Lục Quyện nâng mí mắt nhìn chằm chằm Úc Ninh, chậm rãi nói: “Thiết lập của tôi thế nào?”
Úc Ninh nhìn y chăm chú cho đến khi y dời ánh mắt, hắng giọng, có dáng vẻ như có tật giật mình, “Thiết lập nam thần điện cạnh.”
Cũng đâu thể nói rằng thiết lập của y là người chuyên nói chuyện trào phúng nhỉ?
Thế nào cũng không giống như là thiết lập khổ tâm xây dựng.
Mà là trời sinh.
Cũng không biết Lục Quyện có tin lời hắn hay không, sắc mặt lại hòa hoãn không ít, chỉ gõ bàn.
Lục Quyện thấy hắn cúi đầu, không biết nhớ đến cái gì, đột nhiên hỏi: “Cuối tuần có thời gian không?”
“Hẳn là không có.” Úc Ninh dừng một chút, “Phải đưa bà ngoại đi kiểm tra thân thể.”
Lúc trước hắn đã hẹn thời gian với bệnh viện, chính là cuối tuần này.
Chờ thứ sáu học xong, hắn liền chuẩn bị về nhà đón bà ngoại.
Nghe vậy, Lục Quyện dừng động tác gõ bàn, đáp: “Bà ngoại không thoải mái?”
Úc Ninh lắc đầu, “Cũng không có, chỉ là lớn tuổi rồi, em muốn đưa bà đi làm kiểm tra sức khỏe, chắc chắn một chút.”
Hắn cũng không suy đoán quá, chỉ cho là bà ngoại lớn tuổi, người già có chút bệnh tật là chuyện bình thường, chỉ cần chú ý kĩ là được.
Lục Quyện đáp, “Cuối tuần này tôi cũng rảnh.”
Vừa nói y vừa cúi đầu xem tin nhắn của anh trai.
- Thế nào? Cuối tuần này ăn một bữa cơm không quá đáng chứ?
Rảnh cũng không về, thế là y úp di động xuống bàn.
Lời này của Lục Quyện mặc dù hời hợt, nhưng chỉ trong nháy mắt Úc Ninh đã hiểu ý y.
Trước đó hắn chưa từng nghĩ sẽ đi cùng Lục Quyện.
Nhưng… Bà ngoại rất thích Lục Quyện.
Không thể thừa nhận quan hệ trước mặt người ngoài, nhưng có thể thừa nhận trước mặt người nhà, dù sao trong mắt bà ngoại, hai người sớm đã ở bên nhau.
Trầm mặc một lát, Úc Ninh nâng mắt lên nhìn Lục Quyện, khẽ hỏi: “Vậy anh muốn đưa em và bà ngoại đi sao?”
Lục Quyện cong khóe môi, “Cũng được.”
Úc Ninh nở nụ cười.
Quán ăn này mang thức ăn lên khá nhanh.
Úc Ninh còn cho rằng Lục Quyện chỉ gọi thêm mấy thứ, kết quả chờ thức ăn lên rồi mới phát hiện, gần như tất cả các món chiêu bài đều bị Lục Quyện gọi rồi.
Hai người là không thể nào ăn hết.
Có lẽ phát hiện ánh mắt không hữu hảo của Úc Ninh, Lục Quyện chủ động giải thích: “Ăn không hết thì mang về cho đồng đội.”
“Em muốn ăn cái nào.”
Úc Ninh chập chạp thu thồi ánh mắt khiển trách lãng phí của mình, suy nghĩ một lát, “Sao lúc trước anh không nói anh cũng không ăn hành.”
Lục Quyện nâng mí mắt không chút để ý: “Ngẫu nhiên cũng có thể ăn.”
Nếu Từ Mính ở đây, chắc chắn là muốn mắng chết y.
Ăn cái rắm.
Vừa vào căn cứ đã vậy, liệt kê một danh sách thứ không thích ăn cho dì nấu cơm, hành, thế mà lại xếp đầu tiên.
Úc Ninh ồ một tiếng, nhìn chằm chằm bàn đồ ăn không có một cọng hành, trầm tư.
Không biết là nhớ đến cái gì, hắn lại không nhịn được mà bật cười.
Con mắt cũng cong lên.
Lục Quyện lườm hắn, lại lập tức dời mắt.
Tai chậm rãi phiếm hồng.
