Xem Mắt Với Đại Thần Điện Cạnh

Chương 63: (Phiên ngoại 1 (Lục Quyện x Úc Ninh)) Có lẽ đây là thế giới…

Nói là cầu hôn nhưng tạm thời cũng không thể kết hôn.

Trong nước còn chưa thông qua luật kết hôn, cũng không thể lĩnh chứng, chỉ có thể mở tiệc rượu.

Việc xử lý tiệc rượu thì hai người tạm thời đều không có thời gian, chuyện vẫn cứ gác lại.

Mãi cho đến khi ăn tết.

Mùa đông năm này lạnh hơn những năm trước, nhưng tiểu trấn mấy năm qua ăn tết quạnh quẽ nay có chuyện lớn.

Thân thể bà ngoại Úc Ninh khôi phục, Úc Ninh cũng theo về, đồng thời còn có đối tượng của Úc Ninh.

Là một người đàn ông, là người đàn ông dáng dấp đẹp trai khá quen mắt.

Ngày 29 tết, có người trong trấn nhỏ đợi đón con về ăn tết, có người dọn dẹp nhà cửa như thường lệ, không mua đồ tết đón giao thừa.

Hôm nay lại không giống.

Trong căn nhà nhỏ của bà ngoại có một nhóm người trẻ tuổi còn có một đám bảo tiêu áo đen.

Đám người trẻ tuổi náo nhiệt, giống như kéo theo bầu không khí của cả trấn nhỏ, một đám người già nhìn thấy bọn họ bận rộn quét dọn bốn phía, bà ngoại ngồi trong sân nói chuyện với một bà lão khác.

Bà lão kia mọi người đều nhớ, là bà nội Lục, lúc đầu bà đến trấn nhỏ tìm người, nhiều lần lui tới trở thành bạn tốt với bà ngoại, sau đó lâu rồi chưa tới đây, tất cả mọi người còn cho rằng bà sẽ không tới nữa, dù sao người ta mặc đồ tốt, không giống như cùng loại người với bọn họ.

Úc Ninh bưng nước ấm tới cho bà ngoại và bà nội Lục, “Con đi xem có gì cần giúp đỡ không.”

Bà nội Lục cười không khép được miệng; “Ai nha Quyển Quyển đâu? Để Quyển Quyển tới đó làm là được rồi.”

Bà ngoại liền không đồng ý, “Ninh Ninh cũng có thể giúp đỡ mà, nhiều đồ như vậy.”

Nam Bắc đang nhổ cỏ bên cạnh vừa vặn cầm cái xẻng qua, nghe thế thì lau mộ hôi trên trán, “Đội trưởng đang hỗ trợ ở bên trong! Lục đại ca ra ngoài phát đường!”

Nghe Nam Bắc nói thế, tai Úc Ninh liền đỏ lên.

Lúc đầu hắn và Lục Quyện dự định, chờ lúc Lục Quyện ra nước ngoài thi đấu, hai người liền đi lĩnh chứng, vừa vặn cũng đã đến tuổi lập gia đình.

Hai người không vui, cảm thấy chuyện này nên sớm định ra.

Bà nội Lục vụиɠ ŧяộʍ nói với un, nếu như cảm thấy Quyển Quyển có chỗ nào không tốt cứ nói với bà, bà dạy dỗ Quyển Quyển.

Nói bóng gió chính là, nếu không định ra bà liền không yên lòng, sợ Úc Ninh chạy mất, dù sao tính cách thối của Lục Quyện còn đó.

Lúc này, thừa dịp chiến đội nghỉ tết, hai người muốn mở tiệc.

Vấn đề là tổ chức ở đâu.

Lúc đầu bà nội Lục cảm thấy nên tổ chức ở Lục gia, nghĩ cẩn thận, bà lại cảm thấy vừa nhìn thấy con trai và con gái mình liền không vui, hai người đó gần như là nghĩ thông rồi, bắt đầu muốn đền bù cho Lục Quyện, có phải muốn đền bù thật hay không, bà nội Lục cũng không muốn làm tổn thương trái tim cháu trai mình. Lục Quyện không muốn tiếp nhận, bà nội Lục cũng không vui, dựa vào cái gì muốn đền bù liền đền bù.

