Lục Quyện hình như sững sờ, trầm mặc một lát mới phát ra một tiếng, “Hả?”
“Trước đó tôi, luôn mắng người sao?”
Ngữ khí có chút ý chất vấn, nhưng đã không còn dáng vẻ sa sút.
Úc Ninh nắm điện thoại chột dạ: “Cũng không phải.”
Chỉ là tính tình không tốt lắm, lúc dễ nói chuyện cũng không giống như người bình thường.
Lục Quyện cười nhạo, cũng không biết là có tin hay không, “Tính tình tôi không tốt?”
Úc Ninh thoáng cảm thấy trong lời anh còn có ý khác, lập tức phủ nhận, “Không có, tính tình rất tốt.”
Lục Quyện cười khẽ, không nói nữa.
Úc Ninh nghe bên ycó tiếng ghế cà trên mặt đất, sau đó là tiếng bước chân và tiếng mở cửa.
Chờ tiếng bước chân dừng rồi, giọng Lục Quyện lại vang lên, “Đừng mở to mắt nói lời bịa đặt.”
Úc Ninh: “…”
Trong nhất thời, vậy mà hắn nhất thời không phân biệt được Lục Quyện phản bác hay là giễu cợt mình.
Nhưng Lục Quyện không chờ hắn nói, y hạ thấp giọng, tốc độ cũng chậm rãi, “Trước kia tôi đi học, trốn học, đánh nhau đều làm.”
“Vừa khó chịu, liền nổi xung đột với người khác.”
Úc Ninh yên lặng.
Bây giờ Lục Quyện cũng không phải như vậy, cứ luôn làm mặt lạnh, châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ đối thủ.
“A, quá đáng hơn bây giờ nhiều,” Lục Quyện cũng rất tự biết mình, than nhẹ, “Tuyển thủ chuyên nghiệp không thể đánh nhau không thể chửi mắng thô tục, cái này rất phiên.”
Dường như anh còn rất tiếc nuối.
Thời đi học, dường như ngày cách ngày Lục Quyện đều bị gọi phụ huynh, Lục Tín Nhiên cảm thấy mất mặt không muốn đi.
Vệ Tân Dao ngẫu nhiên đi một lần, bị giáo viên phê bình, còn bị phụ huynh khác mắng nhiếc, bà là người yêu xinh đẹp lại ôn nhu nhã nhặn, lại không thể trước mặt Lục Quyện cãi nhau với những người khác, sẽ không ngừng xin lỗi thay Lục Quyện.
Cũng mặc kệ là vì lý do gì đánh nhau.
Dường như bà chính là người hào phóng tự nhiên điển hình.
Người khác quả thật khen tị Lục Quyện có người mẹ xinh đẹp, cũng ghen tị nhà y có tiền, ghen lị Lục Quyện mắc sai lầm nhưng chưa từng bị mẹ mắng.
Chỉ có Lục Quyện biết, y phiền chán cha mẹ như thế.
Lục Vinh hoàn toàn không giống, Lục Quyện bắt đầu hiểu chuyện,, Lục Quyện cũng từng bị mời phụ huynh một lần, là Lục Tín Nhiên đi nhưng người khác nói huyên náo rất lớn nhưng Lục Tín Nhiên sống chết không tin con trai lớn của mình sẽ đánh nhau, sau khi trở về vừa vặn đối phương là nhân viên trong khách sạn của ông, còn làm người giải hòa trước mặt khách hàng, bí mật gây khó dễ cho người ta.
Nhưng được Lục Vinh khuyên về.
Lục Quyện đã cho rằng mình cũng sẽ được yêu thích.
Nhưng về sau mới hiểu được, y không phải Lục Vinh.
Về sau Lục Quyện càng không thích học hành, Lục Tín Nhiên cả ngày nhắc tới, Lục Vinh thành tích tốt, Lục Vinh giỏi giang, mày làm em trai sao không học tập một chút? Nga cả giáo viên cũng nói như thế, Lục Vinh và anh học cùng một trường, mặc dù đã tốt nghiệp nhưng công tích vĩ đại vẫn còn.
