Không phải anh nói chưa từng nghe qua hoạt động này sao? Vì sao em lại rút trúng chiến đội của anh.
Trên đường từ bữa tiệc trở về, Lục Quyện cúi đầu nhìn điện thoại.
Bên cạnh là Từ Mính đã cười thành đoá hoa, từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên tiếp quảng cáo, lần này đại ngôn chính là một nhẫn hiệu bàn phím, trước đó chiến đội tvt cũng dùng bàn phím này, bởi vì nguyên nhân giá trị bản thân, tiền quảng cáo có thể nói là cao hơn hầu hết các chiến đội, thậm chí còn cao hơn rất nhiều.
Lục Quyện cau mày nhìn Từ Mính vẻ mặt không thay đổi gõ chữ
- Không biết, có lẽ là quả lý đội nhận.
- Về căn cứ
Từ Mính hắt hơi, xoa mũi: “Ai, lúc này thật phát đạt, lần đầu tiên thấy nhiều tiền như vậy.”
Lục Quyện lấy lại di động cười nhạo: “Trước đó thi đấu cầm không phải tiền sao?”
“Vậy sao giống nhau chứ đội trưởng!” Nam Bắc thở dài hai tiếng: “Có tiền hay không không quan trọng, quan trọng là đám fan của em rốt cuộc cũng được thưởng thức dáng người đẹp trai của tôi…”
Tần Kỳ yên lặng nhìn cậu ta, không đánh lòng chỉ ra chân tướng: “Vậy anh nên giảm cân đi, nói không chừng lúc đó có thể gầy hơn một chút.”
Chủ yếu là người ta nhìn trúng Lục Quyện.
Mấy người bọn họ là tiện thể.
Nam Bắc nghe vậy nhào tới trên người Tần Kỳ, “Thể trọng là mấu chốt quyết định thắng bại!”
Tần Kỳ kêu gào, Trần Kiết ở bên cạnh nhìn hai người họ cười.
Lục Quyện ngửa đầu dựa vào thành ghế cũng cười.
Nhưng sau khi trở về căn cứ Lục Quyện cời không nổi, Úc Ninh không trả lời tin nhắn của y.
Lúc đầu mấy ngày này Lục Quyện nghỉ ngơi, Úc Ninh nói sắp xếp xong mọi thứ sẽ đến chỗ hắn ở vài ngày, thứ nhất là lo lắng thân thể Úc Ninh không khôi phục tốt, thứ hai là bình thường cũng không có cơ hội dính vào nhau, khó lắm mới có cơ hội, đương nhiên không thể bỏ qua.
Nhưng Úc Ninh không muốn phản ứng Lục Quyện.
Nhìn Lục Quyện nói gì mà Từ Mính nhận, hoàn toàn không có khả năng.
Ở bên Lục Quyện một thời gian rồi, Úc Ninh cũng hiểu tình thế của tvt, gần như là bởi vì lão đại của căn cứ là Lục Vinh, nhiều quyết sách nhưng thật ra là trong tay Lục Quyện, có lẽ là vì trước kia tvt không tiếp nhận lời mời làm đại ngôn cũng như không phát trực tiếp.
Lục Vinh đầu tư cho chiến đội là vì Lục Quyện chứng minh bản thân, cũng là vì để y có thể tìm được phương hướng nhân sinh chính xác, không có ý kiếm tiền.
Úc Ninh cũng cảm thấy Lục Quyện quá đáng, lừa mình, nhưng cũng không thật sự tức giận.
Ban đầu hắn cảm thấy y đơn thuần đáng yêu, dù sao còn nói mấy lời kiểu như vì hắn đau nên về sau không cần làm, lúc đó đáy lòng Úc Ninh thật sự là mềm nhũn, thậm chí còn cảm thấy có lẽ Lục Quyện là người đáng yêu nhất thế giới.
Nhưng chưa mềm được bao lâu, Lục Quyện lại tự mình nói cho hắn biết, hắn chính là trái tim đó.