Thế là bà nội Lục trực tiếp vứt cái suy nghĩ này.

Ngoại trừ Lục gia, căn cứ tvt chắc chắn là không thể, dù là nghỉ tết thì chắc chắn cũng có người nhìn chằm chằm, đến lúc đó bị đồn thổi, không tốt với hai đứa nhỏ.

Cuối cũng quyết định tổ tức tại nhà bà ngoại.

Kỳ thật người cũng không nhiều, chỉ đám người chiến đội tvt và chiến đội eve, còn có Tống Triệu, mặc dù phòng ở không lớn nhưng còn có sân vườn.

Bà ngoại cũng thấy việc tính hướng của Ninh Ninh là chuyện không thể để lộ ra ngài, nếu như người trong trấn tiếp nhận, vậy không còn gì bằng, nhưng nếu không tiếp thụ, kỳ thật cũng không sao, nhiều lắm là về sau không lui tới.

Úc Ninh nhìn trong phòng, vừa vặn trông thấy Lục Quyện ôm thứ gì đó đến phòng bếp, có lẽ là đang quét dọn, ho khẽ: “Bà ngoại, bà nội, con đi hỗ trợ.”

Nói rồi vừa chuẩn bị quay người đi vào thì đυ.ng phải Tống Triệu ôm đèn l*иg đi ra, sau lưng Tống Triệu còn có Giang Lầu, Giang Lầu cũng ôm đèn l*иg không biết đang nói cái gì, Tống Triệu qua loa trả lời, trông thấy Úc Ninh Tống Triệu liền phàn nàn: “Cậu mau tới đây xem treo đèn l*иg, bên trong còn mấy cái.”

Thấy Tống Triệu rõ ràng không thích ở chung với Giang Lầu, Úc Ninh chỉ có thể bỏ suy nghĩ đi tìm Lục Quyện, chạy vào lấy đèn l*иg, nhìn một vòng gian ngoài không thấy người, chỉ có thể trực tiếp đi ra.

Cho tới trưa, mấy người trẻ tuổi chen chúc trong một cái sân nhỏ, tiếng nói chuyện không ngừng truyền ra.

Đám người trên trấn thỉnh thoảng đến xem một chút, trong tay đều bưng kẹo.

Lục Vinh là người phụ trách phát kẹo, nhưng bản thân anh không thể làm làm thật, chỉ là cho mấy người bảo tiêu làm.

Lúc mang mấy người bảo tiêu tới, doạ mấy người này một trận.

Buổi sáng trông thấy ngoài trấn nhỏ đột nhiên có mười mấy chiếc xe gia trị không nhỏ, lát sau lại tới mấy người áo đen, không biết còn tưởng là đến bắt cóc người.

Cũng may khí thế bá tổng của Lục Vinh đủ sài, cho dù chỉ đứng đó nói chuyện, cũng không giống như người xấu, nhất là lúc để bảo tiêu tới đưa kẹo còn tươi cười, “Em trai tân hôn, mọi người cùng vui.”

Cho tới trưa mọi người mới biết, Úc Ninh cưới một người đàn ông, ba mươi tết bày tiệc rượu, trong nhà người đàn ông kia còn nhiều tiền, không tí người cảm khái, Úc gia cũng coi như khổ tận cam lai.

Thật ra cũng không nhiều người cảm thấy phản cảm, trái lại vui vẻ thay cho bà ngoại.

Giữa trưa, trong phòng và ngoài sân đều quét dọn tươm tất, ben ngoài treo câu đối hai bên cửa, hàng rào cũng lượn quanh tơ lụa đỏ chót, một đám thợ đã quấn lụa cả buổi sáng để đảm bảo mỹ quan…

Tôn Lật và ba người khác của eve ngồi trên đất thở dài: “Tôi vẫn nên không kết hôn đi, quá mệt mỏi, còn mệt hơn cả huấn luyện một ngày một đêm.”

“Sau này tôi không muốn nhìn thấy màu đỏ nữa!!!”

“Tôi tình nguyện đi treo đèn l*иg viết câu đối.”

“Chữ của cậu có thể viết câu đối?”

Mấy người sắp cãi nhau, Úc Ninh bưng cái khay tới, “Sao các anh lại ngồi dưới đất, muốn uống chút rượu nhưỡng Nguyên Tiêu không?”