Kỳ thật Lục Quyện cũng muốn học hành cho tốt, y cũng không phải không học được, nhưng chỉ là cảm thấy, không có ý nghĩa.
Sao phải cố gắng, y chỉ là em trai Lục Vinh, vĩnh viễn bị đè dưới cái danh em trai.
“Tôi không có mặt tốt,” Lục Quyện nói, bật cười, nhưng trong tiếng cười có mấy phần vui vẻ, có mấy phần không vui cũng chỉ có mình biết.
Trong một nháy mắt, Úc Ninh đột nhiên đau lòng.
Hắn nhớ Lục Quyện từng nói, cha mẹ không đồng ý cho y đánh chuyên nghiệp.
Nhớ lần đầu gặp Lục Quyện, y bước xuống từ trên xe, một mình lẻ loi đội mưa, chiếc xe không dừng một lát liền chạy mất.
“Tôi đánh chuyên nghiệp cũng không phải vì mộng tưởng, mà là chứng minh một chuyện.” Giọng Lục Quyện ngày càng thấp, dường như đang hoài niệm, “Bây giờ đi ra ngoài, người khác cũng sẽ gọi, Quyện thần.”
Mà không phải em trai Lục Vinh.
Úc Ninh không biết câu nói cất giấu phía sau đó, thế nhưng trái tim vẫn giống như bị gõ một cái.
Một loại cảm giác kì lạ.
Úc Ninh im lặng nhìn màn hình máy tính, hai nhân vật trò chơi luôn lay động làm động tác bị hệ thống chi phối trong giao diện chuẩn bị, mặc dù cách rất gần nhưng lại không thể dựa vào một chỗ.
“Bây giờ thì sao?” Một hồi lâu Úc Ninh mới hỏi.
Hắn không hỏi rõ, Lục Quyện vẫn hiểu được lời hắn, “Bây giờ à,… Không đến mức không thi đấu thì chịu không nổi.”
“Chứng minh mình, vẫn không chứng minh nổi.”Lục Quyện cười, giống như nhớ đến một chuyện vui, “Còn tốt.”
Chí ít y đã không phải phế vật trước kia.
Úc Ninh cũng cười khẽ, rất nhẹ, “Vẫn đang là Quyện thần.”
“Là đội trưởng TVT, giành quán quân, đứng trên đài lĩnh thưởng trào phúng đối thủ.”
Lục Quyện không đáp, không biết là đang suy nghĩ gì, một hồi lâu mới nói, “Úc Ninh, tôi thật sự không tốt như vậy.”
“Nhưng mà, em có thể thử thích tôi một chút được không?”
Úc Ninh giật mình, không ngờ đột nhiên y lại nhắc tới đề tài này.
Trước đó từ chối rất dứt khoát, nhưng không biết bây giờ có phải bị Tống Triệu ảnh hưởng hay không, hay là b Lục Quyện tác dụng tâm lý, lúc này lại không thốt nổi lời từ chối.
Úc Ninh nghẹn một hồi, nghẹn đỏ cả mặt, mới nhả ra một câu, “Anh có thể kiên nhẫn một chút không.”
Không thân thiện lắm, giống như bị bực bội.
Lục Quyện miễn cưỡng, “Biết rồi.”
Nói, cười, giống như đang thuận lông cho mèo, “Đừng duỗi móng vuốt chứ.”
Úc Ninh: “…”
Úc Ninh xấu hổ giận dữ cúp điện thoại.
Hắn nghi ngờ có phải Lục Quyện đi tham gia huấn luyện ngôn ngữ hay không.
Sao đột nhiên biết nói chuyện rồi!
Lại qua hai ngày, Úc Ninh tiếp tục cuộc sống lên lớp.
Hai ngày này Lục Quyện và người bên đội EVE ra ngoài tắm suối nước nóng, Úc Ninh lúc đầu dự định thừa dịp bọn họ dừng thi đấu mời Lục Quyện đi ăn cơm, không ngờ là không có cơ hội.
Biến động thành viên của từng chiến đội được trang weibo chính thức công bố ra ngoài.
