Úc Ninh thật sự ít khi biểu lộ như thế này.
Rõ ràng vẻ mặt vẫn tỉnh táo, người ngoài nhìn không ra bất cứ điều gì khác thường, Tống Triệu lại rõ ràng có thể cảm giác được hắn đang phát run.
Môi sắp bị cắn nát.
Úc Ninh ném thấy mùi máu, sức lực cầm lấy điện thoại đột nhiên giảm xuống, thiếu chút nữa thì chân mềm nhũn trực tiếp ngã xuống phòng học.
May mà Tống Triệu nhanh tay đỡ một tay hắn.
Tống Triệu không nghe thấy bên kia nói gì, chỉ có thể cẩn thận từng ly từng tí hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì?”
Úc Ninh đeo túi lên lưng, vẻ mặt vẫn như trước đó, nhưng trên môi dính máu, sắc mặt cũng trắng bệch.
Hắn lắc đầu, “Tôi về nhà sẽ gọi cho trợ giảng xin phép.”
Trong lòng Tống Triệu có suy đoán, nhưng không dám nói ra.
Con người Úc Ninh, nhìn bề ngoại yếu đuối dễ bắt nạt nhưng nội tâm hắn có khi còn cứng rắn hơn cả mình.
Tống Triệu: “Vậy cậu có muốn Lục Quyện đưa cậu về không? Bây giờ mua vé thì lúc nào cậu về?”
Tống Triệu vừa nói, Úc Ninh cúi đầu nhìn di động.
Vừa rồi não Úc Ninh trống rỗng, Tống Triệu nói không phải không có lý, được Tống Triệu nhắc nhở như vậy, hắn quả thật có chút muốn tìm Lục Quyện.
Nhưng mà…
Hắn không biết mình sẽ về bao lâu.
Sau khi về sẽ làm gì.
Kỳ dừng thi đấu của Lục Quyện sắp hết rồi.
Nghĩ vậy, Úc Ninh vẫn lắc đầu, “Không sao, không cần, tôi lên phần mềm tìm xe.”
Hắn miễn cưỡng nhìn Tống Triệu cười cười, cười xong liền cúi đầu mở phần mềm xe ra xem, mặc dù giá đắt nhưng nhanh hơn đi xe buýt nhiều.
“Được rồi, tôi đi đây.” Đặt vé xong Úc Ninh cũng không để ý vẻ mặt của Tống Triệu mà đeo cặp đi khỏi phòng học.
Sắc trời bên ngoài đột nhiên đen kịt.
Hình như là sắp mưa.
Bước chân Úc Ninh dừng lại một chút, lại tiếp tục đi về phía trước.
Bình thường con đường từ cửa phòng học đến cổng trường cũng không bao xa, nhưng hôm nay hắn lại cảm thấy dài đằng đẵng.
Xe đến rất nhanh.
Úc Ninh lên xe, lái xe còn đang nói, làn đầu thấy người muốn đi đến nơi xa như vậy, nếu không phải nhiều tiền, hắn ta sẽ không chạy.
Cả người Úc Ninh đổ ra ghế ngồi, không đáp, mở to mắt, mí mắt cứ luôn giật giật, da hắn vốn trắng, lúc này lại không có chút huyết sắc, chỉ có bờ môi vừa bị cắn nát còn đang thấm máu.
Chỉ là còn chưa được một lát đã bị chính hắn nuốt vào bụng.
Lái xe không thấy thú vị, cũng không nói nữa.
Tốc độ của loại xe cá nhân này rất nhanh.
Vừa uống thuốc say xe, trước khi cơn buồn ngủ ập đến, Úc Ninh vẫn nhắn cho Lục Quyện một tin.
Nói cho y biết mấy ngày nay hắn có việc cần về nhà.
Giống như trước đó, có lẽ Lục Quyện còn đang ngủ bù, chưa trả lời tin nhắn.
Úc Ninh không có nói là tâm trạng gì.