Dạ dày Úc Ninh không quá lớn, nhưng mùi vị đồ ăn của nhà ăn này quả thật không tồi, hắn cũng ăn nhiều hơn bình thường một chú, ngay cả như vậy, hai người vẫn còn lại không ít đồ ăn.
Trong lúc chờ phụ vụ đóng gói, Lục Quyện đã kéo chiếc mũ chùm đầu lên lần nữa, một tay bỏ vào túi một tay nắm lấy tay Úc Ninh.
Hai người cơm nước xong xuôi liền ngồi ngay bên cạnh.
Bàn tay Lục Quyện hơi mát.
Gần đây nhiệt độ không khí lại chuyển lạnh. Lục Quyện vẫn thường xuyên mặc áo thun mỏng manh, nhưng dù là loại áo thun bình thường nhất, mặc trên người y cũng có cảm giác như ma nơ canh.
Thân hình Lục Quyện thật tốt.
Tốt đến Úc Ninh nhịn không được muốn hỏi y, dừa vào bí quyết gì có thể vừa huấn luyện vừa bảo trì thân hình.
Nhưng Úc Ninh vẫn nhịn được.
Úc Ninh cúi đầu vuốt tay Lục Quyện.
Lại gãi cổ tay Lục Quyện nơi mà từng dán dược cao, nhịn không được đau lòng, “Cổ tay anh còn đau không?”
Hắn vừa hỏi, lòng bàn tay vừa sượt qua xương cổ tay.
Cảm giác được cơ thể người bên cạnh trong nháy mắt đột nhiên căng cứng, Úc Ninh không dám đυ.ng nữa, chỉ cau mày, “Đau không?”
Vừa đυ.ng tới liền đau… Không phải là rất đau sao?
Úc Ninh chưa từng trải nghiệm bệnh nghề nghiệp, nhưng từ những người đã phải giã từ năm xưa vì chấn thương, bệnh nghề nghiệp thì thực sự day dứt.
Bình thường hắn chơi game, cổ tay đau nhức đã rất khó chịu.
Hắn hỏi xong, Lục Quyện mới nắm chặt tay hắn, “Không vấn đề.”
Quay đầu, Úc Ninh nhìn nửa gương mặt ẩn nấp dưới ánh đèn có vẻ hơi không quá thật.
Sờ nữa, Lục Quyện lại nắm tay hắn thật chặt.
Úc Ninh sửng sốt, “Anh có tổn thương thì đừng quá dùng sức….”
“Không đau.” Chưa nói hết lời, Lục Quyện đã cắt ngang, lời nói còn mang theo trào phúng, “Không nghiêm trọng như vậy, còn có thể đánh mấy năm.”
“Không đến mức khoa trương như vậy.”
Úc Ninh ồ một tiếng, phát hiện mình giống như có chút chuyện bé xé ra to.
Nếu thật sự nghiêm trọng như vậy, Lục Quyện sao còn có thể thi đấu.
Hắn lại không dấu vết xích qua bên cạnh một chút, bả vai và bả vai của đối phương dựa vào nhau.
Úc Ninh rất thích cảm giác dựa sát vào nhau như thế này.
Đóng gói cho bọn họ là một nữ phục vụ trẻ tuổi, hai người mang khẩu trang, nhưng nam sinh giá trị nhan sắc cao như vậy thật khó mà không chú ý.
Nữ phục vụ trộm nhìn bọn họ mấy lần, chờ đóng gói đồ ăn xong rồi, nam sinh dáng người cao ngất kia cau mày tiếp nhận đồ hộp trong tay cô nàng.
Mặc dù đối phương đeo khẩu trang, nhưng cặp mắt lộ ra ngoài kia rất xinh đẹp, là cặp mắt đào hoa tiêu chuẩn, nhưng trong mắt lại vô cùng lạnh lùng, mãnh liệt sinh ra mấy phần cảm giác khoảng cách, chỉ khi nghiêng đầu nói chuyện với bạn trai, ánh mắt mới ôn nhu một chút.
Mà nam sinh đó mặt mày cong cong, chỉ riêng đôi mắt đã cảm thấy là người dễ thân cận.
Hai người ra ngoài đợi, nam sinh thấp hơn một chút chỉ nắm lấy áo người kia.
Quả thật chính là phiên bản hiện thực ập đến!
Nữ phụ trộm gào thét dưới đáy lòng rất nhiều lần.