Rượu nhưỡng Nguyên Tiêu là bà ngoài làm, vừa mới ra nồi, bốc hơi ngùn ngụt, mùi thơm cũng đủ, vừa ngửi liền sôi bụng.

Tôn Lật đứng lên vừa vặn trông thấy Lục Quyện đi tới, không nhìn Úc Ninh mà nhìn mấy người bọn họ, ánh mắt như muốn ăn thịt người.

Khoé miệng giật giật mấy cái, Tôn Lật nhận lấy cái khay, “Uống, vừa vặn đói bung.”

Úc Ninh mím môi nở nụ cười: “Lót dạ chút đi, cơm trưa sắp xong rồi, vất vả cho mọi người.”

Máy người khá vừa ống rượu vừa khoát tay: “Không khổ không khổ, cho chúng tôi cái bao lì xì là được rồi.”

Vừa dứt lời, Úc Ninh liền cảm giác có bàn tay đυ.ng vào eo mình, Lục Quyện xát lại cọ đầu hắn, “Có đúng không? Ít là bao nhiêu?”

Mặc dù là câu hỏi nhưng không khó nghe ra uy hϊếp bên trong.

Tôn Lật nhíu mày: “Nói bậy, không thể ít hơn các cậu.”

Nói xong đẩy những người khác đi..

Úc Ninh lại bị bọn họ nói đến đỏ bừng tai, nắm cái tay Lục Quyện đặt trên người mình nhấc ra: “Anh sao lại uy hϊếp người ta?”

Lục Quyện cũng làm như không thấy, da mặt dày, “Kiếm cho em nhiều tiền hơn.”

Dù sao đến lúc đó bao lì xì đều vào túi un, có thể nhiều một chút liền kiếm nhiều một chút.

Úc Ninh không nói.

Không biết lúc trước Lục Quyện trúng gió gì lại đưa thẻ lương cho mình.

Lúc đầu Úc Ninh không cần, sau đêm hôm đó lại bị Lục Quyện dày vò đến mức ngày hôm sau không thể dạy nổi, may mà cuối tuần không cần lên lớp.

Như Lục Quyện nói, không muốn chính là muốn, đây không phải là cho hắn.

Úc Ninh rất tức giận.

Thẻ lương vẫn cầm, hắn sợ Lục Quyện lại làm thêm vài lần.

Úc Ninh vẫn biết giá trị bản thân của Lục Quyện rất cao, không ngờ y cất rất nhiều tiền, có lẽ lý do lớn nhất là y không cần đưa tiền cho ba mẹ, nhiều năm như vậy cũng chỉ mua một chiếc xe, không giống đám Nam Bắc, không chỉ phải đưa tiền cho người nhà, còn mua xe tốt, mặc dù một năm không chạy được mấy lần, nói là đặt ở đó nhìn thôi cũng thấy thư thái.

Nắm tay Lục Quyện, Úc Ninh không nhịn được cọ mấy cái lên tay Lục Quyện, không đẩy người ra trái lại còn lôi kéo y ôm mình chặt thêm chút nữa, mắt nhìn bốn phía, thấy không ai chú ý đến bọn họ, liền hôn lên mặt Lục Quyện một cái.

Hiện tại đã là cuối tháng hai, thi đấu năm nay muộn hơn những năm trước, thi đấu quý cũng đã kết thúc, Úc Ninh vội vàng thi cuối kì, thật ra hai người đã lâu không ở bên nhau, cũng chỉ có tối qua ở trên xe mới vuốt ve an ủi chốc lát, Úc Ninh lưu luyến cảm giác dựa chung một chỗ như thế.

Lục Quyện nghiêng đầu nhìn hắn một hồi, ánh mắt dần sâu, cái gì cũng không làm, chỉ ôm hắn chặt hơn chút nữa.

Vào phòng, trước mặt bà ngoại và bà nội phải thu liễm một chút.

Buổi chiều, bàn hay nguyên liệu nấu ăn đều đã được đưa tới.

Còn có hai chiếc giường mới, một cái cho bà ngoại, một cái đặt trong phòng Úc Ninh.