Khoanh tay nhìn di động một hồi, dần dần ngủ thϊếp đi dưới tác dụng của thuốc.
Theo lý, thời gian ngủ không lâu lắm, nhưng Úc Ninh giật mình cảm thấy nửa tỉnh nửa mê.
Hắn lại mơ thấy khi còn bé.
Khi Úc Chỉ bị tai nạn nằm trên giường bệnh, bác sĩ thông báo cho họ tiền thuốc men.
Lúc bà ngoại đi vay tiền.
Nhưng chẳng ai muốn cho họ vay, Úc Chỉ ngã bệnh, trong nhà nhỉ còn một bà lão vừa một đứa trẻ chỉ vừa hiểu chuyện, ai lại có thể lấy ra nhiều tiền như thế, ai muốn chờ đứa trẻ này lớn lên có thể kiếm tiền trả lại?
Úc Ninh luôn hiểu là đạo lý thường tình.
Hắn và bà ngoại chỉ có thể trơ mắt nhìn hô hấp của Úc Chỉ chậm rãi biến mất.
Hắn được bà ngoại ôm trong ngực, không khóc không nháo.
Bà ngoại vỗ lưng hắn nói, “Ninh Ninh, bà ngoại chăm sóc con, bà ngoại chăm sóc con, bà ngoại chăm sóc con.”
Cứ luôn tái diễn.
Giống như môt cơn ác mộng.
“Đến rồi anh bạn.”
Úc Ninh bị tiếng còi của lái xe làm tỉnh.
Xe dừng ở một bệnh viện bên ngoài trấn nhỏ, trước lúc lên xe, Úc Ninh đã gọi cho bà cách vách, bà ngoại đã được đưa đến đó.
Úc Ninh thanh toán tiền xe, lái xe muốn nói lại thôi nhin hắn giống như nhìn một con cứu sắp bị làm thịt, hắn đi vào bệnh viện.
Bệnh viện này nhỏ, thiết bị cũng không đầy đủ, buổi chiều bệnh viện gần như không có nhiều bệnh nhân.
Lúc Úc Ninh tìm tới phòng bệnh của bà ngoại, bà hàng xóm ngồi bên ngoài phòng bệnh, thoạt nhìn như đã ngủ thϊếp đi.
Úc Ninh thả nhẹ bức chân, không đánh thức đối phương, lại đứng ở cửa phòng bệnh nửa ngày mới có dũng khí đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Phòng bệnh đơn sơ, một gian phòng bốn chiếc giường nhưng ngoại trừ bà ngoại, những giường khác đều không có ai.
Bà ngoại nằm đó, còn chưa tỉnh, hô hấp đều đặn, hình như lại gầy hơn lần trước Úc Ninh gặp bà một chút.
Úc Ninh nắm lấy dây ba lô, lòng bàn tay đau nhức, in lên vết đỏ.
Đứng chưa đến một lát, cửa phòng bệnh bị gõ nhẹ mấy lần.
Úc Ninh quay đầu, bà hàng xóm không biết là biết hắn tới từ khi nào, đứng ở cửa vẫy tay.
Úc Ninh đi về phía bà, quay đầu nhìn bà ngoại vài lần mới đi ra ngoài.
“Ba con đưa tiền.” Bà hàng xóm có hơi thổn thức, “Nhưng vừa đưa tiền liền đi.”
Úc Ninh không hỏi ngẩng đầu, cảm xúc dưới đáy mắt không rõ ràng.
Dáng vẻ hắn như vậy, bà hàng xóm lắc đầu, “Hôm nay ba con lại tìm đến bà ngoại con, hai người cãi nhau, bà ngoại con liền ngất xỉu.”
“Tiền này ông ta nên đưa.”
Phía sau bà không nói nữa.
Mỗi người đều có thứ mà mình kiên trì.
Cũng có chuyện khiến người ta xoay mình.
Chưa trải qua cái khổ của họ, đừng bắt họ phải làm làm những điều bạn cho là tốt.