Tận đến khi bà chủ vỗ vai cô nàng, nhắc nhở: “Cái gì cũng phải làm vẻ không thấy.”
Nữ phục vụ mờ mịt đồng ý.
Xe Lục Quyện đậu ở bãi đỗ xe gần đây, Úc Ninh muốn đi cùng y nhưng Lục Quyện lại không đồng ý.
Trong khi chờ Lục Quyện đánh xe lại, di động Úc Ninh vang lên.
Đèn thông báo nhắc nhở, Úc Ninh có hơi bất ngờ.
Là Tống Triệu gọi tới.
Bình thường Tống Triệu sẽ không gọi cho hắn, hai người gần như đều liên lạc bằng wechat.
Không hề do dự, Úc Ninh lập tức nhận.
Bên kia truyền đến tiếng ồn ào, Úc Ninh sửng sốt, vừa định lấy di động ra thì bên kia truyền đến một giọng nam nhu hòa, “Xin chào, xin hỏi là ba của Tống Triệu sao?”
Úc Ninh: “…”
Khóe miệng Tống Triệu giật một cái, ghi chú này là Tống Triệu thua cược người khác nên mới đổi.
“Phải.” Úc Ninh vẫn đáp.
Có lẽ đối phương nghe thấy giọng nói trẻ như vậy, có hơi ngập ngừng, bỗng nhiên lại nói tiếp, “Là thế này, bây giờ anh ấy đang ở Quán bar X, uống say rồi, ngài có thể tới đón anh ấy không?”
Đối phương nói xong, hình như Úc Ninh còn nghe được tiếng Tống Triệu, đang mắng bên kia.
Cách khá xa, không nghe rõ.
Thật ra thì hắn không có cơ hội để nghi ngờ chuyện này.
Vừa cúp điện thoại thì Lục Quyện lái xe tới.
Úc Ninh do dự một chút, không trực tiếp lên xe, mà tựa ở cửa sổ xe bên cạnh xoay người nói chuyện với Lục Quyện.
“Em có chút chuyện, cần đi đón người, anh Lục Quyện, nếu không thì anh về trước đi?”
Vốn dĩ cơm nước xong xuôi Lục Quyện còn muốn đưa hắn về nhà.
Hắn hỏi xong, quả nhiên vẻ mặt Lục Quyện lập tức lạnh xuống, khóe môi thoáng ý cười cũng nháy mắt biến mất.
Úc Ninh nuốt nước nước miếng, “Đợi về đến nhà em gọi video cho anh?”
Hai người trước giờ đều gọi thoại.
Chân mày Lục Quyện càng nhíu chặt hơn, cũng không biết có lọt tai hay không, hừ lạnh, “Lên xe.”
Thái độ của y không tốt, Úc Ninh cũng không có cách nào chỉ có thể nghe y mà lên xe.
Trong xe mở điều hòa, nhiệt độ cao hơn ở bên ngoài một chút.
Úc Ninh cảm thấy hơi buồn bực.
Lục Quyện không lên tiếng, trực tiếp mở cửa xe ra, cũng không đợi xe dừng lại.
“Chính là người bạn tốt lần trước em nói với anh, cậu ấy uống say, em phải đi đón cậu ấy.” Trước kia Úc Ninh chưa từng gặp chuyện này.
Mặc dù người báo tin cho Tống Triệu không đáng tin cậy, nhưng chuyện này đúng là cần có người khác gọi điện thoại giúp cậu ấy.
Trầm mặc một lát, Lục Quyện mới bình tĩnh nói: “Đi thế nào?”
Úc Ninh khẽ a lên, “Đón xe….” Nói xong mới thấy không thích hợp.
Không phải bây giờ hắn đang ngồi trên xe sao?
Rõ ràng bạn trai đang ngồi ngay bên cạnh lại không sử dụng…
Nỗi buồn bực lại dâng lên.
Úc Ninh bỗng nhiên hiểu ra vẻ mặt vừa rồi của Lục Quyện là do đâu, hắn lập tức đổi, “Không phải, là để cho bạn trai em đưa đi.”
Lục Quyện tiếp tục cười lạnh, nhưng cái cổ lại hơi giật giật, vẻ mặt cũng không còn không vui giống như vừa rồi nữa.
Úc Ninh tiếp lời: “Để bạn trai em đưa chúng em về.”
