Tay nghề của bà ngoại rất tốt, mỗi lần Úc Ninh mang dưa muối về, Khương Hạo và Tống Triệu đều rất thích, Úc Ninh cũng rất thích.
Chờ Lục Quyện thi đấu xong, Úc Ninh cảm thấy, mình có thể đem những hũ dưa muối này đến.
Úc Ninh nghĩ một lát, đăng nhập app Bào Thối Nghiệp Vụ tại bản địa xem một chút.
Căn cứ TVT cách trường học của Úc Ninh không quá xa, dù ngồi taxi cũng chỉ cần hai mươi đồng.
Úc Ninh lại so sánh với chuyển phát nhanh.
Bốn hũ dưa muối rất nặng, phí chuyển phát nhanh cũng cần mấy chục đồng…. Mà Úc Ninh lại chú ý tới, khi bà ngoại gửi từ bên kia tới, có cái bình đã bị méo một góc.
Chuyển phát nhanh khó tránh khỏi va chạm.
Như vậy, vẫn là tự hắn đưa đi vừa an toàn vừa rẻ.
Úc Ninh suy tư một lát, gửi tin nhắn thoại cho Lục Quyện, hỏi ngày mai y có tiện không, hắn đem đồ qua cho y.
Lục Quyện chắc không bận, rất nhanh cũng gửi tin nhắn thoại về cho hắn, nói, “Có thể, ngày mai khi nào cậu không có lớp, tùy thời có thể đến.”
Giọng nói Lục Quyện mang theo cảm giác mệt mỏi rõ ràng, khàn hơn so với trước nhiều.
Ngày mai Úc Ninh chỉ có tiết buổi sáng, lúc đầu hắn định buổi trưa khôi phục lại phát trực tiếp, hiện tại xem ra lại trì hoãn một ngày.
“Vậy xế chiều ngày mai tôi đến.”
Lục Quyện vô cùng dứt khoát đáp, “Đến lúc đó liên hệ.”
Hắn gửi tin nhắn thoại, Úc Ninh trộm nghe lúc Lục Quyện nói chuyện, hình như có người gọi y.
Lục Quyện quả thật bộn bề nhiều việc, Úc Ninh cũng không tiện quấy rầy nữa.
Ngày hôm sau, học xong mấy biết học buổi sáng, Úc Ninh thu dọn đồ chuẩn bị về, Khương Hạo đẩy Tống Triệu, chen tới bên cạnh thần thần bí bí nháy mắt ra hiệu.
Tống Triệu bị dáng vẻ này của cậu ta làm cho buồn nôn, “Cậu có cái gì thì nói đi, Ninh Ninh sắp về rồi.”
Khương Hạo chậc vài tiếng, đưa tay che miệng hắn: “Úc Ninh à…”
Động tác thu dọn sách của Úc Ninh dừng lại, “Sao vậy?”
“Là tối nay khoa chúng tôi và trường đối diện có buổi liên hoan.” Khương Hạo ngập ngừng.
“Liên hoan thì liên quan gì đến Ninh Ninh? Có phải cậu lại đồng ý mai mối cho cô gái nào không?” Khương Hạo vừa nói thế, Tống Triệu lập tức hiểu ý đồ của cậu ta.
“Cái gì gọi là lại? Tôi chỉ giới thiệu một lần, nữ sinh kia là bạn của khoa trưởng chúng tôi, mỗi ngày đều hỏi tôi wechat của Úc Ninh, tôi còn không cho đâu, lần này thực sự không được, hôm qua khoa của chúng ta đã có cuộc họp, khoa trưởng điểm tên nói muốn tôi hỏi xem Ninh Ninh có muốn tới tham gia liên hoan hay không.”
“Áp lực từ là tư bản.” Khương Hạo cũng cạn lời.
Nhưng hắn cũng không thể nói với nữ sinh kia là cậu muốn làm quen với Úc Ninh, tự mình đi không được sao? Đâu phải chuyện liên quan tới hắn.
Thẳng nam đến thế, sẽ không tìm được bạn gái.
“Mấy giờ tối?” Úc Ninh dọn sách xong, quay đầu hỏi Khương Hạo.
Hắn hỏi như thế, Khương Hạo lại hơi bất ngờ, “Có lẽ là sáu giờ, tại quảng trường bên cạnh khách sạn đó.”
Úc Ninh tính toán thời gian, có lẽ hắn đi căn cứ TVT cũng không mất quá nhiều thời gian, “Vậy cậu đi nói với khoa trưởng, tôi sẽ đi.”
Khương Hạo nhẹ nhàng thở ra.
