Hứa Thanh ở bên ngoài quan sát một hồi, hắn chú ý tới bên trong cửa hàng, là tiểu cô nương hôm qua kia, ăn mặc một bộ đồ tiểu nhị.
Đối phương hiển nhiên là ở bên trong chỗ này làm việc lặt vặt, bận trước bận sau, trên trán đều là mồ hôi.
Cho đến khi Hứa Thanh đi vào cửa hàng, nàng mới chú ý tới nơi đây, vừa muốn nói chuyện, nhưng lại bị một thập hoang giả gọi tới hỏi vật phẩm.
Hứa Thanh cũng không lập tức chú ý vật phẩm bên trong cửa hàng, mà trước nhìn những người chung quanh đến mua vật phẩm như hắn.
Tổng cộng bảy người, có người đang tìm kiếm vật phẩm, có người đang cúi đầu trầm tư, có người đang cò kè mặc cả, trong đó có hai vị, một béo một gầy, giống như cùng một hội.
Người béo rất tròn, người gầy thì có mặt ngựa, thái độ rõ ràng rất cường ngạnh, trên người có chấn động linh năng không ít, giờ phút này một người trong đó, chính là đang quát tháo tiểu cô nương kia, giống như đối với câu trả lời của nàng có chút bất mãn.
Trong khi tiểu cô nương này lo lắng nói xin lỗi, Hứa Thanh nhìn vật phẩm trong cửa hàng.
Cùng phán đoán của hắn không sai biệt lắm, nơi này là một tiệm tạp hóa, đan dược, binh khí, quần áo, thức ăn..., đầy đủ mọi thứ.
Vì vậy hắn thu hồi ánh mắt, đi đến chỗ quầy hàng, nhìn chủ quán bộ dạng lạnh lùng đang hút thuốc đồng trong đó, bình tĩnh mở miệng.
- Bạch Đan bán thế nào?
- Bạch Đan số lượng có hạn, mỗi ngày chỉ bán 5 viên, số định mức hôm nay còn 2 viên, 10 linh tệ một viên.
Mí mắt chủ quán nhấc lên, quét mắt nhìn Hứa Thanh, có lẽ nhận ra hắn chính là thiếu niên đấu thú hôm qua, thái độ khá hơn một chút.
Nhưng nghe tới cái giá tiền này, dù là trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng Hứa Thanh vẫn nhíu mày.
Hắn tích góp những năm này, cũng chính là 23 linh tệ mà thôi, nhưng dị hoá trên cánh tay truyền tới đau đớn, để cho hắn không chần chờ, từ trong túi da cẩn thận lấy ra 20 khối linh tệ, đưa cho chủ quán.
Chủ quán vung tay phải thu hồi linh tệ, từ trong tủ chén lấy ra một cái túi, ném cho Hứa Thanh.
Hứa Thanh tiếp nhận mở ra, thấy trong bao vải có hai viên đan dược màu trắng, lông mày lần nữa nhăn lại.
Bên ngoài hai quả đan dược này, có nhiều chỗ đã phát xanh, hiển nhiên tính chất đã có biến hóa, không phải là hàng mới, cũng không có mùi thuốc truyền ra, thoạt nhìn rất là thấp kém.
- Bạch Đan trong doanh địa đều là như thế này, phẩm chất tốt hơn chúng ta nơi đây không có, cái đồ chơi này dù là nát rồi, cũng có hiệu dụng, yên tâm ăn là được.
Nhìn ra Hứa Thanh đang nghi ngờ, chủ quán vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói một câu.
Hứa Thanh rất cẩn thận, cũng không lập tức ăn, hắn dự định trở về hỏi Lôi đội một chút, vì vậy thu hồi liền định ly khai.
Nhưng vào lúc này, bên trong ánh mắt hắn bỗng lóe lên tinh mang, thân thể nhoáng một cái nhảy ra bên cạnh.
Ngay khí hắn tránh đi, đồng thời có một cánh tay rơi vào vị trí hắn vừa đứng, chụp lấy không khí.