Úc Ninh thậm chí còn nghi ngờ lần này rút được chiến đội tvt kì thật đã được sắp xếp, dù sao mọi nguồi đều không biết những chiến đội đằng sau số thứ tự, ai biết được có phải là bên nền tảng đã bí mật sắp xếp xong xuôi?
Nhưng điểm này Úc Ninh quả thật đã oan uổng Lục Quyện.
Thật chỉ là trùng hợp, nền tảng cũng không có ý sắp xếp cho ai chiến đội nào.
Nhưng Úc Ninh không biết.
Dù sao hắn cũng đã chụp cái nồi Lục Quyện, nhịn một đêm không phản ứng lại đối phương.
Đương nhiên trước khi ngủ, Úc Ninh vẫn gửi cho Lục Quyện câu chúc ngủ ngon, dặn đối phương đừng ngủ trễ.
Ngày hốm au Úc Ninh có lớp buổi chiều, lúc đầu định buổi trưa đến nhà bà nội Lục chơi với bà ngoại một lát.
Kết quả mới hơn bảy giờ, Úc Ninh còn chưa tỉnh ngủ đã bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Ngày đó Lục Quyện làm đến kịch liệt hai người đều là lần đầu tiên, kiến thức phong phú cũng không có bao nhiêu tác dụng, kì thật đến giờ Úc Ninh vẫn còn ẩn ẩn đau thắt lưng, ngủ không quá dễ chịu.
Bị đánh thức như thế, Úc Ninh khó chịu nhưng vẫn phải đứng dậy mở cửa.
Cũng không biết là ai, dù sao cũng không phải bà ngại, bà ngoài có chìa khoá, mà bà cũng đã nói mấy ngày gần đây sẽ không trở về.
Vừa mở cửa, Úc Ninh đã nhìn thấy Lục Quyện xách theo bữa sáng đứng trước cửa, vẻ mặt còn có chút uể oải.
Úc Ninh đứng trước cửa suy nghĩ, ánh mắt lướt xuống.
Hôm nay Lục Quyện không mặc đội phục, mà mặc một bộ thể thao, rất hiếm thấy, mang theo chút tuổi trẻ.
Trông thấy hắn, mắt mở to như muốn nói gì đó.
Không đợi Lục Quyện mở miệng, Úc Ninh lại cứ thế đóng cửa lại.
Rời giường.
Ở cùng Lục Quyện lâu rồi, có lẽ tính tình cũng bị lây nhiễm.
Đương nhiên Úc Ninh cũng không thật sự để người ở ngoài cửa.
Chờ khoảng nửa phút, người cũng đã tỉnh táo hơn, tay vừa đυ.ng vào chốt cửa, cửa đã từ bên ngoài mở ra.
Úc Ninh thấy Lục Quyện không biểu tình đi tới, sửng sốt, “Anh có chìa khoá?”
Hình như hắn còn chưa đưa chìa khoá dự phòng cho Lục Quyện.
Lục Quyện không nói lời nào, đóng cửa xách đồ ăn trên tay đặt lên bàn.
Úc Ninh đi theo phía sau y, nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khoá y tiện tay ném vào túi, cái chìa khoá kia còn rất lạ, hình như còn cột dây giống cái cửa hắn.
Lúc trước khi chủ thuê nhà kí hợp đồng có từng nói với hắn vì phòng thuê nhiều, tất cả chìa khoá đều cột dây thừng để tránh nhầm lẫn.
Úc Ninh cau mày, không biết vì sao lại đột nhiên nhớ tới lần cuối cùng gọi điện thoại cho bạn thuê phòng và mấy lời kia.
Còn chưa nghĩ xong, eo chợt bị nắm.
Lục Quyện nắm eo hắn, kéo đến cạnh bàn, nhìn chằm chằm mắt Úc Ninh, ánh mắt lại lướt đến môi hắn.