Úc Ninh còn cố ý tìm trang chính thức của chiến đội TVT mấy lần, phát hiện đội họ yên tĩnh hơn các đội khác nhiều.
Cũng dần yên lòng.
Trước đó hắn vẫn luôn lo lắng Trần Kiết từng tiếp xúc với các đội khác, nhưng hắn vẫn không có lập trường mà nói với Lục Quyện chuyện này, cũng không tìm được cơ hội.
“Được rồi, tiếp theo là thời gian thảo luận cho các tổ nhỏ, nửa tiếng, nửa tiếng sau các tổ trưởng lần lượt báo cáo kết quả.”
Trên bục giảng, thầy giáo già nói xong câu đó liền đi khỏi phòng học.
Tiết học này là tiết học tự chọn, học phần được gửi.
Phòng học vốn yên tĩnh bỗng náo nhiệt hẳn.
Nên chơi điện thoại, nên nói chuyện phiếm, cả đám đều ló đầu ra, căn bản không ai thật sự thảo luận.
Úc Ninh cũng không nhịn được lấy di động ra lướt vòng bạn bè.
Hai ngày này vòng bạn bè của Từ Mính rất náo nhiệt, đều là ảnh chụp hai chiến đội chơi ở ngoài.
Cả ngày hôm qua, Úc Ninh đều không thể nhìn thấy Lục Quyện trên vòng bạn bè của Từ Mính, thậm chí bóng lưng cũng không có.
Nhưng hôm nay vận may khá tốt, hơn một tiếng trước Từ Mính vừa đăng bài mới.
Là ảnh chụp chung của năm người đội TVT.
Lục Quyện là khuôn mặt thối nhất, rõ ràng là rất miễn cưỡng bị bắt chụp chung, ngay cả ống kính cũng không buồn nhìn.
Nhưng y mặc áo choàng tắm kiểu Nhật, dây lưng bên hông không buộc lại, lỏng loẹt bông bên người, lộ ra nửa người trên, cơ bắp như ẩn như hiện.
Úc Ninh còn chưa kịp nghiêm túc lưu ảnh lại, Tống Triệu ngồi bên cạnh nhắn tin với người khác đột nhiên oa lên.
“Ninh Ninh, cậu thật háo sắc nha.”
Úc Ninh vô thức úp di động xuống bàn, nguýt cậu ta một cái.
Tống Triệu chậc chậc mấy tiếng, “Cậu thích loại hình này, trực tiếp hỏi người đàn ông của cậu là được rồi.” Nói rồi vỗ vai Úc Ninh, tỏ vẻ đừng nói, tôi hiểu mà.
Úc Ninh: “…”
“Không phải người đàn ông của tôi.” Hắn hất tay Tống Triệu ra, “Tôi không làm, cậu đừng nói mò.”
“Tôi biết, hi hi hi.” Tống Triệu cười mờ ám, “Đây chính là đàn ông sao? Ngoài miệng nói không muốn, thân thể lại rất thành thật.”
“Tôi cảm thấy không vấn đề gì, cậu có thể nói cho tôi biết Quyện thần có được hay không?”
Tống Triệu nhắc đến cái này Úc Ninh liền tức giận, cầm sách vỗ xuống bàn tay của hắn, “Cậu còn có mặt mũi nhắc tới?”
Tống Triệu không cần mặt mũi, “Sao tôi lại không có, cậu đây là chuẩn bị tiếp nhận hả?”
Hắn nói xong, Úc Ninh trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi mang theo ý cười, “Lại đi.”
Dù sao hắn cũng không buông được, kỳ thật thử một lần cũng được.
Hai người lại nói chuyện thêm một lát nữa, thầy giáo già chưa đủ nửa tiếng sẽ không quay lại, dù sao cũng là giảng bài, người lại nhiều, tiếng nói chuyện trong phòng ngày một lớn.
“A!!” Không biết một nữ sinh đột nhiên lên tiếng.
Úc Ninh đang bị buộc theo dõi bạn trai mới của Tống Triệu, bị ép tiếp nhận tâm đắc yêu đương của Tống Triệu, bị cô gái này hô lên, giật mình.
