Thanh Gia Muội Tử Khuyết Điểm Bạc

Chương 50

Mà trường trung học cơ sở Thanh Đức còn có một điểm chính là, chỉ cần là kỳ thi do trường học tổ chức thì chỉ cần lọt vào top 5 của lớp đều sẽ có phần thưởng hậu hĩnh, mặt khác nếu Lâm Bối Bối tham gia các loại thi đấu, sẽ tùy vào tình huống mà thưởng cho cô, ví dụ như thi đấu cấp thành phố, nếu đạt được phần thưởng, ngoại trừ phần thưởng từ cuộc thi cấp thành phố bên kia thì trường học cũng sẽ thưởng rất nhiều.

Nghĩ đến đây, Lâm Ninh đã hiểu.

Cô nhớ ra gia cảnh của Lâm Bối Bối cũng không tốt lắm, có lẽ đây cũng là điểm mà trường trung học cơ sở Thanh Đức đả động Bối Bối đi.

Kỳ thật suy nghĩ của cô giáo Lâm không khác với Lâm Bối Bối, cô thiếu tiền, nhưng hiện giờ thân thể của cô còn nhỏ, không có cách nào đi ra ngoài kiếm tiền, nếu có thời gian cô cũng dành cho việc học hành, căn bản không có thời gian ra ngoài kiếm tiền, cho nên các loại phần thưởng và tiền thưởng miễn phí của trường trung học cơ sở Thanh Đức đã làm cô động tâm, cô muốn cải thiện cuộc sống hiện tại của mình.

Hơn nữa là, dù cô đi học ở đâu cũng được, vì hiện tại phần lớn cô đều học tập trong không gian học thần, các loại giáo viên bên trong đều là ưu tú nhất, cho nên cô đi học ở đâu cũng không sao cả.

Còn có một điểm, chính là nếu lần này Lâm Bối Bối chọn vào trường trung học cơ sở Thanh Đức thì có thể lập tức nhận được phần thưởng 5000 tệ.

Phần thưởng này chỉ dành riêng cho Lâm Bối Bối, không phải là coi trọng thành tích xuất sắc của cô, mà là năng lực của cô khi tham gia các cuộc thi và đoạt giải, nửa học kỳ năm lớp năm, còn có học kỳ năm thứ sáu này, Lâm Bối Bối đã tham gia vài cuộc thi khác nhau và đều đạt được giải nhất, điều này chứng tỏ năng lực tri thức trước mắt của Lâm Bối Bối được phát triển toàn diện, nếu bồi dưỡng thật tốt, sau này có thể mang lại vinh dự lớn hơn cho trường trung học cơ sở Thanh Đức.

"Được rồi, nếu em đã quyết định vậy thì cô sẽ giúp em trả lời cho trường Thanh Đức".

"Dạ, cảm ơn cô Lâm".

Rất nhanh sau đó, một giáo viên của trường trung học cơ sở Thanh Đức đã đến với phần thưởng và nụ cười trên khuôn mặt.

"Ai nha, học sinh Lâm Bối Bối à, em rất đúng khi chọn trường Thanh Đức của chúng tôi. Em có thể yên tâm, vì đội ngũ giáo viên của trường chúng tôi không thua kém các trường trung học cơ sở trọng điểm công lập. Trường chúng tôi cũng có một nền tảng rất tốt, tôi tin rằng chắc chắn sau này em có thể tỏa sáng trong trường học của chúng tôi".

Vị giáo viên này thổi rất nhiều rắm cầu vồng, một số là Lâm Bối Bối, một số là trường trung học cơ sở Thanh Đức.

Ánh mắt nhìn vào Lâm Bối Bối, dù nhìn thế nào cũng thấy có vẻ rất tốt.

Đến cuối cùng mới để lại phần thưởng rồi lưu luyến rời đi.

- .

||||| Truyện đề cử: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu |||||

"Bối Bối à, con chắc chắn muốn lựa chọn trường cấp hai Thanh Đức này sao?" — Tuy rằng chuyện lựa chọn trường học Lâm Dũng đã giao cho Lâm Bối Bối lựa chọn, nhưng nghe được Bối Bối không chọn trường cấp hai công lập trọng điểm kia, mà là lựa chọn vào trường tư thục, ông vẫn có chút lo lắng.

Trong tâm trí của ông, hoặc có lẽ trong tâm trí của nhiều người, các trường trung học công lập trọng điểm chắc chắn là tốt hơn so với các trường tư thục.

"Bối Bối à, có phải vì trường này miễn học phí nên con mới chọn phải không? Đừng lo lắng về điều này, cha có thể kiếm tiền. Chúng ta hãy đổi trường học khác đi".

Nói thật, khi nghe trường Thanh Đức đưa ra những điều kiện hậu hĩnh đó, Lâm Dũng cũng giật mình, nó giống như miếng bánh từ trên trời rơi xuống.

Nhưng dù trường Thanh Đức này có tốt đến đâu, cũng không quan trọng bằng tương lai của Bối Bối.

Cũng không thể để Bối Bối vì số tiền này mà chậm trễ tương lai.

Lâm Bối Bối dở khóc dở cười: — "Cha à, con chọn trường Thanh Đức đúng là có một phần nguyên nhân vì những thứ này, nhưng còn có một nguyên nhân nữa chính là, thật ra con học ở đâu cũng đều giống nhau".

"Làm sao có thể giống nhau được!" — hai mắt Lâm Dũng mở to.

"Thật mà".

Tốt xấu gì Lâm Bối Bối cũng nói ra hết, cuối cùng mới khiến Lâm Dũng tin tưởng.