Úc Ninh há miệng, giọng còn chưa phát ra Lục Quyện đã cúi đầu hôn.
Vội vàng lại ôn nhu, hình như là vì tối qua Úc Ninh không để ý tới y, lúc này phát tiết, nhưng lại không nỡ dùng sức, sợ làm Úc Ninh đau.
Mới đầu Úc Ninh còn vuốt ưng y để y buông mình ra, sau đó cũng chỉ thuận theo phối hợp.
Chờ nụ hôn kết thúc, Lục Quyện còn không ngừng mổ khoé mội Úc Ninh.
Mặt và hai tai Úc Ninh đều đỏ ửng, thanh âm mềm nhũn, nhắc nhở y: “Em còn chưa đánh răng.”
Động tác của Lục Quyện cũng không dừng, dán lên mội hắn: “Anh đánh răng rồi.”
Lục Quyện hô hấp vội vàng, giọng cũng khàn hơn bình thường, lúc nói chuyện đúng là có mùi kem đánh răng và mùi sữa tắm nhàn nhạt.
Nhưng lúc này Úc Ninh bị thanh âm quyến rũ của Lục Quyện nhồi đầy não đều là ngày đó Lục Quyện ghé vào tai hắn thở gấp, tiếng thở cũng phong lưu hơn ngày thường nhiều, không nghe lọt Lục Quyện nói cái gì, cũng quên mất là mình còn đang tức giận.
Một tay Lục Quyện vuốt tai Úc Ninh, “Vì sao không trả lời tin nhắn của anh?”
Nói xong lại cắn môi Úc Ninh.
Úc Ninh trừng mắt nhìn y, dù cái trừng này chẳng có ý uy hϊếp nào, Lục Quyện lại hôn lên mắt hắn, thì thầm: “Bỏ đi, không trả lời cũng không sao, anh có thể tới tìm em.”
“… Trong lòng anh không tự biết sao?” Úc Ninh không chút hào khí, chút mập mờ vừa rồi cũng mất hết, nhịn không được đá bắp chân Lục Quyện ra hiệu y buông mình ra: “Không phải anh nói với em đội anh không tham gia sao?”
“Em không tin quản lý Từ sẽ cõng chuyện này thay anh.”
Lục Quyện nhướng mày, kì thật trước đó đã đoán được.
Nhưng dáng vẻ Úc Ninh tức giận thế nà trái lại có chút đáng yêu.
Lục Quyện ồ một tiếng: “Em rút được đội bọn anh?”
Ngữ khí bình tĩnh, nhưng ý cười trên môi gần như không che giấu được.
Úc Ninh gật đầu, xoay người lấy bữa sáng mà Lục Quyện mang đến ra.
Lục Quyện cười nhẹ: “May thật, anh đỡ phải đi cửa sau.”
Úc Ninh: “…” Úc Ninh không để y đến y, đi vào phòng tắm rửa mặt, thuận tiện giảm nhiệt.
Vì Lục Quyện tới, Úc Ninh cũng không thể để y ở đây một mình, đành đưa y tới chỗ bà ngoại.
Nhưng lúc ra cửa, Úc Ninh cảm thấy mình đã quên chuyện gì đó.
Hai người đợi ở nhà bà nội Lục mấy tiếng, rõ ràng là hai bà lão không hoan nghênh hai người, ăn cơm trưa xong liền bị đuổi ra ngoài.
Buổi chiều Úc Ninh có lớp, trực tiếp trở về trường học, Lục Quyện không thể đi theo hắn, đành về căn cứ.
Đội đến Úc Ninh về nhà, trông thấy cửa nhà mở ra, mà Lục Quyện ở bên trong bận bịu tứ phía, thậm chí không biết tìm ai dọn nệm ra ngoài, Úc Ninh chợt nhớ tới chuyện mình đã quên mất.
Đến cùng thì Lục Quyện lấy chìa khoá ở đâu?