Úc Ninh nặn ra ý cười, “Cảm ơn bà, vất vả cho bà rồi.”
Bà hàng xóm lớn tuổi, đợi ở đây lâu vậy, thiếu chút nữa là ngủ mất.
Úc Ninh cũng không thể một bà lão cứ đợi ở đây mãi.
Hắn đưa ra yêu cầu này, bà hàng xóm đương nhiên sẽ không từ chối.
Đưa người đến dưới bệnh viện, nhìn người lên xe rồi, trong nháy mắt quay người, nụ cười ráng chống đỡ trên mặt Úc Ninh tan biến.
Dịch Thao…
Dịch Thao.
Lần đầu tiên từ khi sinh ra đến này, lần đầu Úc Ninh hận mình vô năng đến vậy.
Hắn luôn cho rằng, chỉ cần bà nội an ổn sống một đời, dù là thi thoảng Dịch Thao đến quấy rối cũng không có vấn đề gì.
Hắn thậm chí còn tình nguyện để Dịch Thao đến chỗ mình quấy rối.
Nhưng bây giờ, không có thời gian để quản Dịch Thao.
Lại qua một lúc nữa Úc Ninh mới đi phòng làm việc tìm bác sĩ.
Trước đó bà ngoại không có bệnh gì, nếu quả thật chỉ là tức đến ngất thì còn tốt, nếu là vì nguyên nhân khác thì…
Úc Ninh không dám tưởng tượng.
“Cậu là người nhà bệnh nhân giường B06 đúng không?” Bắc sĩ lật bệnh án, lúc nhìn đến hàng chữ nào đó nẩng đầu nhìn Úc Ninh.
Thấy hắn nhỏ tuổi, lời nói cũng uyển chuyển hơn, “Bệnh viện này của chúng tôi nhỏ, không tra ra được gì, nếu cậu muốn chúng tôi có thể giúp đỡ sắp xếp chuyện chuyển viện.”
Quả thật là bệnh viện nhỏ.
Ngay cả phòng làm việc của bác sĩ cũng nhỏ, chỉ có mấy cái bàn, trên tường còn treo cờ thưởng của ai đó không biết từ khi nào, đã ố vàng.
Úc Ninh nhịn cảm xúc xuống đáy lòng, gật đầu, “Vậy liền chuyển viện đi, làm phiền bác sĩ.”
Lúc đi ra khỏi văn phòng, Úc Ninh cảm giác cổ họng mình nghẹn lại.
Lời bác sĩ nói đã quá mức rõ ràng.
Không tra được gì.
Có cái gì không tra được.
Hắn nhìn những y tá trước mắt đi qua đi lại không biết đổi cho bệnh nhân nào đó, cho dù có chạy tới chạy lui, trên mặt các cô ấy vẫn mang theo nét cười.
Nhưng Úc Ninh lúc này thật sự không cách nào ép mình cười.
Thủ tục chuyển viện làm rất nhanh.
Tiền nằm viện cũng không phải là một con số nhỏ.
Trừ ít tiền dư lại trên người, tiền mà mấy năm nay Úc Ninh tích góp cũng còn lại một ít.
Nhưng còn chưa đủ.. Hắn thử hỏi Dịch Kim một chút xem, những tiền trước kia hắn gửi cho cậu có còn không.
Người cũng nên học được cách cúi đầu trước hiện thực.
Chờ chuyển tới bệnh viện lớn hơn thì đã là nửa đêm.
Bà ngoại nửa đường có tỉnh một lần, lại ngủ thϊếp đi.
Truyền nước cũng đổi một lần.
Sau đó là một loạt kiểm tra, thủ tục, chen chúc trong biển người của bệnh viện lớn, trần ngập tiếng khóc tê tâm liệt phế.
Úc Ninh gần như không có cách nào để cho mình dừng bước chân.
Dừng lại một chút, hắn sẽ không cách nào khắc chế bản thân không suy nghĩ lung tung.