“Các em?” Lục Quyện phi thường bắt trúng trọng tâm, ngữ khí bất thiện.
Úc Ninh không ngờ y lại so đo cái này, chỉ có thể đổi ngay, “Không phải! Là tách ra đưa! Trước đưa cậu ấy sau đó mới đưa em!”
Bất kể như thế nào, dỗ người trước rồi nói.
Sắc mặt Lục Quyện hơi hòa hoãn một chút, ngón tay gõ nhẹ lên tay lái, cách một lát, ngay khi Úc Ninh cảm thấy y vẫn còn tức giận thì y đột nhiên nói, ngữ khí nặng nề, “Ninh Ninh.”
Giọng y trầm thấp, rõ ràng là hai chữ phổ thông, người khác gọi và y gọi lại hoàn toàn không giống nhau.
Mang theo cảm giác thân mật.
Úc Ninh ngồi thẳng lưng. “Em đây.”
Lục Quyện nghiêng đầu nhìn hắn, không biết nhớ tới cái gì, khóe miệng vừa đè xuống lại cong lên, chỉ vẻn vẹn mấy giây lại đè xuống, y đáp, “Tôi hi vọng em có thể nhớ kỹ tôi là bạn trai em.”
Úc Ninh sửng sốt một chút, Lục Quyện lại cười nhạo, giọng ép xuống thấp, “Em muốn làm gì đều có thể tìm tôi.”
“Em có yêu cầu gì, đều có thể nói ra.”
Y nói, dừng một chút, khóe môi mím thành một đường thẳng, lại giống như đang phân tích bản thân: “Mặc dù con người tôi tính tình không tốt.”
“Nhưng tôi sẽ cố hết sức đối tốt với em.”
Đến tận khi đến bên ngoài quán bar, nhiệt độ trên mặt Úc Ninh vẫn chưa tan đi.
Hắn cô đơn quá lâu rồi.
Nhịn không được động tâm.
Sau khi xuống xe, Lục Quyện đi theo sau Úc Ninh.
Người lúc trước gọi điện thoại nói địa chỉ là quán bar chính quy tương đối lớn, mặc dù trong đó còn có nhóm ma men hoạt động, sắc trời đã tối, bên ngoài quán bar cũng không có quá nhiều người uống say.
Cũng bởi vậy, Tống Triệu đang ngồi thất thểu dưới ánh đèn trước cửa quán bar ôm bình rượu càng dễ nhìn thấy.
Bên cạnh cậu ta còn có người đàn ông trẻ tuổi cao gầy đang đứng, mặc áo thun màu hồng, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Chút tâm tư vừa rồi của Úc Ninh nháy mắt không còn, lập tức chạy chậm qua.
Vừa tới gần, hắn chỉ nghe Tống Triệu lẩm bẩm: “Cút đi, lão tử mẹ nó là 0! Là 0! Không làm 1, cút đi!”
Úc Ninh: “…”
Úc Ninh vô thức quay đầu nhìn Lục Quyện đang đi theo sau mình, nửa gương mặt Lục Quyện đầu giấu bên trong khẩu trang, không nhìn rõ cảm xúc.
Bên miệng Tống Triệu còn đang không ngừng lặp lại câu nói này, thỉnh thoảng mắng hai câu, nội dung cũng gần vậy.
Khóe mắt Úc Ninh căng ra, nhịn không được xúc động, lại đi về phía trước hai bước.
Chỉ là hắn vừa tới gần Tống Triệu, người đàn ông đứng bên cạnh Tống Triệu liền cảnh giác, “Anh là ai? Muốn làm gì? Tôi cho anh biết tôi là quyền anh đó! Tôi…”
Úc Ninh nhìn cánh tay đối phương còn gầy yếu hơn mình, mỉm cười thiện ý, “Xin chào, tôi là ba Tống Triệu.”
Nói rồi, Úc Ninh rõ ràng cảm giác được bầu không khí bốn phía trở nên yên lặng,
thậm chí còn có thể cảm giác được ánh mắt Lục Quyện rơi trên người mình càng thêm rõ ràng.
Người đàn ông mặc áo trắng: “???”
“Anh có chứng cứ gì?”
“Con mẹ nó chứ không làm 1! Mau cút! Cút đi!”