Cô gái ngồi sau lưng Tống Triệu và Úc Ninh.
Những người khác trong phòng học cũng nhìn về hướng bọn họ.
Cô gái đỏ bừng mặt ngại ngùng xin lỗi mọi người.
Úc Ninh cũng nhìn cô ấy một chút, vừa vặn thoát khỏi chia sẻ đáng chết của Tống Triệu, muốn bắt đầu thảo luận tư liệu, cô gái phía sau nói chuyện không lớn không nhỏ vừa vặn rơi vào tai.
“Sao cậu đột nhiên hô lên vậy.”
“Không phải weibo cậu! Chồng tôi gặp tai nạn xe cộ!”
“Người chồng nào của cậu? Bạch mỗ? Trần Mỗ? Còn ai nữa?”
Cô gái gấp đến mức đạp mạnh hai chân, Úc Ninh còn nghe được cả tiếng giậm chân, dịch về phía trước, ý đồ không nghe các cô ấy nói chuyện.
Nhưng tiếng các cô ấy nói chuyện cứ không tận lực thả nhẹ, lại ngồi gần, cho dù Úc Ninh không muốn nghe trộm, giọng cũng bay vào tai mình như thường, “Không phải không phải, đều không phải!Là Quyện thần!”
“Chính là cái người thi đấu mà hôm trước tớ cho cậu xem hình chụp đó? Cậu còn nói giống tra nam!”
Cô gái vừa nói vừa khóc hu hu hu, ngữ khí vô cùng ưu thương.
Úc Ninh sững sờ, ngay cả ngòi bút đang sao chiép tư liệu đâm thủng cả giấy cũng không hay biết.
Tống Triệu cũng nghe các cô nói chuyện, cậu ta kịp phản ứng, lập tức đi tìm weibo.
Quả nhiên, giống như cô gái đó nói.
Nhưng không chỉ là một mình Lục Quyện bị tai nạn xe cộ, mà là hai chiến đội TVT và EVE, trên đường trở về, bị mấy cái xe khác đυ.ng vào đuôi xe.
Nguyên nhân là do chiếc xe tải lớn đậu trái phép giữa đường.
Chuyện này lúc đầu không quá lớn, nhưng liên quan đến hai đội tuyển thủ chuyên nghiệp, gần như không bao lâu, liền trực tiếp chui lên hotseach.
Nhưng hotseach nói rất mơ hồ, video là lúc quần chúng vây xem ở hiện trường, quá sáng, không nhìn ra thương vong của mọi người.
Úc Ninh còn ngồi yên tại chỗ mà Tống Triệu đã không nhịn được vỗ vai hắn nhắc hắn hoàn hồn, “Không phải, Ninh Ninh, cậu đừng ngốc, sẽ không có chuyện gì đâu, cậu nhìn đuôi xe không bị chèn ép quá lớn…”
Lời này vừa nói ra, tự Tống Triệu cũng run sợ.
Đυ.ng đuôi xe đều là tai nạn xe cộ rất nghiêm trọng.
Đầu Úc Ninh kêu ong ong.
Hắn cảm thấy kì thuật vẫn chưa khỏi cảm, buổi sáng mũi còn ngạt nhưng lúc này hô hấp đột nhiên thông suốt.
Nghe lời Tống Triệu, hắn quay đầu, chộp lấy di động của Tống Triệu lướt qua một lượt.
Vẻ mặt dường như rất bình tĩnh.
Nhưng là quá mức bình tĩnh.
Tống Triệu để ý thấy, tay hắn còn đang phát run.
Hắn không biết Úc Ninh đang nghĩ gì.
Úc Ninh không nghĩ Lục Quyện xảy ra nguy hiểm đến tính mạng.
Hắn đang nghĩ, tay Lục Quyện rất quan trọng, cổ rất quan trọng, xương sống rất quan trọng, hai chân rất quan trọng, chỗ đó càng quan trọng, nếu như tổn thương một bộ phận nào đó, thì y còn thi đấu thế nào?
