Trong doanh địa của thập hoang giả, Lôi đội đi phía trước, Hứa Thanh theo phía sau, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống đại địa, rơi trên người bọn họ.
Từ xa nhìn lại một cao một thấp, một già một trẻ, lại mơ hồ còn có một chút ý cảnh hòa hợp.
Hình như ở trong thế giới tàn khốc này, nét hòa hợp như vậy rất khó được.
Lại có lẽ là thi thể mãng xà trong tay Lôi đội có đủ uy hϊếp, thế cho người qua đường chưa từng đi Đấu Thú Tràng sau khi thấy bọn họ, đại bộ phận đều không dám đến quấy rầy.
Hứa Thanh rất ưa thích loại cảm giác này, vô luận là chuẩn bị ăn con rắn, hay là ánh mặt trời quất vào mặt giờ phút này, đều làm hắn cảm thấy rất ấm áp.
Rất thoải mái, rất chờ mong.
Mà mỗi lần chú ý đến thi thể con rắn trong tay Lôi đội, nước bọt trong mồm hắn liền chảy ra không ngừng.
Hắn cũng thích ăn thịt rắn.
Nhà của Lôi đội, nằm ở khu giữa ở bên trong doanh địa.
Đối với nhà ở khu vực bên trong toàn là gạch ngói, khu bên ngoài là lều vải đơn giản, nhà khu vực ở giữa phần lớn kết cầu bằng đá mộc, vả lại là ba gian phòng nhỏ xếp đặt cùng một chỗ.
Mỗi một gian mặc dù cũng không phải rất lớn, nhưng so với nhà của Hứa Thanh ở xóm nghèo thì tốt hơn quá nhiều.
Nhất là chỗ ở của Lôi đội, còn có một cái tiểu viện, cái này càng khó được.
Giờ phút đẩy ra cửa trúc viện, dưới sự quan sát của Hứa Thanh, Lôi đội mang theo thi thể mãng xà đi về phía phòng cuối, sau đó dùng ngón tay chỉ vào một trong hai gian phòng nhỏ.
- Tiểu hài tử, ngươi về sau liền ở đây đi, tự ngươi làm quen một hồi đi, xíu nữa cơm chín ta gọi ngươi.
Nói xong, Lôi đội liền vào nhà, không bao lâu liền có thanh âm chặt thịt truyền ra.
Hứa Thanh nuốt nước miếng, đầu tiên là cẩn thận quan sát tiểu viện một phen, sau đó đi vào căn phòng nhỏ thứ hai, bên trong có một giường lớn, một bộ đệm chăn, một bộ bàn, ngoài ra không có vật khác.
Mặt đất rất sạch sẽ, cái bàn cũng không bụi bặm, hiển nhiên thường xuyên được người lau chùi, mà tấm đệm cũng lộ ra vô cùng sạch sẽ, trên mặt còn có một cỗ một cảm giác như vừa được phơi nắng dưới ánh nắng mặt trời.
Hết thảy, để cho Hứa Thanh rất thỏa mãn.
Hắn không thích phòng xá lớn, hắn ưa thích cái loại phòng liếc mắt liền có thể trông thấy toàn bộ, dường như có thể chiết xạ hết thảy căn phòng nhỏ trong đầu.
Như vậy càng làm cho hắn cảm thấy an toàn.
Vì vậy sau khi kiểm tra tỉ mỉ một phen, Hứa Thanh nhìn cái giường sạch sẽ, suy nghĩ một chút về quá khứ, sau đó trực tiếp ngồi trên mặt đất.
Khoanh chân nhắm mắt, bắt đầu buổi tu hành của hôm nay.
Trong khi hắn tu hành, theo linh năng tràn vào, bên tai hắn còn truyền đến tiếng dầu sôi lốp bốp bên cạnh.
Rất nhanh từng mùi hương liền theo khe hở trên vách tường, nhẹ nhàng đi vào, tràn ngập phòng nhỏ, đồng thời cũng khiến cho bụng Hứa Thanh khô quắt lại.
Rất thơm! Yết hầu Hứa Thanh không tự chủ được bỗng nhúc nhích, mở mắt ra nhìn về phía mùi thơm tỏa ra.Nhiều năm sinh hoạt ở xóm nghèo, hắn đã không nhớ ra được lần gần nhất ngửi thấy được mùi thơm như vậy là lúc nào rồi.