Chờ thu xếp tất cả ổn thỏa, đã là rạng sáng.
Phòng bệnh sắp xếp xong xuôi, nhưng kết quả kiểm tra còn chưa có, bác sĩ chỉ nói cần chờ kết quả cụ thể, nhưng tình huống sẽ không quá lạc quan.
Dù đã củng cố tâm lý, nhưng khi nghe thấy câu này, Úc Ninh vẫn không khống chế được mình, chân thiếu chút nữa nhũn ra.
Sắc mặt hắn trắng bệch, bác sĩ trấn an, “Thoái mái tinh thần, tin tưởng bác sĩ chúng tôi.”
Cũng không phải không tin.
Chỉ là Úc Ninh nhớ tới trước đó bà ngoại mấy lần từ chối nói không có báo cáo kiểm tra sức khỏe, nửa đêm lại một mình vụиɠ ŧяộʍ ở phòng bếp, trong thời gian lại đột nhiên gầy xuống.
Hắn hối hận.
Vì sao năm đó nhất định phải học đại học.
Nếu… nếu như hắn đi làm kiến tiên, kiếm tiền sớm một chút, không rời xa bà ngoại như vậy, nếu hắn chăm chỉ trở về một chút, nếu hắn yên ổn ở trong nhà, mà không phải vì kiếm tiền mà đi phát trực tiếp…
Bà ngoại sẽ nằm trên giường bệnh giống như bây giờ sao?
Đầu Úc Ninh vô cùng đau.
Trở lại phòng bệnh hắn nhếc môi, khóe môi hơi cong lên,cho dù sắc mặt trắng bệch cũng vẫn cười, cho dù ý cười không đến được tới đáy mắt.
Nhưng bà ngoại ở trước mắt, không thể làm ra vẻ uể oải.
Bà ngoại chỉ còn hắn để dựa vào.
Khi ở phòng bệnh, Úc Ninh vẫn không nhịn được cảm giác buồn nôn.
Từ xế chiều đến giờ hắn chưa ăn gì, mùi nước khử trùng trong phòng bệnh vô cùng nồng.
Bà ngoại đã tỉnh, không bật đèn.
Bởi vì không phải một mình một phòng, trong phòng bệnh còn có một cô gái trẻ tuổi, tuổi tác có vẻ không lớn, lại gầy chỉ còn da bọc xương.
Úc Ninh nhẹ chân đi vào, mắt nhìn sang cô gái sát vách, lại thật nhanh thu tầm mắt về.
Nửa ngồi xổm trước giường bệnh của bà, bình nước đã truyền xong, có lẽ bà ngoại cảm giác được hắn đến gần, đưa tay nắm cổ tay hắn.
Úc Ninh không động, tùy ý để bà ngoại nắm, thả nhẹ âm thanh, “Bà ngoại, bà tỉnh rồi.”
“Cháu ngoan, sao bà lại ở đây.”
Giọng bà ngoại còn hơi khàn Úc Ninh sờ trong bóng tối lấy cho bà ít nước ấm, lại đỡ bà uống một hớp, “Bà ngoại ngất xỉu.”
Dù cho đã cố gắng khống chế, giọng Úc Ninh vẫn có một chút phát run khó phát giác.
Hắn dừng một chút, “Bà ngoại, bà có đói không?”
“Không đói bụng?”Hình như bà ngoại đã hiểu gì đó, “Vậy con nhanh ngủ đi, hay là con đói bụng?”
Úc Ninh lắc đầu, giúp bà dẹm chăn, “Không đói bụng, vậy con đi ngủ một chút, bà nghỉ ngơi cho tốt nhé, có chuyện gì ngày mai lại nói.”
Hắn nói xong, bà ngoại liền nới lỏng bàn tay nắm áo hắn.
Giống như là đột nhiên thoát lực.
Úc Ninh cúi đầu nhìn, trong bóng tối không nhìn rõ thứ gì.
Nhưng trái tim giống như bị nắm lấy.