Hứa Thanh lạnh mắt nhìn tới, thấy chính là tên thập hoang giả mặt ngựa lúc nãy quát tháo tiểu cô nương , giờ phút này đang thu tay về, thần sắc có chút kinh ngạc nhìn mình.
Cùng lúc đó, đồng bạn thân thể rất tròn, cũng đứng ở nơi cửa, chặn đường, nhìn chằm chằm Hứa Thanh, nhếch miệng cười một cái, lộ ra hàm răng vàng khè.
- Là Bàn Sơn cùng Mã Tứ của tiểu đội Huyết Ảnh!
- Tiểu hài này là Lôi đội mang về, Lôi Đình cùng Huyết Ảnh luôn luôn không hợp nhau, cho nên chuyện của các ngươi ta không nhúng tay, nhưng không nên lãng phí thời gian quá lâu, ta còn phải buôn bán.
Những người khác trong cửa hàng, đều bị cử động của hai người thu hút ánh mắt, sau đó thấp giọng nói.
Mà câu nói sau cùng kia, là của chủ quán lạnh lùng nói.
Giờ phút này người đi đường ngoài cửa hàng, cũng chú ý tới nơi đây, nhao nhao ngừng chân mang theo hứng thú nhìn lại.
Tiểu cô nương chỗ đó thì vẻ mặt lo lắng, bộ dạng không biết làm sao để có thể trợ giúp.
- Yên tâm, sẽ không quá lâu.
Tên mặt ngựa nở nụ cười, nhìn Hứa Thanh, vẻ âm lãnh trong mắt lóe lên.
- Tiểu hài tử, mãng xà cự giác ta gϊếŧ qua không ít, ta cũng không làm khó ngươi, ta cũng cần Bạch Đan, đưa hai viên Bạch Đan của ngươi cho ta, ta liền cho ngươi an toàn rời khỏi, bằng không mà nói, ta sẽ cắt đứt cổ của ngươi, cầm đi Bạch Đan trên thi thể của ngươi.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Hứa Thanh liền lạnh hơn, hắn nhìn cổ của đối phương, lại nhìn tên béo chận cửa một chút, chú ý thấy người ở phía ngoài đi tới không ít, đáy lòng cân nhắc.
Hai người này bất kỳ một cái nào, thì linh năng chấn động đều không kém, có bộng dạng đều là tầng hai, hắn nắm chắc có thể một mình đánh một người, trong mười cái hô hấp là có thể trực tiếp tiêu diệt.
Dù là hai người cùng lên, hắn cũng có thể gϊếŧ, nhưng thời gian sẽ lâu hơn một chút.
Nhưng nơi này phố xá sầm uất, một khi đấu võ, đối phương đã là đội viên, tất có viện thủ.
Hắn không muốn đặt toàn bộ hy vọng vào Lôi đội có thể đúng lúc đến trợ giúp, đây cũng không phải là tính cách của hắn, hắn không thích đặt hy vọng ở trên người khác, chính mình nắm giữ mới là tốt nhất.
Vì vậy Hứa Thanh mặt không cảm xúc lần nữa quét qua cổ của tên mặt ngựa, tay phải lấy ra túi Bạch Đan, không hề kéo dài, trực tiếp ném tới, đối phương một phát bắt được, cười đắc ý.
Tên đồng bạn to béo, cũng là trong tiếng cười nhường ra vị trí, Hứa Thanh cũng không quay đầu lại, cất bước đi ra.
Đám người bốn phía, bất kể trong hay ngoài cửa hàng, trên phản ứng đều cảm thấy việc này bình thường, dưới pháp tắc mạnh được yếu thua, kẻ yếu chính là phải thức thời, đây mới là sinh tồn chi đạo.
Tiểu cô nương cũng nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi nàng cũng lo tới đổ mồ hôi, giờ phút này mắt thấy nguy cơ hóa giải, cũng tiếp tục lu bù lên.
Về phần Bàn Sơn cùng Mã Tứ, thì là nghênh ngang tiêu sái đi ra cửa hàng, đàm tiếu với nhau đi xa.