“Mua lại.” Lục Quyện chuyển đồ đạc của mình tới gần một nửa, bình thường ổ căn cứ y cũng không thể mặc tư phục, hoặc là đội phục, hoặc là đồ mặc ở nhà, bởi vậy áo ngủ cũng chuyển tới.
Trong tủ trong phòng ngủ của Úc Ninh nhét nhiều đồ như vậy, Lục Quyện liền sửa sang lại một căn phòng khác.
Buổi trưa lúc đi nhà bà nội Lục, y đã trưng cầu ý kiến của bà ngoại.
Bà ngoại cũng không muốn quấy rầy thế giới hai người của họ.
Bà nội Lục là một người cô đơn, chẳng bằng ở lại bên bà nội Lục, hai người cũng đã dự định chờ thân thể bà ngoại hoàn toàn ổn định liền đến đi du lịch.
Coi như là cuộc sống thoải mái người già hài lòng nhất.
“… Mua lại?” Úc Ninh sửng sốt.
Lục Quyện ôm cổ hắn để hắn ngồi xuống cạnh mình, “Lúc em tìm người thuê phòng chung liền cảm thấy không an toàn liền tìm chủ thuê nhà.”
Úc Ninh trầm mặc.
Vậy có lẽ là sức mạnh của tư bản.
Nói rồi Lục Quyện nhướng mày nhìn chằm chằm Úc Ninh.
Úc Ninh phát hiện gần đây rất thích nhìn mình chằm chằm mình, vô thức sờ mặt, “… Trên mặt em có thứ gì sao?”
Lục Quyện cười khẽ nhưng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm hắn, đáy mắt tất cả đều là hình ảnh hắn.
Úc Ninh bị y nhìn đến không còn cách nào, cuối cùng cũng chịu thua, lại nhớ tới một chuyện: “Vậy sau này em trả tiền thuê nhà cho anh?”
Trước đó phòng thuê nhà là một năm một lần.
Lục Quyện nhướng mày: “Cũng được.” Y dừng một chút: “Dùng cách thức khác cũng có thể.”
Lời này của y có ý khác, ánh mắt hướng về lưng Úc Ninh.
Ánh mắt quá rõ ràng, Úc Ninh đương nhiên thấy được, nghẹn họng trân chối: “… Còn chưa tốt.”
Lục Quyện cau mày.
“Mà không phải anh nói… Sợ em đâu nên không làm?”
Mới được bao lâu chứ.
Nhưng giống như Tống Triệu nói, người chơi game đều là người có trái tim đen?
Vẻ mặt Lục Quyện cứng đờ, tuỳ tiện túm một bộ đổ ngủ bên canh: “Anh đi tắm.”
Hiển nhiên là muốn trốn.
Úc Ninh thấy Lục Quyện từ bên này lại đi tới phòng của hắn, vừa đi lỗ tai vừa đỏ, cửa phòng cũng không đóng, chưa đến một lát, tiếng nước liền truyền ra.
Úc Ninh mở miệng, bưng kín mặt mình.
Ngồi trong phòng một át, Úc Ninh vừa định đi chuẩn bị cơm tối, chỉ nghe thấy tiếng chuông di động truyền tới từ đâu đó.
Hình như là ca khúc lúc trước hắn từng ngân nga.
Úc Ninh sửng sốt.
Bình thường hắn cũng không thường hát, chỉ là thỉnh thoảng sẽ ngân nga một chút., hình như lần trước lúc thi đấu châu Úc ở cùng Lục Quyện có ngân nga một đoạn, hắn hát đều đều ngũ âm không đủ.
Không ngờ Lục Quyện lại ghi âm lại.
Úc Ninh tìm được điện thoại từ trong áo khoác Lục Quyện mặt đến, tai cũng đã đỏ ứng lên, thực sự không ngờ Lục Quyện lại ghi âm lại.
Mà còn vụиɠ ŧяộʍ ghi âm hồi nào.