Gian phòng nhỏ, giường cũng chỉ có thể mua cái nhỏ một chút, cũng may vẫn đủ cho hai người ngủ.

Úc Ninh ngồi bên giường chốc lát, hấy bà ngoại trải xong cái chăn đỏ, liền không để ý nữa.

Thấy hắn xấu hổ, bà ngoại cười đến mang tai, sờ sờ chăn bông: “Con xấu hổ cái gì? Kết hôn nhất định phải mặt màu đỏ.”

Cũng xem như mong muốn của bà đã được thực hiện.

Bà còn cho rằng không thể nhìn thấy Ninh Ninh kết hôn, cho dù là tin tưởng Lục Quyện, bà ngoại vẫn chưa từng nghĩ tới, sẽ có tiệc rượu như thế này, về sau còn có thể lĩnh chứng.

Dù không phải là hôn thú trong nước, bà ngoại cũng đã hài lòng.

Nhất là khi thấy khí sắc Úc Ninh tốt hơn trước kia nhiều, nhìn kỹ còn có thể thấy Úc Ninh mập hơn trước kia không ít.

Lời nói, bà ngoại liền không nói ra tổn thương Úc Ninh.

Chờ cả nhà đều điều chỉnh xong, một đám người rồng rắn xuất phát đến khách sạn ngoài trấn, Úc Ninh cũng không ở trong nhà với Lục Quyện, bà ngoại và bà nội không, đồ quá nhiều, thật sự rất loạn không ở nổi.

Chờ đến sáng ngày hôm sau, Úc Ninh bị Lục Quyện hôn tỉnh.

Người đàn ông vừa tỉnh ngủ tinh lực tràn đầy, Úc Ninh cảm giác được Lục Quyện đang cọ cọ cái chân mình, che mắt không dám nhìn y, chờ môi được buông ra mới thì thầm: “Đừng làm loạn… Lát nữa còn phải đứng cùng bà ngoại và mọi người.”

Khách sạn nhỏ không có chuyện như cách âm.

Lục Quyện cũng không định làm loạn, dù sao hôm nay bày tiệc rượu, cũng muốn trải qua quá tình kết hôn.

Một lát sau Lục Quyện mới ôm người từ trong chăn ra, “Đi tắm thay quần áo.”

Úc Ninh còn chưa tỉnh ngủ, bị Lục Quyện nhắc như vậy liền tỉnh táo hơn nhiều, buông tay Lục Quyện ra nhảy xuống: “Tiêu rồi, em bắt đầu căng thẳng rồi.”

Lục Quyện than nhẹ: “Có cái gì mà căng thẳng? Cũng đâu phải động phòng hoa chúc.”

Úc Ninh: “…” Vì sao trong đầu Lục Quyện toàn là mấy thứ này?

“Nhân sinh chỉ có một lần như thế, vì sao không thể căng thẳng?” Úc Ninh vừa nói vừa đi vào phòng tắm, thấy Lục Quyện còn đứng nguyên tại chỗ, quay lại kéo y đi cùng: “Anh không tắm rửa thay quần áo?”

Lục Quyện rũ mắt trầm mặt một lát: “Em định tắm với anh?”

Úc Ninh kịp phản ứng, mình có chút căng thẳng quá độ, thiếu chút nữa tự hại mình, vội vàng buông Lục Quyện ra, một mình đi vào phòng tắm.

Chờ đi ra, Lục Quyện đang đảo quanh phòng, trong tay không cầm gì hết, chỉ đảo quanh đó giống như con quanh, hình như còn chưa chú ý tới hắn.

Úc Ninh dừng xoa tóc, xác nhận một hút, Lục Quyện có lẽ cũng đang căng thăng.

Nghĩ thế, Úc Ninh không nhịn được bật cười, ho khẽ: “Lục Quyện, anh đang làm gì đó?”

Lục Quyện bỗng cứng đờ quay người nhìn hắn, “Rèn luyện thân thể, phát tiết tinh lực.”

Úc Ninh vạch trần y, đi tới hôn tai y: “Không phải không căng thẳng saO>”

Gần đây hắn có thói quen xấu, thích trêu chọc Lục Quyện.

Nhất là khi hắn phát hiện Lục Quyện vô cùng không trong ngoài đồng nhất.