Rõ ràng mấy ngày trước còn nói, sẽ đánh tới khi không đánh chuyên nghiệp được nữa mới thôi.
Đầu Úc Ninh rất loạn.
Hai nữ sinh phía sau còn đang nói.
“Đi bệnh viện sao?”
Xong rồi, xông rồi, làm thế nào bây giờ?” Nữ sinh lúc trước hét lên lúc này đang khóc nức nở.
Là hai chiến đội chuyên nghiệp.
Lúc này trên weibo cũng đã loạn.
【Chuyện gì thế này? Vì sao hai chiến đội cùng xuất hiện tại hiện trường tai nạn】
【Quan hệ giữa TVT và EVE luôn rất tốt】
【 Hu hu hu chồng tôi đừng có chuyện gì mà】
【 Lăn đi nhanh fan mau lăn đi! Lúc này còn gọi chồng! An toàn của hai chiến đội tuyển thủ chuyên nghiệp, vào miệng chúng mày chỉ toàn là chồng, đồ ngớ ngẩn, có biết chỉ cần chỗ nào đó của tuyển thủ chuyên nghiệp bị thương, đời này coi như phế rồi không?】
【 Khóc mẹ nó chứ, còn chưa có chuyện gì đâu】
Càng về sau lời mắng người càng khó coi.
Thủy quân còn chưa xuất hiện, nội bộ fan đã rùm beng.
Mà trang chính thức của hai chiến đội còn chưa hồi đáp.
Không biết là vì không thể cho đáp án, hay là vì cảm thấy chuyện này không cần thiết.
Úc Ninh vội vàng lướt vài lần, cầm điện thoại chạy ra ngoài, vừa chạy vừa tìm phương thức liên lạc của Lục Quyện.
Tống Triệu gọi to, “Là di động của tôi mà!”
“Cậu chờ một chút! Tôi lái xe đưa cậu đi! Cậu biết bệnh viện nào sao!”
“Cậu bình tĩnh chút đi Ninh Ninh.” Nhà Tống Triệu có tiền, từ năm trước đã mua xe cho cậu ta.
Hai người chạy ra ngoài trường.
“Tôi rất bình tĩnh.” Úc Ninh vừa gọi điện cho Lục Quyện vừa chạy, tốc độ lại chẳng giảm chút nào.
Điện thoại không thông, thậm chí còn vang lên tiếng nhắc nhở tắt máy.
Tim Úc Ninh trùng xuống từng chút.
Hắn tự khuyên mình tỉnh táo.
Kết quả xấu nhất là di động bị rơi hỏng rồi.
Không thể là người có chuyện.
Nếu không trang chính thức cũng sẽ không có đáp án.
Hắn luôn cảm thấy mình là người bình tĩnh, chí ít thì lúc này hắn vẫn cho là vậy.
Dù sao mấy ngày trước, hắn mới phát hiện mình không thể tỉnh táo.
Trong đầu chỉ một chữ loạn.
Cũng may Úc Ninh đang đến bệnh viện của bọn họ.
Trên weibo có người gửi địa chỉ.
Trên đường đi, Tống Triệu nói nhiều không đếm được, vừa khuyên Úc Ninh tỉnh táo, vừa gào thét trong lòng.
Đã lo thành thế này rồi mà còn kiểu, tôi sẽ không ở bên y, tôi sợ cái này, sợ cái kia, sợ không xứng với y
Quả nhiên miệng đàn ông chính là lừa quỷ.
Đợi đến khi đến bệnh viện, Úc Ninh mới phát hiện mình toát cả người mồ hôi lạnh.
Lúc này cửa bệnh viện đang hỗn loạn, khắp nơi đều rất nhiều người, không ít người là vì tin tức trên weibo mà tới.
Úc Ninh đang muốn đi vào, di động chợt rung lên.
Lúc đầu hắn cũng không để ý, là Tống Triệu nhắc nhở.
Tin nhắn từ Từ Mính.
Gửi cho hắn định vị của bệnh viện, còn lại một câu cũng không nói.
Tim Úc Ninh càng lạnh hơn.
Sao không phải là Lục Quyện tự gửi.