Cài đặt thành nhạc chuông di động, không sợ… Mất mặt sao?
Vừa lấy điện thoại ra, tiếng chuông liền im bặt.
Màn hình điện thoại còn chưa tối đi.
Úc Ninh nhìn thử, là cuộc gọi của Từ Mính.
Nhưng dưới thông báo cuộc gọi còn một ít thông báo khác.
Cái gì mà…
Đã trả lời “Tôi quá lớn bạn trai đau thì làm sao bây giờ”, “Anh đến khoe khoang sao! Chắc chắn là bạn trai anh thoải mái…”
Đã trả lời “Bởi vì đau nên bạn trai cứ khóc mãi thì làm sao bây giờ?”, “Có lẽ không phải bởi vì đau mà vì dễ chịu…”
Úc Ninh: “???”
Úc Ninh không nhìn được nhìn xuống bên dưới, còn có một đống lớn, có lẽ vừa rồi Lục Quyện vội vàng dọn đồ nên không chú ý.
Đã trả lời “Ban trai vừa khóc vừa nói đừng ngừng là không thoải mái hay có ý gì?, “Biết rõ còn cố hỏi, phiền chết mấy người này.”
Đã trả lời “Bạn trai khóc là vì rất thoải mái sao?, “Mãnh 1 thiếu 0 sao? Tư thế gì đều sẽ.”
Úc Ninh: “…”
Úc Ninh trầm mặc hồi lâu.
Khó tránh thái độ của Lục Quyện lại thay đổi nhanh như vậy.
Còn biết phần mềm hỏi đáp.
Da mặt sao có thể dày như thế.
Chờ Lục Quyện tắm rửa xong ra ngoài, thấy Úc Ninh cầm di động của y ngồi trên sô pha vẻ mặt lạnh lùng.
Mặc dù lúc Úc Ninh lạnh lùng không chút doạ người, Lục Quyện vẫn vô thức giật mình.
Chú ý người đã tới, un nhìn y lắc lắc di động trong tay: “Em đều thấy rồi.”
Lục Quyện cau mày.
Úc Ninh mở mắt nhìn y: “Anh thật biết chơi.”
Nói rồi đưa di động ra, mấy cái thông báo kia đều hoàn toàn lộ ra.
Lục Quyện: “…” tai Lục Quyện đỏ lên nhanh chóng, ừ hai tiếng: “Anh chỉ là…”
Hỏi một chút thôi.
Chưa nói xong, Úc Ninh đã cười ra tiếng.
Dáng vẻ mặt của Lục Quyện thật sự đáng yêu.
Làm sao đây, da mặt dày như vậy nhưng bây giờ lại mỏng rồi?
Úc Ninh điều chỉnh vẻ mặt, nín cười: “Em không cố ý nhìn lén, vừa rồi quản lý Từ gọi điện cho anh.”
Giọng Lục Quyện trầm xuống: “Mật khẩu là sinh nhật em… Lại không có thứ gì.”
“Hỏi một chút thì thế nào, nếu em khóc là vì thoải mái, lần sau anh liền cố gắng làm cho em khóc.”
Úc Ninh: “…”
Úc Ninh bỗng nhào đến bịt miệng Lục Quyện: “Anh im miệng…” hắn dừng mấy giây, ánh mắt loé ra: “Phía sau… Phía sau còn chưa tốt.”
Lục Quyện ở lại chỗ Úc Ninh mấy ngày.
Ban ngày lúc Úc Ninh có lớp y liền về căn cứ, sau đó lại tới.
Lúc Úc Ninh trực tiếp, y sẽ ngồi trong một căn phòng khác xem video so tài làm số liệu phân tích.
Cũng coi như sống chung.
Một ngày trước ngày phỏng vấn căn cứ, cũng là lúc đám Lục Quyện khôi phục lại huấn luyện chính thức.
