Quang Âm Chi Ngoại

Chương 14: Tiểu hài tử (1)

Nam Hoàng Châu rất lớn.

Nếu như đứng từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy hình dạng của nó giống như một cái hình bầu dục không có quy tắc, bốn phía bị biển khói vây quanh.

Mặc dù cách đại lục Vọng Cổ một vùng biển vô tận gọi là Vô Tận hải, lại càng giống như là một cái đảo, nhưng phạm vi của nó rất bao la, rất nhiều người dùng cả một đời cũng không cách nào đi hết.

Chỉ là phần lớn nơi trong đó, nhân tộc khó có thể bước vào, xuyên suốt toàn bộ Nam Hoàng Châu còn bị sơn mạch Chân Lý cách trở.

Tây nam sơn mạch Chân Lý, là một chỗ cấm khu cực kỳ mênh mông.

Chỗ đó gần như chiếm cứ bảy phần khu vực của Nam Hoàng Châu, chỉ có khu vực Đông Bắc sơn mạch Chân Lý, mới là nơi cư trú của nhân tộc.

Mặc dù như thế, nhưng số lượng nhân tộc cũng không ít.

Ở bên trong khu vực Đông Bắc, vô số thành trì to to nhỏ nhỏ giống như sao dày đặc trên trời, có chỗ kiên cố chắc chắn, có chỗ đơn sơ giản dị.

Nhưng những chỗ thành trì này xây dựng, đều tránh khỏi những cấm khu nhỏ ở bên trong khu vực Đông Bắc.

Dưới tình huống có sự lựa chọn, không người nào nguyện ý sinh hoạt ở chung quanh cấm khu, sống tại loại địa phương này thời khắc nào cũng có thể gặp nguy hiểm phủ xuống, chỉ có người vong mệnh, mới có thể bất đắc dĩ, sinh hoạt bức bách hội tụ lại một chỗ, đỏ mắt, liếʍ lưỡi đao vùng vẫy sinh tồn.

Vì vậy liền tạo thành doanh địa của thập hoang giả, mà hầu như bốn phía của từng cái cấm khu, đều có những doanh địa như vậy xuất hiện, phóng tầm mắt toàn bộ khu vực nhân tộc, số lượng nơi trú đóng của thập hoang giả rất là pha tạp, hỗn loạn.

Giờ phút này đứng trên đỉnh núi, thứ đang chiếu vào trong mắt Hứa Thanh, chính là một cái doanh địa như vậy.

Từ xa nhìn lại, doanh địa không phải rất lớn, trong đó cũng cư ngụ mấy trăm người.

Có lẽ là do sáng sớm, cho nên khói bếp lượn lờ, mặc dù không phồn hoa bằng nội thành, nhưng cũng khá là náo nhiệt.

Mơ hồ có thanh âm quát tháo, chửi rủa, tiếng rao hàng, cùng với tiếng cười to không kiêng nể gì cả, hòa vào cùng một chỗ, truyền ra rất xa.

Nhà xá có giá trị trong miệng Lôi đội, xếp từ trong ra ngoài, kết cấu càng ngày càng đơn giản, tít mãi ở bên ngoài trên cơ bản liền chỉ là lều vải.

Về phần cách doanh địa không xa, thì là một mảnh rừng rậm đen nhánh.

Chỗ đó sương mù lượn lờ, dường như là trong đó đang ẩn tàng tồn tại đáng sợ.

Coi như là ánh mặt trời có cường độ nồng đậm sáng chói, cũng không cách nào có thể chiếu rọi toàn bộ vào trong đó, như có Thần Ma ở bên trong, lạnh lùng chấn nhϊếp bát phương.

Lại dường như thân thể dị hoá màu đen trên cơ thể người, nhìn thấy mà giật mình, đồng thời cùng với phạm vi khác phân biệt rõ ràng.

- Sau khi thấy có cảm giác gì?" Trên đỉnh núi, Lôi đội mở miệng.

- Không sai biệt lắm giống như xóm nghèo.

Hứa Thanh suy nghĩ một chút, thành thật trả lời.

Lôi đội nở nụ cười, không nói chuyện, đi thẳng về phía trước.

Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, đi theo tại sau lưng Lôi đội, hai người đi xuống núi, cách doanh địa càng ngày càng gần.

Trên đường còn gặp tốp năm tốp ba người ra ngoài trở về, quần áo đều cùng một loại, đều là áo da màu xám thẫm là chủ yếu.

Hứa Thanh chú ý tới, những người này sau khi nhìn thấy Lôi đội, trong thần sắc từng người đều lộ ra vẻ kính sợ, cũng có phần lớn ánh mắt mang theo hiếu kỳ, quét về phía chính mình.

Điều này khiến cho suy đoán của Hứa Thanh đối với thân phận của Lôi đội, đã có càng nhiều phán đoán hơn.

Cứ như vậy, khi mặt trời lên cao nhất, Hứa Thanh theo sau Lôi đội, đi vào cái bình nguyên dưới núi này, đi vào doanh địa của thập hoang giả.

Doanh địa cũng không có tường bao, mặt đất cũng rất là lộn xộn, bụi đất tung bay, lá khô cùng rác rưởi khắp nơi có thể tùy ý thấy được, có chút cảm giác chướng khí mù mịt.