Tống Triệu ôm chai rượu, bỗng nhiên ngảng đầu, hình như là nhận ra Úc Ninh, loạng choạng đứng lên giang tay muốn bổ nhào vào người Úc Ninh.
Úc Ninh còn chưa kịp trốn, động tác của Lục Quyện còn nhanh hơn hắn, chắn ngay cái trán Tống Triệu, không biết là lực tay Lục Quyện tốt đến đâu, cường ngạnh giữ Tống Triệu đứng vững, sau đó duỗi tay, xoay Tống Triệu một cái, nắm lấy cổ áo ở phần gáy Tống Triệu, giống như đang xách một đứa trẻ.
Úc Ninh thật sự tin lời Lục Quyện nói không đau rồi.
Hắn tìm di động, định đưa nhật ký trò chuyện cho người đàn ông áo hồng xem để chứng minh, ngẩng đầu liền thấy ánh mắt trìu mến của đối phương đang chăm chú nhìn… Lục Quyện, đâu còn chút dáng vẻ không kiên nhẫn vừa rồi.
Úc Ninh nhìn chằm chằm anh ta, dời sang bên cạnh mấy bước còn giậm chân, cường thế chặn tầm mắt đối phương, lắc di động trước mặt người đàn ông áo hồng, “Đây là nhật ký trò chuyện, tôi là bạn cậu ấy.”
“Cám ơn anh đã chăm sóc cậu ấy.”
Người đàn ông áo hồng đảo mắt, lập tức không vui nhíu mày, sao đó lại nhớ ra cái gì đó, đột nhiên nở nụ cười, “Phải cảm ơn tôi à? Vậy có thể cho tôi số điện thoại của vị soái ca này không?”
Nói xong, anh ta lời dời bước sang bên cạnh, tiếp tục nhìn chằm chằm Lục Quyện.
Dáng người này, đôi chân này, cái eo này! Còn có lực cánh tay này!
Úc Ninh thuận theo ánh mắt anh ta quay đầu nhìn Lục Quyện, nhếch môi cười, chậm rãi lắc đầu, lui về sau một bước, tựa bên cạnh Lục Quyện, “Không thể, đây là bạn trai tôi.”
“Hôm nay anh uống rượu không? Nếu uống chúng ta có thể thêm phương thức liên lạc, tôi trả phí rượu hôm nay, cảm ơn anh chăm sóc bạn tôi.”
Người đàn ông áo hồng lập tức ngắt lời, “Không cần tiền, tới đón liền đi nhanh đi, trì hoãn việc săn bắt của tôi.”
Nói rồi ắc mông đi vào quán bar.
Trước khi đi vào, anh ta còn liếc mắt đưa tình nhìn Lục Quyện.
Úc Ninh: “…”
Hắn nhịn.
Lục Quyện thì trái lại tâm tình tốt hơn trước một cút, dường như bên môi còn mang theo ý cười.
Úc Ninh nhìn y.
Hình như mình hơi hẹp hòi.
Dù bị xách cổ áo, miệng Tống Triệu vẫn không ngừng lại hô không làm 1 muốn làm 0, Úc Ninh sắp nghe không nổi, sợ bị người ta nhận ra, tranh thủ thời gian cùng với Lục Quyện kéo người lên xe.
Cũng không biết Tống Triệu uống bao nhiêu, lên xe, trong xe liền đầy mùi rượu tỏa ra từ trên người cậu ta.
Trong ngực cậu ta còn ôm cái vỏ chai rượu, sau khi lên xe liền bắt đầu hu hu giả khóc, vừa khóc vừa gọi: “Ninh Ninh, vì sao bọn họ đều xem tôi là 1? Tôi dễ dàng lắm sao?”
Úc Ninh không dám bỏ mặc con ma men ngồi một mình ở phía sau, chỉ có thể trơ mắt nhìn sắc mặt Lục Quyện ngày càng khó chịu và ngồi với Tống Triệu ở phía sau.
“Đi đâu?” Lục Quyện nhẫn nhịn, từ trong gương nhìn hai người.
Tống Triệu thực sự là say đến lợi hại, ôm chai rượu bắt đầu quỳ gối trên ghế, Úc Ninh đỡ lưng cậu ta sợ cậu ta ngã xuống.
Lông mày Lục Quyện càng nhíu chặt.
Nhìn Tống Triệu càng ngày càng không vừa mắt.
Nhưng đây là bạn tốt nhất của Úc Ninh, cũng không thể đuổi xuống xe.