Tống Triệu thấy Úc Ninh vội vàng thu dọn đồ trở về, liền liên tục thở dài: “Cậu nhìn cậu xem, mấy ngày nay lúc nào vẻ mặt cũng hồng hào, vừa nhìn liền biết là chưa được tưới đẫm.”
Úc Ninh: “Cái gì tưới đẫm? Tôi mập sao?”
Hình như là mập hơn thật, gần đây lúc nào Lục Quyện cũng mua túi lớn thịt heo, rảnh rỗi thì ở đó học nấu cơm.
Thiên phú học tập của Lục Quyện rất mạnh, nhiều thứ gần như chỉ cần nhìn một lần là nhớ.
Nếu lúc trước y học hành đàng hoàng,, có lẽ cũng sẽ có thành tích ưu việt?
Từ lần trước thi đấu châu Úc trở về, Lục Vinh có nói với Lục Quyện ràng cha mẹ Lục Quyện muốn bọn họ về nhà một lần.
Lục Quyện không đồng ý, Lục Vinh tiền trực tiếp từ chối.
Úc Ninh cảm thấy đôi cha mẹ này thật quá đáng.
“Là tưới đẫm này, không phải là tưới đẫm kia.” Tống Triệu đánh gãy suy nghĩ của Úc Ninh.
Mí mắt Úc Ninh giật giật, thoáng có dự cảm không tốt, nhưng một giây sau Tống Triệu đã thở dài: “Tôi nói là dùng đàn ông… Ừ ừ a a thải dương bổ âm ừ ừ a a.”
Úc Ninh: “…”
“Cậu đừng nói chuyện.”
Nào có chuyện đó
Tống Triệu cười ha ha đến hèn mọn.
Úc Ninh không nói gì cần xấp giấy a4 gõ cậu ta.
Hai người náo loạn một hồi, đột nhiên có người gọi Úc Ninh, nói là có người tìm hắn.
Có kinh nghiệm lần trước Lục Vinh tìm hắn,, lần này Úc Ninh đối với chuyện có người tìm mình đã không còn kinh ngạc. Nhưng Úc Ninh khôn ngờ lại là Lý Vinh, chính là nam sinh trước kia luôn theo đuổi hắn.
Kỳ thật đã lâu rồi Úc Ninh không gặp hắn ta, lúc nào còn hơi kinh ngạc.
“… Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?” đối với Lý Vinh, Úc Ninh luôn duy trì thái độ từ chối.
Lý Vinh lắc đầu, nhìn hắn, lại gật gật đầu, rụt rè hơn ngày thường một chút, “Không có chuyện đặc biệt gì.. Chỉ là có chút chuyện muốn hỏi cậu.”
Úc Ninh hơi nghi ngờ.
“Một thời gian trước tôi có ra ngoài trao đổi… Nghe nói cậu đã có bạn trai.”
Úc Ninh sửng sốt, không chút do dự gật đầu.
Lý Vinh thấy thế thì xụ mặt: “Tôi còn cho là… Cậu không yêu đương cơ, lúc đó cậu từ chối tôi rất dứt khoát.”
“Nhưng tôi vẫn luôn không nản chí, cảm thấy cậu sẽ được tôi mưa dầm thấm đất đả động.”
Kỳ thật Úc Ninh không ngờ Lý Vinh còn chưa từ bỏ, nhưng nghe được lời này…
Lý Vinh còn tiếp tục nói: “Là vì hắn có đẹp trai có tiền còn nổi tiếng sao? Kỳ thật trước đó tôi vẫn biết cậu thiếu tiền, cậu phát trực tiếp tôi cũng có đập tiền cho cậu, có phải là chút tiền này không đủ…?”
Thấy cảm xúc Lý Vinh sắp trở nên kích động, Úc Ninh định ngăn cản cậu ta nói tiếp, vừa nghiêng đầu thì mơ hồ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên đầu cầu thang, thầm giật mình, lập tức nói: “Ngại quá, bạn trai tôi đến đón tôi rồi.”