Mặc dù kết quả luôn là hắn bị dày vò rất thảm, cũng coi như một loại tình thú giữa hai người.

Lục Quyện đáp, xoay người sang chỗ khác, lại xoay lại, “Có gì mà căng thẳng? Dù sao cũng không chỉ có một lần.”

Úc Ninh hơi biến sắc: “… Kết hôn không chỉ một làn?”

Lục Quyện hình như không phát hiện ra ngữ khí hắn không bình thường, cầm quần áo đi vào phòng tắm, vừa đi vừa nói: “Không phải ra nước ngoài lại kết hôn lần nữa sao? Đến lúc đó không mở tiệc?”

Mặc dù Lục Quyện nói là sự thật, nhưng lại có cảm giác như không xem trọng nghi thức hôm nay.

Sao Úc Ninh lại cảm thấy tức nữa vậy nhỉ.

Dứt khoát không thảo luận vấn đề này vói y nữa, dù sao hắn biết Lục Quyện đang căng thẳng là đủ rồi.

Chờ Lục Quyện đi ra Úc Ninh đã sấy khô tóc, thay âu phục.

Mặc dù bình thường Úc Ninh thích mặt sơ mi trắng, chưng từng mặc chính trang, nhưng chính trang là cùng kiểu với của Lục Quyện, đều là màu đen, chỉ là eo Úc Ninh nhỏ, nút thắt cũng nhỏ hơn, eo gầy càng thêm rõ ràng.

Chỉ nhìn phía sau, Lục Quyện liền có thể tưởng tượng ra vẻ đẹp khi nhìn từ phía trước..

Có lẽ Úc Ninh rất thích hợp với phong cách này, cho hắn nhiều thêm mấy phần thành thục, màu đen phụ trợ cho môi đỏ răng trắng càng thêm rõ ràng.

Úc Ninh đang s sánh cà vạt, hắn từng học thắt cà vạt nhưng thực tế thì chưa từng.

Nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm, không kịp chờ liền dứt khoát xoay người từ bỏ, vẫy tay với Lục Quyện, “Tới thắt cà vạt cho em đi, hắn là anh biết chứ?”

Có lẽ là vì sốt ruột, mặt Úc Ninh cũng đỏ lên.

Lục Quyện nâng mắt nhìn hắn, hầu kết lăn vài lần, nắm tay Úc Ninh.

Lòng bàn tay từ từ lướt qua cổ áo đi xuống nhưng ánh mắt còn chưa hạ xuống mà đang lưu luyến dừng tại hỗm cổ trắng nõn của Úc Ninh.

Nếu là ngày xưa, nói đó có lẽ đã có dấu vết, nhưng bây giờ thì không được.

Lục Quyện hiểu được đạo lý thời gian còn nhiều.

Động tác thắt cà vạt của y rất chậm, Úc Ninh nhìn chằm chằm mấy ngón tay xinh đẹp trước mắt mình giống như đang thả chậm động tác, không khỏi đầu có hơi nóng lên.

Cũng không thể trách hắn.

Bình thường tính tình Lục Quyện không tốt, nhưng lúc làm chuyện gì luôn có loại mỹ cảm hấp dẫn người khác, lại không nói được nên lời.

Chờ thắt cà vạt xong, ai cũng không thật sự chạm vào ai, chỉ là Úc Ninh cảm giác giống như người vừa tắm xong lại toát một thân mồ hôi.

Trên người Lục Quyện mang theo hơi nước, nước từ lọn tóc bên tai lăn xuống, ánh mắt Úc Ninh thuận theo giọt nước kia.

Mãi cho đến khi giọt nước bị làn da hấp thụ không thấy nữa mói thôi.

Trong nháy mắt Lục Quyện rời đi, ngay Úc Ninh nhịn không được thở phào.

Lục Quyện mở mắt, dưới đấy mắt là cảm xúc Úc Ninh không thể quen thuộc hơn, chịu đựng hô hấp quay đầu đi: “Anh nhanh đi thay quần áo đi.”

Nói rồi nắm lấy cà vạt đi tới đầu giường bên kia.

Úc Ninh thầm phỉ nhổ chính mình, có lẽ là bị Lục Quyện làm hư rồi.

Lục Quyện nhìn chằm chằm bóng lưng hắn hồi lâu, khẽ cười.