Úc Ninh vốn trực tiếp đưa Tống Triệu về ký túc xá.
Nhưng dáng vẻ này của cậu ta, cái miệng này sợ là không ngậm lại được, sẽ hét cho tòa ký túc xá biết tính hướng của Tống Triệu mất, không chừng ngày mai tỉnh lại cậu ta có thể rút đao tự vẫn.
Nghe Lục Quyện hỏi vậy, Úc Ninh khó xử, xoắn xuýt, “Đưa về chỗ em?”
Mặt mày Lục Quyện lập tức lạnh xuống, “Ngủ ở đâu? Em chăm sóc cậu ta? Em chuyển được cậu ta?”
Mặc dù rất trào phúng, nhưng còn rất chân thật.
Cũng không thể đưa đi khách sạn.
Giữ Tống Triệu lại, không biết cậu ta còn có thể làm ra chuyện gì nữa.
Ngại lúc Úc Ninh muốn trực tiếp ném người xuống ven đường, Lục Quyện lại nói, “Đi căn cứ?”
Y dùng câu hỏi thăm dò, ngữ khí lại chắc chắn.
Chần chờ một lát, Úc Ninh vẫn gật đầu.
Mặc dù là kỳ dừng thi đấu, nhưng đèn tất cả các tầng trong TVT đều mở.
Xe trực tiếp lái đến dưới lầu.
Lục Quyện ngồi trên ghế lái gọi điện thoại.
Tống Triệu vẫn còn đang ôm cánh tay Úc Ninh không ngừng khóc, cũng không biết lấy đâu ra lắm sức lực như vậy.
Úc Ninh còn chưa kịp xuống xe, Lục Quyện liền từ cửa xe bên phải thò vào nửa người, nắm lấy cái tay đang nắm Úc Ninh của Tống Triệu kéo ra.
“Kẻ nào dám đυ.ng vào ba tôi!” Có lẽ là Tống Triệu bị nắm đau, mắng hai cậu, lại từ từ nhắm mắt tiếp tục ôm bình rượu.
Dù gì Úc Ninh cũng được cứu, chui ra xe, mới cảm giác được mình còn đang sống.
Loại chuyện như chăm sóc ma men này rất không thích hợp với mình, nên để Tống Triệu tự sinh tự diệt đi.
Hơi thở hổn hển lấy khí, Úc Ninh mới xin giúp đỡ từ Lục Quyện,… Anh mang vào được sao?”
Lục Quyện nghiêng đầu nhìn hắn, “Kéo vào?”
Úc Ninh: “…”
Úc Ninh đột nhiên nhớ tới lần mình kéo Lục Quyện say rượu vào phòng ngủ, nghĩ một chút, vẫn là quên đi.
Không lẽ để Tống Triệu trên xe tự sinh tự diệt?
Hắn đang tự hỏi, cửa lớn liền mở ra.
Giang Lầu mặc áo ngủ, ngáp một cái, trên trán dán băng gạc.
“Gọi tôi dậy làm gì?”
Úc Ninh nháy mắt hiểu ra, cười với Giang Lầu vô cùng thân thiện, “Chào huấn luyện viên Giang.”
Lục Quyện không lên tiếng.
Có lẽ Giang Lầu không ngờ hắn cũng ở đây, lui về sau một bước, “Hai người gọi tôi ra cho ăn cẩu lương?”
“Lừa trước rồi gϊếŧ?”
Giang Lầu lập tức muốn đi vào.
Úc Ninh ngượng ngùng gọi anh ta lại, “Là thế này, huấn luyện viên Giang, tôi có một người bạn uống say, không cách nào đưa cậu ấy về trường học, muốn đưa về căn cứ của các anh tá túc một đêm.”
Bước chân Giang Lầu dừng lại, chậm rãi quay đầu, nhìn Lục Quyện trước mắt, thấy y có gì đó không đúng, lại nhìn Úc Ninh.
Nếu là Úc Ninh, anh ta lại không có gì đáng nghi ngờ.
Anh ta gật đầu, “Người đâu?”
Úc Ninh ngại ngùng chỉ vào trong xe.
Giang Lầu thuận theo ánh mắt hắn nhìn sang, lại chuyển ánh mắt đến bên người Lục Quyện, chưa kịp nói chuyện, người kia lại không chớp mắt nắm tay Úc Ninh kéo người vào căn cứ.