“Kỳ thật mấy lời này cậu không cần hỏi tôi, chúng ta cũng không tính là bạn bè, không cần tố khổ.”
Úc Ninh nói xong, không nhìn vẻ mặt của Lý Vinh liền đi về phía cầu thang.
Khó trách trên cầu thang có người lại thỉnh thoảng quay đầu, lúc đầu Úc Ninh còn tưởng là đang nhìn mình.
Nhưng là hắn nghĩ nhiều rồi.
Cũng không biết Lục Quyện đến đây từ lúc nào, mặc một bộ đồ đen, đeo khẩu trang, mặc dù nửa khuôn mặt bị che mất, nhưng thân hình ưu việt hoàn toàn không giấu được, cặp mắt hoa đầu lộ ra ngoài lại được áo sơ mi đen phụ trợ dường như lại thêm mấy phần phong tình.
Úc Ninh cảm thấy chỗ y đứng có thể vừa vặn trông thấy mình và Lý Vinh nói chuyện, lúc đi qua Lục Quyện còn đang nhìn chằm chằm chỗ Lý Vinh vừa đứng.
Mà Lý Vinh đã đi, Úc Ninh cũng không quá để ý.
“Sao anh lại tới đây?” Bây giờ đúng là lúc tan học, còn có rất nhiều người, Úc Ninh cũng không chút e ngại mà nắm tay Lục Quyện.
Thậm chí trong lúc nắm tay còn nghe thấy tiếng hút khí từ xung quanh.
Nhưng không có ai vây xem, dù sao mọi người cũng là người trưởng thành có tự chủ rồi.
Lục Quyện cúi đầu nhìn tay hai người nắm lấy nhau, cảm xúc nhàn nhạt đáp: “Đón em về.”
Úc Ninh nhìn y, nhích lại gần nắm lấy một cái tay khác của y, cùng y xuống tầng, vừa đi vừa nói chuyện.
“Người vừa rồi là bạn học.” Mặc dù Lục Quyện không hỏi, nhưng Úc Ninh không biết y có nghe thấy mình và người đó nói chuyện không, muốn trực tiếp thẳng thắn: “Có lẽ…” Úc Ninh nghĩ nghĩ: “Tư tưởng có chút vấn đề.”
Nhất là câu cuối cùng kia.
Rõ ràng Úc Ninh đã từ chối đối phương từ sớm, mà đối phương mờ hắn ăn cơm, học tập gì đó, cũng chưa từng đồng ý.
Không biết vì sao Lý Vinh lại có ý nghĩ kì lạ đó.
Hơn nữa hắn và Lục Quyện ở bên nhau là chuyện của hắn và Lục Quyện, liên quan gì đến người khác?
Lý Vinh cũng không hề ảnh hưởng đến tâm tình của Úc Ninh.
Lục Quyện đáp lời, đáy mắt có suy nghĩ nhưng rất nhanh đã biến mất: “Đã nhìn ra.”
“Trở về ăn cơm?”
Úc Ninh gật đầu.
Vốn là hắn còn sợ Lục Quyện ăn dấm, bây giờ nhìn lại có lẽ là hắn cả nghĩ rồi.
Lúc ra ngoài, không có ai là không nhìn bọn họ.
Nhưng bọn họ vẫn luôn nắm tay, chưa từng buông ra.
Chờ về tới nhà Úc Ninh mới nhớ.
Hình như mình quên mất Tống Triệu ở phòng học… Cũng quen mất cặp sách ở phòng học rồi.
Vội vàng nhắn tin cho Tống Triệu, để cậu giúp hắn mang đồ về.
- Tôi chặn cậu.
Tống Triệu gửi tới một câu như thế.
Ăn cơm xong, Úc Ninh chuẩn bị đồ vật cần thiết cho ngày mai đi căn cứ TVT.