Trước khi ra ngoài, hắn lại nhìn cô gái ở giường bệnh sát vách.
Hình như đối phương cũng tỉnh, chỉ là không lên tiếng, chỉ lật qua lật lại trên giường, hình như vô cùng đau đớn.
Úc Ninh không dám nhìn nữa, đóng cửa phòng bệnh.
Ánh đèn ngoài hành lang lóe lên, nhưng ngoại trừ y tá, trên hành lang cũng không có mấy người.
Lẻ tẻ mấy người ngồi ôm mặt ở ngoài phòng bệnh, hình như rất đau khổ.
Úc Ninh chậm rãi ngồi xuống cạnh cửa, chôn đầu giữa hai đầu gối.
Khóc không được.
Nhưng trong lòng như bị thứ gì nghẹn lại.
Cũng không biết ngồi xổm bao lâu, hắn mới lấy di động ra xem.
Cũng không biết đã hết pin từ khi nào, đã tự động tắt nguồn.
Ngơ ngơ ngác ngác đi tới quầy tiếp tân, hỏi y tá mượn sạc pin, Úc Ninh chờ ở quầy tiếp tân hồi lâu, chờ di động có thể tự động mở lại, hắn lập tức mở máy.
Trong nháy mắt, di động kẹt một lát.
Liên tiếp mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
Tin nhắn wechat cũng muốn nổ tung.
Đầu tiên là Tống Triệu gửi cho hắn không ít tin nhắn, có vài là cậu ta gửi khi vừa tới trấn, lúc ấy hắn không có tâm trạng để xem liền không để ý đến, có vài cái là gửi tới lúc nửa đêm, cứ luôn hỏi hắn tại sao không có tin nhắn trả lời.
Úc Ninh nhấc mí mắt, nhìn thời gian, đã sắp sáng rồi.
Nhắn cho Tống Triệu mấy tin bình an mới thoát ra.
Lục Quyện cũng gửi tin nhắn cho hắn.
Nhưng đến nửa đêm liền không có tin tức.
Cồn chưa nghĩ ra trả lời Tống Triệu thế nào thì Tống Triệu đã nhắn tin tới.
- Mẹ nó, dọa tôi một đêm không ngủ, sao giờ này xuất hiện.
- Có phải di động cậu hết pin không, gọi điện cho cậu cứ luôn tắt máy.
- Đúng vậy, di động hết pin, vừa mượn sạc pin của người ta.
- Cậu đang ở đâu? Không có chuyện gì chứ?
Tống Triệu thực sự không yên lòng với trạng thái mà lúc Úc Ninh rời đi.
- Ở bệnh viện, tạm thời còn tốt.
Úc Ninh gửi đi mấy chữ, ngữ khí bình tĩnh, chỉ có chính hắn biết, khi gõ những chữ này ngón tay run rẩy, dạ dày cũng khó chịu, sắc mặt thậm chí còn khó chịu hơn vừa rồi.
Mấy y tá trực ban bên cạnh nhìn thấy hắn như thế, có hơi lo lắng hỏi: “Có phải anh không khỏe chỗ nào không? Có cần nghỉ ngơi một lát không?”
Mặc dù đổi qua làm y tá trực ban, nhưng mọi người đối mới người đẹp luôn sẽ quan tâm hơn một chút, thỉnh thoảng sẽ nhắc đến, một đến hai đi, y tá tầng này gần như đều biết Úc Ninh chạy ca một đêm không ngủ, cũng không ăn gì.
Cảm ơn ý tốt của y tá rồi, Úc Ninh chuẩn bị rút di động rời đi, y tá kia lại đưa cho hắn một cái sạc dự phòng, “Điện không đủ thì cứ dùng.”
Dứt lời mỉm cười đầy thân thiện.
Úc Ninh sửng sốt, lễ phép gật đầu với đối phương, nói một câu cảm ơn.
Trong nháy mắt ngẩng đầu, khóe môi trà ra ý cười yếu ớt.
Là thật lòng quan tâm.