Giang Lầu còn đứng tại chỗ: “?”
“Các cậu mặc kệ?”
“Vậy tôi cũng mặc kệ.”
Dựa vào đâu Từ Mính! Tôi muốn từ chức!”
Mấy phút sau, Giang Lầu đành cõng Tống Triệu, người đang nhắm mắt nhưng miệng vẫn còn lẩm bẩm vào nhà.
Hiện tại anh ta hiểu rồi.
Vì sao có thể để ý đến Lục Quyện.
Bởi vì bọn họ vốn là con người đúng không?
Ném người lên ghế sô pha, vẻ mặt ôn hòa khiên tốn của Giang Lầu cũng xuất hiện khe hở.
Úc Ninh lập tức nói: “Cảm ơn huấn luyện viên Giang, cậu ấy ngủ trên ghế sô pha là được rồi.”
Giang Lầu cũng lười quản họ, quơ tay, không buồn nhìn đến Lục Quyện mà đi thẳng lên tầng.
Chờ Giang Lầu lên tầng rồi, Úc Ninh mới nhìn Tống Triệu, “Để cậu ấy như vậy ở đây sẽ không có chuyện gì sao?”
Lục Quyện đi phòng nước rót cho hắn ly nước ấm, “Có thể xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì đáng giá đâu?”
Lời này vô cùng thấu tim.
Úc Ninh thấy may mắn là bây giờ Tống Triệu say đến cái gì cũng không nghe thấy.
Tiếp nhận ly nước Lục Quyện đưa qua, Úc Ninh uống mấy ngụm mới nhớ tới, “Vậy em ở đâu?”
Hắn hỏi xong, mới thấy thật không hay lắm.
Thật ra hắn muốn đi, nhưng cũng không thể để Tống Triệu ở nơi không một người quen thế này.
Lục Quyện đã ngồi xuống ghế sô pha, nghe thấy câu hỏi của Úc Ninh liền thẳng lưng, nghiêm mặt: “Trên tầng có phòng trống.”
Nói rồi lại bổ sung: “Tôi ở sát vách.”
Vốn dĩ Úc Ninh cũng không nghi nhiều, nhưng Lục Quyện cường điệu như vậy, suy nghĩ của hắn không thể nào trong sáng nổi.
Chậm chạp đáp lời, ánh mắt Úc Ninh lập lóe dời chủ để, “Có chăn sao?”
Lục Quyện rũ mắt, “Chờ tôi đi lấy.”
Nói rồi y lên lầu, không lâu đã ôm xuống một cái chăn.
Thu xếp ổn thỏa cho Tống Triệu rồi, xác nhận cậu ta đã hoàn toàn ngủ như chết, Úc Ninh sờ sờ mũi, “Những người khác trong đội đâu?”
Lục Quyện trả lời không chút quan tâm,”Đi ngủ rồi.”
Cũng không phải là nói dối, tối hôm qua mọi người chơi suốt đêm, chắc chắn bây giờ còn đang ngủ, đêm nay có lẽ không dậy nổi.
Úc Ninh ồ một tiếng, lại nhìn Lục Quyện, không nhịn được nói: “Em có thể đi tắm không?”
Hắn vừa đỡ Tống Triệu, toàn mùi rượu.
Có chút không muốn mang theo mùi rượu nặng như vậy đi ngủ.
Hắn hỏi xong, cảm giác lưng Lục Quyện càng căng thẳng.
Chỉ là Lục Quyện nói tới, trong căn cứ ngoại trừ hắn và Lục Quyện, những người khác đều đang ngủ.
Ngay cả trên tầng cũng không có chút tiếng động.
Úc Ninh không mang theo quần áo, Lục Quyện tìm quần áo của y cho hắn.
Đồ lót, là đồ mới.
Úc Ninh mang theo khuôn mặt ửng hồng đi vào phòng tắm trong căn phòng cách vách phòng Lục Quyện.
Chờ Úc Ninh đóng cửa phòng, không nghe được tiếng gì nữa, Lục Quyện đứng ở trước cửa, sờ thuốc lá trong túi.
Nắm trong tay những vẫn không lấy ra.
Rất lâu sau, y mới lại lấy di động ra, mở Baidu vạn năng, bắt đầu tìm kiếm.
“1 và 0 là có ý gì?”