Vả lại theo hắn đi tới, những âm thanh nghe được trên núi lúc trước, cũng truyền vào trong tai hắn càng rõ ràng hơn.

Ngoại trừ từng gian kiến trúc đơn giản đập vào mắt, thì chính là số lượng đông đảo thập hoang giả.

Có người thân hình cao lớn vạm vỡ, trông có vẻ ngang ngược như Tàn Ngưu. Cũng có người gầy như que củi, mắt âm độc. Có người già nua dường như mắt cũng không muốn mở ra nữa, nhưng giống như không có người nào dám gây chuyện cùng.

Cũng có một ít thiếu niên đồng dạng với hắn, đang co lại trong góc, ánh mắt vô thần nhìn bầu trời.

Một bộ phận trong đó, trên người đều mang thương tật.

Trong này cũng không ít người, Hứa Thanh sau khi nhìn toàn bộ, ánh mắt hơi thu lại, khí tức trên thân những người kia, để cho hắn cảm nhận được có linh năng chấn động.

Muôn hình muôn vẻ, có người đang mua bán, lại có người đang đánh nhau, có người thì nằm ở trên tảng đá lớn phơi nắng.

Còn có vài người xách quần từ trong lều vải treo lông vũ đi ra, trên mặt lộ ra vẻ da^ʍ tà.

Hứa Thanh theo Lôi đội tiến vào doanh địa, người ở bên ngoài xem ra, dường như là đi vào Địa Ngục.

Nhưng nội tâm hắn ngoại trừ cảnh giác, cũng không có dị dạng gì, thậm chí mơ hồ còn có một chút cảm giác quen thuộc.

- Hoàn toàn chính xác rất giống xóm nghèo.

Hứa Thanh thì thào trong lòng, ánh mắt đảo qua những cái lều vải treo lông vũ kia, thấy được bên trong hình như có thân ảnh trắng bóc.

Thậm chí bên trong một cái lều vải, còn đi ra một người phụ nữ trẻ tuổi quần áo hở hang …gần như khỏa thân, mang theo vẻ lười biếng, cười cười vẫy tay với Hứa Thanh.

- Đừng nhìn loạn.

Lôi đội liếc mắt nhìn Hứa Thanh.

- Ta biết rõ chỗ đó là nơi nào.

Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, hồi đáp.

Trên mặt chồng chất nếp nhăn của Lôi đội hiện lên vẻ tức cười, không nói gì, mang theo Hứa Thanh xuyên thẳng vào trong doanh địa, cho đến khi đi đến nơi muốn đến.

Đó là một tòa kiến trúc bằng gỗ cực lớn nằm ở trong doanh địa, được xây thành hình tròn, tựa như một cái đấu thú tràng.

Trên đường đi, Hứa Thanh cũng đang quan sát, hắn đã cấu tạo vẽ ra hơn phân nửa địa đồ của doanh địa này trong đầu.

Đây là thói quen của hắn, nhiều khi, quen thuộc đối với hoàn cảnh, thường thường có thể cải biến một vài tình thế nguy cơ.

Giờ phút này hắn ngẩng đầu nhìn kiến trúc giống như đấu thú tràng trước mắt này, chú ý tới bên trong ngoại trừ sân bãi cực lớn, bên trên còn có rất nhiều dãy ghế dài đơn giản.

Trừ bên ngoài những thứ này, còn có từng trận gào thét của hung thú, từ bên trong kiến trúc này truyền ra.

Bốn phía còn có một chút dãy nhà như phòng ốc, có mấy cái thập hoang giả quần áo rõ ràng sạch sẽ một chút đang đứng ở bên ngoài đàm tiếu.

Theo Lôi đội đến, một người trung niên gầy còm rất nhanh từ bên trong đấu thú tràng đi ra.

Người này mặc trường sam khác biệt với những thập hoang giả, trên mặt có ba chòm râu*, trên người tương tự có linh năng chấn động, sau khi đi tới liền xem xét qua loa, quét mắt qua Hứa Thanh, vừa nhìn về phía Lôi đội.

(*Ba chòm râu: Tam Phiết Hồ)

- Người mới?

- Quy củ tự nhiên đã biết.

Lôi đội chậm rãi mở miệng.

- Tên gọi là gì?" Tam Phiết Hồ tùy ý hỏi.

- Một tên tiểu thí hài, ở đâu có tên là gì, liền kêu tiểu hài tử đi.

Lôi đội nhàn nhạt nói.

- Vậy rời đi với ta, vận khí tiểu tử ngươi cũng không tệ, ở trước ngươi đã có mấy tên rồi, ngày mai không sai biệt lắm liền có thể mở màn.

Tam Phiết Hồ hà hơi một cái, quay người đi về phía phòng ốc.

Hứa Thanh đưa mắt nhìn Lôi đội.

- Đi thôi, ngày mai ta tới đón ngươi.

Lôi đội nhìn qua Hứa Thanh, trong mắt mang theo một chút mong đợi.

Hứa Thanh liếc mắt nhìn thật sâu Lôi đội, nhẹ gật đầu, không nói chuyện, cất bước đi theo sau lưng Tam Phiết Hồ.