Y tá đột nhiên đỏ mặt.
Nhưng lúc này Úc Ninh đã một lần quay về phòng bệnh của bà ngoại.
Tống Triệu lại gửi cho hắn mấy tin nhắn.
- Tôi nói chuyện này cậu đừng giận.
- Chỉ là Lục Quyện tìm Giang Lầu hỏi tôi cậu đi đâu, tôi cũng không chắc chắn liền nói có lẽ trong nhà cậu có chút việc.
- Sau đó Giang Lầu nói với tôi Lục Quyện ra ngoài tìm cậu.
- Tôi cũng không biết có phải y thật sự đi cậu hay không, tôi đây không phải sợ cậu quá lo lắng sao.
- Dù sao y cũng là bạn trai cậu, cậu cũng có thể ỷ lại y một chút.
Úc Ninh dừng động tác.
- Sẽ không tức giận.
- Cậu nhanh đi nghỉ ngơi đi, ngày mai không lên lớp sao?
- Biết rồi, nhưng bâyg giờ ngủ ngày mai tôi cũng không dậy nổi, còn không bằng không ngủ, cậu buồn ngủ hay không, nếu không vậy tôi nói chuyện với cậu một lát? Chơi game một lát?
- Không được, tôi rất buồn ngủ.
Úc Ninh từ chối, Tống Triệu cũng không kiên trì, chỉ muố hắn chú ý nghỉ ngơi.
Nói chuyện với Tống Triệu xong, Úc Ninh cầm di động nhắm mắt một lát mới gọi điện cho Lục Quyện.
Điện thoại không ai nhận.
Úc Ninh nhìn chằm chằm di động một lát, cuối cùng lấy tay che dạ dày, chậm rãi sinh ra chút buồn ngủ.
Hắn cho là lúc này mình sẽ không ngủ được.
Nhưng một khi dừng lại, cảm giác kiệt quệ của cơ thể kéo dài vô tận, hôm nay giống như một giấc mộng chợt lóe lên trong đầu hắn.
Hắn thậm chí sinh ra cảm giác, sau khi tỉnh giấc, phát hiện tất cả chỉ là một giấc mộng.
Úc Ninh không biết mình ngủ từ lúc nào.
Hắn chỉ cảm thấy hơi lạnh, liền không tự giác mà co cơ thể lại thành một khối, tựa trên ghế dài.
Dù sao bệnh viện cũng là nơi lạnh hơn những nơi khác.
Cũng không nhớ rõ là lúc nào, tựa như là trong mơ, hắn tìm được nguồn nhiệt, không biết là ai đắp chăn cho hắn.
Hắn lại vô ý biết bị người nửa ôm, tựa ở trên bờ vai không biết là của ai.
Mê man ý thức được điểm ấy, Úc Ninh miễn cưỡng mở mắt ra, ánh mắt còn chưa kịp rơi xuống người bên cạnh liền vô thức muốn tránh sang bên cạnh.
Một giây sau một cái tay đỡ lấy đầu hắn, ấn hắn vào vai mình.
Úc Ninh phản ứng chậm mấy giây.
Chóp mũi là mùi sữa tắm quen thuộc trộn lẫn với mùi thuốc là và mùi nước rửa tay.
Úc Ninh còn chưa kịp nói, người bên cạnh đã nói trước: “Đừng nhúc nhích, buồn ngủ chết được.”
Giọng Lục Quyện rất khàn.
Rất khó tưởng tượng đến cùng thì y đã hút bao nhiêu thuốc.
Giọng Úc Ninh kẹt lại yết hầu.
Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Hắn thuận theo tiếp tục dựa trên vai Lục Quyện, nỗi bi thương to lớn bị hắn đè nén kia dường như đột nhiên tìm được nơi thoát ra, hắn liều mạng dùng sức nắm tay Lục Quyện, năm ngón tay luồn vào giữa năm ngón tay đối phưng, sức lực như muốn bóp nát thứ gì.