Nhưng Từ Mính gửi cũng không phải bệnh viện mà hắn đang ở, là do nhân viên phát tán ra.
Cũng có thể là vì phòng ngừa những hỗn loạn này.
Đợi đến bệnh viện mà Từ Mính gửi định vị, lại qua hơn nửa tiếng.
Tống Triệu lái xe trên đường giống như bay vậy, may mắn không gặp đèn xanh đỏ.
Nếu không Úc Ninh hoài nghi Tống Triệu còn muốn vượt đèn đỏ đấy.
Trước khi xuống xe, hắn vẫn không nhịn được mà nhắc nhở Tống Triệu,”Lần sau cậu đừng lái xe nhanh như vậy, dễ xảy ra tai nạn.”
Tống Triệu: “?”
Mẹ nó đều là vì ai?
Cậu có thể soi gương nhìn khuôn mặt trắng bệch của cậu một chút không?
Nếu không phải giữa ban ngày, cậu ta còn tưởng mình gặp quỷ đó?
Nhưng thật ra sắc mặt của Úc Ninh có một nửa là bị kỹ thuật lái xe của Tống Triệu làm cho choáng.
Trong bệnh viện nhiều người như thường.
Cách định vị của Từ Mính càng gần, nhịp tim Úc Ninh càng tăng nhanh.
Khi chạy lên tầng năm, chân Úc Ninh sắp mềm nhũn tới nơi.
Hắn chống tay ở đàu bậc thang mà thở, vừa ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của quản lý TVT Từ Mính.
Từ Mính không một chút tổn thương, chỉ là trên mặt bị trầy da, căn bản không cần băng bó.
Từ Mính ngừng lại một chút mới đi về phía hắn, khô cằn nói, “Cậu đến rồi.”
Úc Ninh không quá quen anh ta, nhưng lúc này tâm không đặt trên lễ phép lễ nghi, chỉ gật đầu, nhìn vào phòng bệnh rồi mới nắm góc áo Từ Mính hỏi, “Lục Quyện đâu?”
Từ Mính a lên, chỉ vào bên trong, trên mặt không có ý cười, “Bên trong.”
Nhìn vẻ mặt này của Từ Mính, tim Úc Ninh càng trầm xuống.
Đột nhiên không có tâm tình hỏi Từ Mính vì sao đột nhiên gửi định vị cho mình.
Cửa phòng bệnh không đóng, dường như Từ Mính vẫn luôn ở cửa chờ hắn vậy.
Xông vào phòng bệnh rồi, bước chân Úc Ninh liền dừng tại chỗ.
Trong phòng bệnh,Lục Quyện êm đẹp ngồi bên giường, người nằm trên giường là huấn luyện viên TVT Giang Lầu, hình như Giang Lầu bị thương ở đầu, trên đầu băng một vòng băng, nhưng lúc này anh ta vẫn có thể ngồi dậy.
Trong thời gian ngắn có thể ngồi dậy, có lẽ cũng không nghiêm trọng.
Hắn đi đến, Giang Lầu dường như hơi bất ngờ nhíu mày, sau đó nhìn Lục Quyện, dùng khẩu hình nói, “Người của cậu.”
Lục Quyện càng không ngờ Úc Ninh sẽ đến vẫn ngồi trên ghế mà không đứng lên, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn Úc Ninh, giữa lông mày nhăn lại.
Trên người y không có tổn thương, chỉ là quần áo giống như bị rách.
“Sao em tới đây?” Lục Quyện đúng là không biết Úc Ninh muốn tới.
Lục Quyện như vậy, Úc Ninh không còn bất an nữa.
Lúc này chỉ còn lúng túng.
Rõ ràng trước đó còn từ chối người ta, kết quả đối phương xảy ra tai nạn xe cộ, lại ngựa không dừng vó chạy tới.
Biểu hiện giống như mình trước sau mâu thuẫn.
Úc Ninh đứng ở trước cửa, cũng không hề động, cong khóe môi, lúm đồng tiền bên phải như ẩn như hiện, tiếng cười khô cằn, “Tôi nói đi ngang qua anh tin không?”