Vì vậy hắn cố nén thanh âm khát vọng trong bụng truyền ra, nhắm mắt lại, làm cho mình bình tĩnh trở lại, tiếp tục tu hành. Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, hoàng hôn rất nhanh đã đến.
Lúc này phía sau truyền tới âm thanh Lôi đội hô hoán ăn cơm, Hứa Thanh vừa mới kết thúc buổi tu hành, ánh mắt nhanh chóng mở ra.
Hắn đứng người lên bước nhanh đi tới nhà xá, thấy được Lôi đội đứng ở cửa phòng, vẫy vẫy tay về phía hắn.
Nhìn bên cạnh Lôi đội, Hứa Thanh đã thấy được bàn cơm bên trong nhà, dĩ nhiên đã bày đặt bảy tám phần chủng loại thức ăn bằng rắn khác biệt, có rán, có thịt kho tàu, có hấp, còn có canh rắn.
Hiển nhiên Lôi đội có trù nghệ vô cùng tốt, màu sắc và hương vị đều đủ.
Hứa Thanh đưa mắt nhìn, ánh mắt cũng có chút thẳng, Lôi đội nở nụ cười, quay người đi vào cầm bát đũa bày ra.
Hứa Thanh cũng lập tức tới gần, theo hắn đi vào căn phòng, hương vị càng đậm, nhưng hắn cũng không lập tức ngồi xuống, mà đợi Lôi đội dọn xong bát đũa, sau đó ánh mắt hắn bỗng nhiên ngưng tụ lại.
Bát đũa, có ba bộ.
- Còn có người khác?
Hương vị dù có hấp dẫn, nhưng giờ phút này sau khi ba bộ ba bát đũa xuất hiện, cũng bị Hứa Thanh nháy mắt ngăn cách ra bên ngoài thân thể.
Hắn cẩn thận nhìn Lôi đội, nhẹ giọng hỏi.
- Không cần khẩn trương, đây là thói quen của ta, đó là một bộ... vĩnh viễn sẽ không có người tới.
Lôi đội nhàn nhạt mở miệng, sâu trong mắt có vẻ hồi ức xuất hiện, lại tan biến rất nhanh, ngồi ở trên ghế.
Hứa Thanh nhẹ gật đầu, ngồi theo xuống, cũng không nhịn được nữa, một tay cầm một khối thịt rắn rán, đặt ở trong miệng cắn xé.
Rất nóng, nhưng hắn ăn rất thoải mái, miệng chảy đầy mỡ.
Vừa ăn xong một khối, hắn liền liếʍ láp dầu trơn trên miệng, muốn lấy tay nắm lấy thịt rắn kho tàu, Lôi đội ho nhẹ một tiếng.
- Dùng đũa.
- A.
Hứa Thanh vụng về cầm lấy chiếc đũa, sau khi thích ứng một chút, cắm một khối thịt rắn kho tàu, ngốn từng ngụm lớn.
Toàn bộ quá trình ăn cơm hai người đều không nói gì, chỉ là tướng ăn rất không hài hòa.
Lôi đội từ từ nhai rồi chậm rãi nuốt, không giống như là một thập hoang giả, mỗi một món đồ ăn cũng chỉ ăn hai ba miếng, mà Hứa Thanh thì ăn như hổ đói, sức ăn vượt qua Lôi đội quá nhiều.
Nhìn Hứa Thanh ăn như vậy, Lôi đội nhịn không được mở miệng.
- Tại sao ngươi không ăn giống lúc ăn màn thầu nữa, cắn từng miếng nhỏ một?
Hứa Thanh dùng sức nuốt miếng thịt rắn trong miệng vào, ngẩng đầu nhìn qua Lôi đội, rất nghiêm túc trả lời.
- Màn thầu là của ngươi, thịt rắn là của ta.
Một cái là thức ăn người khác mời chính mình ăn, một cái là thức ăn của mình mời người khác ăn.
Tư duy của thiếu niên rất đơn giản, vật phẩm của mình, tự nhiên có thể danh chính ngôn thuận ăn.
Lôi đội nghe vậy liền dở khóc dở cười, nhìn Hứa Thanh dùng chiếc đũa không ngừng đâm thịt rắn, uống canh rắn, nhưng lão chú ý tới thiếu niên cũng không hề di động tới một miếng thịt rắn nào gần bên chỗ lão, khi uống canh rắn cũng có chỗ kiềm chế.
Hắn chỉ ăn một phần thuộc về hắn, ăn vô cùng thoải mái.