Thoáng run rẩy.
Lục Quyện không nói lời nào, tùy ý hắn nắm lấy.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Úc Ninh mới tiết ra chút sức, nghiêng người, chôn đầu trong cổ Lục Quyện, giọng buồn bực, “Mấy giờ rồi?”
Ngữ khí Lục Quyện bình tĩnh, “Sáu giờ, còn sớm.”
Úc Ninh còn tưởng rằng mình ngủ rất lâu, kết quả chỉ mới một tiếng.
Hắn đáp, “Anh tới khi nào?”
“Nửa giờ trước.”
Giọng Lục Quyện cũng uể oải khó nén, bởi vì mang theo khẩu trang, lúc y nói chuyện cũng mang theo chút giọng mũi.
Úc Ninh: “A… Vậy anh muốn ngủ một lát không?”
Hắn nói xong, cảm thấy Lục Quyện đặt tay lên đầu hắn xoa nhẹ mấy cái, Úc Ninh dừng một chút, không nói nữa.
Kỳ thật hắn muốn hỏi, làm sao Lục Quyện tìm được đến đây, y hút nhiều thuốc vậy, có phải là cả đêm không ngủ hay không.
Nhưng những lời này dường như hỏi ra cũng không còn ý nghĩa gì.
Úc Ninh chỉ cảm thấy lòng chua xót, nắm áo Lục Quyện, dùng sức cọ mấy cái bên gáy y, giống như muốn nhét mình vào trong ngực y vậy.
Nhưng ngại đây là bệnh viện, cách đó không xá là quầy lẽ tân, y tá thỉnh thoảng còn nhìn về phía bọn họ, Úc Ninh cũng chỉ có thể giống như bây giờ.
Cũng may Lục Quyện có đeo khẩu trang, hiện tại quần áo lộn xộn, cũng có vẻ nghèo túng, hoàn toàn không nhìn ra khí chất đội trưởng của một chiến đội.
Không ai nhận ra y.
Lục Quyện đáp lời, “Em như thế này, sao tôi ngủ?”
Y cười, “Người không biết còn tưởng chúng ta đã chia tay mấy chục năm.”
Cũng không biết có phải đang giễu cợt hay không.
Úc Ninh: “…”
Úc Ninh buông tay nắm áo y ra, đầu còn chưa rời khỏi cổ y thì đã bị đè xuống, một tay Lục Quyện vòng qua lưng hắn, gần như là ôm hắn tựa trong ngực mình, lại đắp lại tấm thảm sắp bị tuột xuống, “Ngủ đi.”
Ngữ khí nhu hòa.
Úc Ninh không lên tiếng nữa, nhưng cũng không ngủ được.
Hắn chỉ từ từ nhắm mắt, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Lục Quyện, muốn tìm cảm giác an tâm.
Lục Quyện cũng không nói nữa, chỉ là cũng không thả bàn tay đang vuốt ve tóc hắn.
Vẻ mặt thả lỏng, hắn không ngủ, trên mặt hiện vẻ mệt mỏi rõ ràng, bên môi lại mang theo ý cười khó phát hiện.
Hơn tám giờ sáng, lúc bác sĩ tới kiểm tra phòng, Lục Quyện đi xuống tầng mua đồ ăn.
Úc Ninh hàn huyên một hồi với bác sĩ ở trước cửa, mới đi theo bác sĩ vào phòng chung.
Bà ngoại đã sớm tỉnh, lúc này tinh thần có vẻ không tồi.
Trái lại là cô gái ở giường bên cạnh, từ đầu đến cuối chỉ có mình cô dựa ở bên giường, tinh thần trông không tốt lắm.
Chờ bác sĩ đến rồi, cô cũng im lặng, tùy ý bác sĩ kiểm tra.
Úc Ninh đặt một ít hoa quả Lục Quyện mua tới ở đầu giường bà ngoại, chờ bác sĩ làm kiểm tra xong đi ra ngoài, bà ngoại mới nắm tay Úc Ninh, khẽ nói, “Có thể không trị không con?”