Hình tượng ngày thường đoán chừng bị hủy hoàn toàn trong lúc này rồi.
Vừa rồi leo cầu thang, trên người toàn mồ hôi, mồ hôi thấm ướt tóc mái dán vào trán.
Trên mặt cũng mang theo vẻ ửng đỏ do vận động.
Lục Quyện nâng mí mắt, y vẫn không đứng lên, chỉ cười khẽ “Có.”
“Đứa ngốc mới tin.”
Úc Ninh: “…”
Úc Ninh lựa chọn ngậm miệng, nhưng hắn cũng đã đến rồi, nếu cứ vậy mà đi thì có chút kì rồi.
Lục Quyện đột nhiên vẫy tay với hắn, “Tới đây.”
Trên giường bệnh, Giang Lầu đã là vẻ mặt không đành nhìn thẳng mà quay đầu đi, không buồn nhìn nữa.
Úc Ninh sững sờ tại chỗ, chợt cảm thấy ngại ngùng, tai đỏ lên, nhưng nhìn động tác này của Lục Quyện lại không nhịn được đi về phía trước mấy bước.
Chờ đi rồi, Úc Ninh mới phát hiện.
Không phải Lục Quyện không bị thương.
Nửa dưới ống quần bên phải không còn, bắp chân lộ ra ngoài, trên bàn chân có một vết thương không quá dài, bôi thuốc nước, có hơi dữ tợn, nhưng không có vết máu.
Bước chân hắn dừng lại, không đi nữa mà cúi đầu, “Anh bị thương rồi.”
Lục Quyện đáp khẽ, không quá để ý, “Một chút thôi, không bị thương gân cốt.”
Thấy Úc Ninh vẫn không dáp đi về phía trước, Lục Quyện dứt khoát đứng đậy.
Nhưng dù sao cũng vừa bôi thuốc, đột nhiên đứng lên có hơi đau, đây cũng là nguyên nhân vừa rồi y không đứng lên, y nhăn mi lại.
Úc Ninh vốn nhìn chằm chằm chân Lục Quyện bỗng rồi nhìn mặt Lục Quyện.
Trái tim giống như bị nắm lấy.
“Vẻ mặt này của em giống như bạn trai xảy ra chuyện vậy?” Trong ngữ khí của Lục Quyện vẫn mang theo trào phúng quen thuộc, còn mang theo ý đùa giỡn, chậm rãi đi về phía Úc Ninh.
Giang Lầu trên giường yên lặng trừng mắt.
Mẹ ơi, anh ta vô hình rồi.
Úc Ninh không phản bác.
Chỉ nhìn chằm chằm mặt Lục Quyện.
Lục Quyện còn chưa kịp rửa mặt, có hơi bẩn, nhưng tuyệt không ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc.
Úc Ninh không hiểu nhớ tới ảnh chụp lúc trước hắn chụp cho Lục Quyện ở nhà bà ngoại.
Cũng may Lục Quyện không sao.
Bị thương một chút ở chân, cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.
Hắn nhìn chằm chằm Lục Quyện mấy giây, đột nhiên nhào vào ngực Lục Quyện.
Đến cùng vẫn là đàn ông, vẫn có sức khỏe, Lục Quyện không phòng bị, bị hắn đâm đến lùi về sau hai bước.
Trong lúc nhất thời, nâng tay lên cũng không đúng mà buông xuống cũng không nỡ.
Trên người Úc Ninh còn mang theo mùi dầu gậu, đã rất nhạt.
Nhưng đỉnh đầu Úc Ninh đặt ngay tại chóp mũi Lục Quyện, muốn không ngửi thấy cũng khó.
Úc Ninh cũng chưa từng ôm người khác, đơn thuần là phản ứng của tư chi nhanh hơn não.
Chờ phản ứng kịp thì người hắn đã nhào vào ngực Lục Quyện rồi.
Mùi trên người Lục Quyện lẫn lộn.
Có hơi không dễ ngửi.
Úc Ninh nắm góc áo y, giọng rất khẽ, “Bạn trai…”
“Hình như anh hơi thối.”