Trước đó hắn đã đọc thuộc đề mục, cũng đã trao đổi với Lục Quyện đến lúc đó sẽ hỏi vấn đề nào, thậm chí Lục Quyện còn tự mình chỉ điểm cho hắn để đến lúc đó hắn có thể lựa chọn đào hố.
Ví dụ như chuyện mất mặt như Nam Bắc… Ngủ lăn xuống đất.
Chờ thu dọn đồ đạc xong, cũng sắp đến thời gian trực tiếp, vừa mở máy tính ra, Lục Quyện từ phòng tắm đi ngang qua.
Úc Ninh quay đầu nhìn y, muốn đuổi y tới căn phòng cách vách: “Em sắp trực tiếp, anh có thể đi.”
Lục Quyện không mặc quần áo, chỉ quây cái khăn tắm.
Úc Ninh phản xạ có điều kiện bưng cái mũi, mặc dù đã sờ qua không biết bao nhiêu lần, nhưng đánh vào thị giác vẫn là không tránh được.
Lục Quyện không nghe lời đi đến căn phòng cách vách giống như bình thường mà trái lại tới trước bàn máy tính, hai tay chống lên bàn, vây Úc Ninh trong ngực, cũng không biết là đang nhìn máy tính hay là nhìn mặt Úc Ninh, dường như trong mắt còn mang theo thứ gì đó khác.
Úc Ninh sửng sốt: “Sao anh lại…”
Lục Quyện đáp: “Tối hôm qua anh đã xem rồi, đã xong.”
Không hiểu nổi một câu.
Úc Ninh không hiểu.
Lục Quyện quay đầu nhìn mắt hắn: “Xế chiều hôm nay không có trực tiếp.”
“Tôi vừa ăn dấm.”
Úc Ninh: “???” Úc Ninh không kịp phản bác, Lục Quyện liền đưa tay tắt máy tính, không cho hắn chút thời gian phản ứng, Lục Quyện liền cúi đầu hôn gáy hắn.
Lục Quyện không có chút ý định sẽ bỏ qua cho hắn.
Cũng không biết là học được gì trên app vấn đáp hay là thật sự ăn dấm.
Úc Ninh chỉ nhớ rõ mình ngồi trên bàn máy tính, sau lưng là máy tính sắp bị đυ.ng rơi xuống đất, Lục Quyện còn dặn hắn không nên đυ.ng hỏng máy tính, sau đó đến ghế dựa rồi lại về giường.
Mặc dù ngủ sớm,, nhưng ngày hôm sau lúc tỉnh lại cả người Úc Ninh vẫn tan ra thành từng mảnh, giống như trải qua một tai nạn xe cộ hung tàn.
Sau lưng đã bôi thuốc, nhưng vẫn rất khó chịu.
Úc Ninh trông thấy nhiệt kế trên đầu giường.
Lục Quyện còn chuẩn bị đồ ăn cho hắn.
Là cháo.
Che mắt, Úc Ninh không nhịn được mắng thầm Lục Quyện là cầm thú trong lòng mấy chục lần.
Thế này mẹ nó… Biết rõ hôm nay hắn phải đến căn cứ tvt tiến hành phỏng vấn thực địa, ngày hôm qua còn dày vò hắn thành thế này.
Úc Ninh sờ điện thoại trên tủ đầu giường, không sờ đến.
Lúc này Lục Quyện vào phòng, trái lại là Lục Quyện đã thay quần áo xong.
Úc Ninh không vui hỏi y: “Mấy giờ rồi?”
Giọng khàn.
Lục Quyện sờ trán hắn: “Một giờ chiều, còn hơn một tiếng, không vộ.”
Úc Ninh cười lạnh: “Em còn cho là anh không biết có hơn một tiếng.”
Trong lời ý trào phòng cực rõ ràng.
Lục Quyện trấn an hôn hôn trán hắn: “Xin lỗi, tối qua em khóc thật lợi hại, anh liền không dám dừng lại.”
Úc Ninh: “…???”
Anh đang nói cái quái gì vậy???