“Bệnh viện này bà ngoại nằm đến hoảng hốt.”
Úc Ninh rũ mắt, khó thấy vẻ kháng cự trước mặt bà ngoại mà lắc đầu, “Không thể.”
Hắn rút tay về, vừa gọt táo vừa nói, “Có thể trị hết, vì sao không trị?”
Thật ra Úc Ninh hiểu trước đó vì sao bà ngoại giấu giếm mình.
Sợ không có tiền.
Chữa bệnh là một quá trình dài, nhất là loại bệnh như ung thư vυ', chi phí rất cao.
Bà ngoại há miệng, nhìn vẻ mặt kiên định của Úc Ninh, lại nhắm mắt quay đầu.
Rõ ràng không muốn liên lụy Úc Ninh.
Bà lớn tuổi rồi, cho dù khỏe mạnh, thì sao có thể sống như thiếu niên.
Chữa bệnh phải tốn bao nhiều tiền?
Những số tiền giữ lại cho Úc Ninh sinh hoạt còn tốt hơn, Úc Ninh có người để dựa vào, bà cũng không cần lo lắng gì.
Thật sự không cần lãng phí trên người bà.
Nhưng những lời này đến cùng bà vẫn không nói ra.
Bây giờ bà cũng không muốn để cho Úc Ninh lo lắng.
Trong phòng bệnh nhất thời trầm mặc.
Mãi cho đến khi tiếng gõ cửa phá tan yên tĩnh.
Lục Quyện mang theo một đống lớn… đồ ăn sáng được đóng gói cao cấp đến, phòng bệnh vốn toàn mùi bệnh viện nháy mắt ngập tràn mùi thơm của thức ăn.
Ánh mắt Lục Quyện rơi ên người Úc Ninh, lại lướt đến người bà ngoại.
Trước mặt bà ngoại y luôn thu lại khí thế, “Bà ngoại.”
Lục Quyện đeo khẩu trang, quần áo lại dúm dó, tóc cũng rối, bà ngoại lúc đầu còn không nhận ra y, nhưng vừa nghe giọng nói và nhìn ánh mắt liền lập tức nhận ra.
Trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhịn nước mắt xuống, “Sao Tiểu Lục cũng tới đây rồi.”
Úc Ninh buông quả táo xuống, đón lấy đồ ăn trong tay Lục Quyện, nghiêng đầu nói với bà ngoại, “Đến đưa bữa sáng, bà ngoại, bà muốn ăn cái gì?”
Nói rồi hắn lại đến bên Lục Quyện khẽ nói: “Sao anh mua nhiều thế, ăn không hết.”
Lục Quyện cười khẽ, không nói chuyện cũng không đưa bữa sáng cho hắn mà tự mình đi lên giúp bà ngoại lấy bữa sáng ra.
Thấy thế, Úc Ninh cũng không kiên trì nữa.
Bà ngoại thấy hai người họ có lời muốn nói, vội vàng phất tay, “Tự bà ăn được, các con có lời gì thì ra ngoài nói đi.”
Ban ngày trên hành lang nhiều người.
Vừa ra khỏi phòng bênh, Úc Ninh liền bị Lục Quyện nắm tay, không nhìn ánh mắt người khác, trực tiếp kéo tới thang máy, một đường đi xuống.
Úc Ninh không kịp phản ứng, chỉ có thể nhe thấy tiếng không ít bệnh nhân nói chuyện, hắn cũng không rõ bọn họ nói gì, cũng chỉ là tiếng mà thôi, dường như chỉ vì chứng minh tai hắn vẫn khỏe mạnh.
Lục Quyện không dừng bước chân, mãi cho đến tầng dưới cùng của bệnh viện, cánh cửa bị đóng lại cái rầm.
Úc Ninh không chút phòng bị, bị Lục Quyện đẩy đến bên tường
Sau đó không hề có điềm báo trước mà hung ác hôn.