. Bản thân là người thừa kế duy nhất cho vị trí trưởng tộc dòng họ lớn mạnh nhất nhì của đế quốc, nhưng cuộc sống của cô còn vất vả hơn một đứa trẻ mồ côi vật vã giữa cuộc sống nghèo đói. Vừa mới sinh ra, Charlotte đã không được lòng cha. Chưa đến một tuổi nhưng cô đã bị bủa vây đến nghẹt thở bởi nhưng âm mưu dơ bẩn của dòng họ cùng người cha chỉ xứng trên danh nghĩa kia của cô.

Charlotte không thể không trưởng thành sớm. Cô đã phải dùng kỹ năng sống sót có được từ kiếp trước mà bò lên đến được địa vị bây giờ. Nhưng cuộc sống của cô vẫn chẳng thể bao giờ được thật sự yên ổn cả. Cái chết vẫn luôn rình rập khiến cô thật sự phải trở nên tàn độc theo đúng nguyên tác.

Đó chính là một số phận không thể trốn thoát được...Số phận của một nữ phụ!

"Người hận ta đúng không Charlotte! Hận ta vì đã đối xử với người không một chút công bằng, hận ta vì đã ghẻ lạnh người không khác gì một đứa con hoang. Nhưng như vậy mới là xứng đáng đối với một kẻ vừa sinh ra đã gϊếŧ chết mẹ mình như người."

Đại công tước không ngừng buông lời cay nghiệt buộc tội cô. Sự thẳng thắn của những lời nói đó triệt để dập tắt đi nụ cười giả tạo luôn hiện hữu trên gương mặt xinh đẹp của Charlotte. Sau bao nhiêu năm đùa cợt với nàng, ông ta cuối cùng cũng đã tàn nhẫn mà xé rách ranh giới cuối cùng của bọn họ, cô còn có thể kỳ vọng gì hơn ở mối quan hệ này chứ!

Khi cha cô, đại công tước Augustus Cullen, luôn cho rằng Charlotte chính là kẻ thù gϊếŧ chết đi người vợ đáng thương của ông ấy.