Lục Quyện mới là thân hình thích hợp mặc chính trang nhất, thân cao chân dài vai rộng eo thon, có thể ví với ma nơ canh.

Sơ với ngày thường, y nhiều thêm mấy phần lạnh đạm, trái lại có mấy phần tương tự Lục Vinh.

Lúc ra ngoài không ai nói ai, tay nắm tay, ngón tay đan xen.

Hôm nay Lục Vinh là người bận rộn nhất, trời còn chưa sáng đã mang theo đầu bếp ra ngoài bắt đầu làm tiệc rượu.

Mặc dù ở đây bày tiệc rượu, món ăn lại là món tiêu chuẩn, cách cả con phố đều có thể ngửi được mùi thơm.

Úc Ninh và Lục Quyện là người đến muộn nhất, Lục Vinh tìm người tạo hình, làm tóc cho hai người.

Đến buổi trưa, lại phải theo xe.

Nhà cũng hiếm khi náo nhiệt, vốn là thời gian ăn tết, nhưng lại thành song hỉ lâm môn.

Bên trong không khói lửa, lúc xe đi vào có tiếng pháo nổ đôm đốp, doạ Úc Ninh giật nảy mình.

Nam Bắc Tống Triệu đứng ở cổng chờ, thấy người liền xông tới, vỗ tay ồn ào.

“Ninh Ninh hôm nay thật đẹp trai nha!” Tống Triệu lấy tay làm loa hô hào.

Tạo hình tóc ngang trán của Úc Ninh bị người tạo hình thay đổi, khuôn mặt xinh đẹp đều lộ ra, vẽ lại lông mày, thiếu một chút cảm giác vô tội thường ngày, dáng vẻ cũng biến thành lập thể.

Úc Ninh nhiếc môi cười, nắm chặt tay Lục Quyện.

Lục Quyện kéo căng cơ mặt, tay cũng cứng ngắc.

Bên cạnh còn có rất nhiều người vây xem.

Úc Ninh kì thật cũng rất căng thẳng, xong lại thấy kì thật hắn cũng không quá căng thẳng.

“Lục Quyện cũng rất đẹp trai nha.” Mắt Tống Triệu sáng lên, không hổ là nam thần điện cạnh, gương mặt Lục Quyện thật là được trời ưu ái.

Giang Lầu đứng sau hắn vốn đang cười, vừa nghe được câu này, ý cười liền phai nhạt.

Nam Bắc nổi loạn kéo người chen chúc đi vào: “Hôm nay có náo động phòng không?”

Trần Kiết kêu lên: “Hẳn là không có đi… Như thế trở về đội trưởng sẽ lấy công báo tư thù đó?”

Tôn Lật còn thêm mắm dặm muối: “Không thể được, hạng mục thiết yếu sao có thể không có?”

“Tới lúc các bạn nên đối kháng đội trưởng của các bạn rồi.”

Dù sao bọn họ cũng không phải người tvt, cùng lắm thì về sau bị Lục Quyện trào phúng nhiều thêm mấy câu, cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Úc Ninh bước chân chậm lại, lườm Lục Quyện.

Đến bây giờ Lục Quyện vẫn còn căng thẳng đấy.

Người chứng hôn hôm nay là Từ Mính.

Bà ngoại và bà nội Lục còn có Lục đại ca đều đã ngồi vào chỗ, đợi mọi người đến.

Từ Mính mặc âu phục, Úc Ninh phát hiện anh ta đội tóc giải, tóc rậm rạp hơn trước nhiều, thấy hai người tới, anh ta hắng giọng: “Để chúng ta hoan nghênh hai nhân vật chính của ngày hôm nay, Úc Ninh, Lục Quyện.”

Mấy người Nam Bắc còn đang nói chuyện, vội vàng chạy tới cầm ống pháo, đốt toàn bộ.

Trên vai Úc Ninh và Lục Quyện nháy mắt toàn là mảnh pháo xanh xanh đỏ đỏ.

Lục Quyện không thay đổi vẻ mặt nhìn, lại quay đầu về, cố nhịn không nhìn nữa.

Úc Ninh rất muốn cười: “Anh đừng căng thẳng.”

Lục Quyện vẫn còn mạnh miệng: “Không căng thẳng.”

Úc Ninh còn muốn nói gì đó, Từ Mính liền bắt đầu niệm, hết một đoạn Úc Ninh cũng không nhớ kỹ cũng không cẩn thận lắng nghe, lực chú ý đều dừng trên người Lục Quyện.

Chờ Từ Mính niệm xong, mọi người ồn ào, nghi thức cũng coi như xong..

Sau đó chính là mời rượu, vì đều là người quen, nên không làm quá rườm rà, chỉ có hai cái bàn ở chỗ bà ngoại và bà nội Lục.

Hôm nay hai người rất vui, hai bà không thể uống rượu, chỉ uống nước sôi để nguội.

Lục Quyện mở miệng nhanh hơn Úc Ninh: “Con sẽ đối tốt với Ninh Ninh.”

Cái người vừa mới căng thẳng lúc này đột nhiên lại giống như đổi tính.

Úc Ninh sửng sốt, nắm chặt tay y không buông.

Bà ngoại và bà nội Lục đều đỏ mắt, “Các con đều tốt.”

Úc Ninh đáp, nhấp rượu, mũi cũng chua chua.

Rõ ràng còn chưa nói gì.

Chờ đến lúc đến chỗ Lục đại ca, bầu không khí lại thay đổi.

Lục Vinh đỏ vành mắt, duy trì khí thế, nâng chén rượu đυ.ng với bọn họ: “Gọi một tiếng anh đi.”

Là nói với Úc Ninh.

Úc Ninh còn chưa kịp nói, Lục Quyện liền nhìn chằm chằm Lục Vinh cười: “Anh nghĩ nhiều quá.”

Lục Vinh: “Này, người của em, còn không phải đổi giọng gọi giống em?”

Lục Quyện lại không vui, Úc Ninh cũng phải gọi.

Úc Ninh cười gọi, chờ đi rồi mới ghé vào tai Lục Quyện: “Buổi tối liền gọi anh là anh, đừng làm rộn.”

Lục Quyện vừa lòng.

Đám Tống Triệu huyên náo lợi hại nhất, mời rượu cũng thôi đi, còn nháo muốn hai người hôn.

Cuối cùng Lục Quyện dùng ánh mắt cấm thanh.

Úc Ninh cầm tay y, khẽ chạm môi.

Nụ hôn đơn thuần không chứa chút du͙© vọиɠ.

Tai hai người đều đỏ, cũng không biết là vì uống nhiều rượu hay vì cái gì.

Mời rượu xong, Úc Ninh gần như đứng không vững.

Tửu lượng của hắn không tốt, cuối cùng đều dựa vào Lục Quyện nửa ôm đi.

Nơi này không lớn, bên tai đều là tiếng nói chuyện, có thể nghe thấy tiếng Tống Triệu khóc oa oa, “Không ngờ Ninh Ninh mới tráng niên đã tảo hôn hu hu hu.”

Úc Ninh choáng đầu nhìn sang, thấy Tống Triệu ôm một chén rượu.

Giang Lầu đứng bên cạnh cậu ta từ lúc nào, đoạt lấy chén rượu, Tống Triệu không vui, hai người bày ra tư thế sắp đánh nhau, cuối cùng vẫn không đánh.

Úc Ninh dựa vào vai Lục Quyện, để y đút đồ ăn cho mình, mũi chua chua cảm thán: “Thật tốt.”

Hắn và Lục Quyện mười ngón tay đan chặt, không muốn buông ra, trên người hai người đều có mùi rượu, âu phục lúc đầu chỉnh tề bây giờ đã hơi loạn.

“Lục Quyện, em thật rất yêu anh.” Úc Ninh nuốt thức ăn, nói xong lại giống như không có chuyện gì: “Em muốn ăn cái kia.”

Lục Quyện hơi dừng động tác, gắp thức anh đến miệng hắn, mới dùng tay không sờ mặt hắn.

Bên cạnh ầm ĩ giống như không liên quan đến hai người, thật ra thì liên quan chặt chẽ đến bọn họ.

Lục Quyện quay đầu hôn trán Úc Ninh: “Anh cũng em.”

Có lẽ đây là lời tâm tình ôn nhu nhất thế gian.