“Sao đột nhiên cậu lại đồng ý?” Lúc ra khỏi phòng học với Tống Triệu, vẻ mặt cậu ta kì quái.
Úc Ninh lắc đầu, “Mặc dù tôi không thể trực tiếp nói với Khương Hạo là tôi thích nam sinh, nhưng cũng không thể luôn để nữ sinh làm phiền cậu ấy.”
Dù sao cũng là chuyện của hắn, Khương Hạo kẹp ở giữa cũng không dễ chịu.
Huống chi bình thường Khương Hạo đối xử với hắn cũng không tệ, đâu thể đẩy loại chuyện phiền toái này lên đầu Khương Hạo.
Tống Triệu chậc lưỡi, không nhắc lại chuyện này nữa.
Cùng Tống Triệu đi nhà ăn ăn cơm xong, Úc Ninh mới trở về.
Hắn không nói cho Tống Triệu biết chiều nay hắn muốn đi căn cứ TVT tặng đồ, nếu không sẽ liên quan đến chuyện Lục Quyện cùng hắn về gặp phụ huynh, như thế thì làm thế nào cũng không tẩy sạch.
Cân nhắc đến khả năng đám Lục Quyện đều dậy tương đối trễ, Úc Ninh còn ở nhà sửa sang lại tư liệu luận văn một hồi mới đi.
Trước khi đi hắn còn gửi tin nhắn cho Lục Quyện, tính toán thời gian đến căn cứ, để đến lúc đó Lục Quyện tới cửa đón.
Hai năm trôi qua, căn cứ TVT cũng không thay đổi, nếu có thì chính là mấy chữ TVT trên cổng, phảng phất như mạ vàng, sáng lấp lánh.
Lúc Úc Ninh ôm đồ xuống xe taxi, người tài xế kia còn hỏi hắn, người nhà cậu ở đây chơi game sao?
Thanh niên tuổi trẻ quá mê muội vào game sẽ không tốt.
Cái game này vừa lãng phí thời gian, có thời gian làm cái gì mà không tốt, tôi nói cậu biết, người chơi loại game này hơn phân nửa đều học hành không được……”
Úc Ninh ngẩng đầu nhìn lái xe, hắn đeo khẩu trang, lái xe không nhìn thấy mặt hắn, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt hắn cong cong, “Không phải đâu chú à, cháu cảm thấy họ đang mang vinh quang về cho đất nước.
Hơn nữa, đây không phải là chơi game, là chuyên nghiệp, quốc gia tán thành chuyên nghiệp.”
Dù hiện tại ngành điện cạnh đã rất phổ biến, cũng vẫn có nhiều người tư tưởng cũ kỹ xem ngành điện cạnh như không làm việc đàng hoàng, mặc dù xác thực như thế, trừ tuyển thủ chuyên nghiệp, có thể có bao nhiêu người chịu ra mặt?
Nhưng Úc Ninh nghe tài xế gom đũa cả nắm, có hơi khó chịu.
Những tuyển thủ này huấn luyện thâu đêm, cũng không đơn giản vì mộng tưởng, mà đúng hơn là vì vinh quang nước nhà.
Tuổi của tài xế kia không lớn lắm, bị Úc Ninh gọi như thế, vẻ mặt không vui, chờ Úc Ninh chuyển đồ xong, không nói lời nào liền nổ máy đi mất.
Úc Ninh nhìn thời gian, còn sớm hơn thời gian hắn hẹn Lục Quyện, dứt khoát chờ ở cửa chính vậy.
Nhưng hắn đứng chưa được một lúc, bảo an thò nửa người ra khỏi buồng bảo vệ, nhìn hắn từ trên xuống dưới vài lần, lại cúi đầu nhìn điện thoại, dường như đang xác nhận cái gì.
Xác nhận mấy lần xong, bảo an mới liên tiếng chào hỏi với Úc Ninh, “Cậu là Úc Ninh đúng không?”
Úc Ninh sửng sốt, gật đầu, còn chưa lên tiếng, bảo an đã nói: “Cậu trực tiếp vào đi.”
Bảo an nói xong, lại chạy chậm trở về, cũng không biết từ chỗ nào lấy ra chiếc xe đẩy nhỏ, giúp Úc Ninh mang mấy bình dưa muối từ dưới đất bỏ lên xe đẩy nhỏ.
Úc Ninh: "……"
“Tôi đã hẹn với người ở cổng, không cần đi vào.”
“À, cậu có hẹn với Lục tiên sinh đúng không? Lục tiên sinh từng nói với chúng tôi, nói là trực tiếp để cậu đi vào.” Bảo an nói, “Cậu chờ chút, tôi xác nhận lại.”
Úc Ninh đáp lời, bảo an vừa gọi điện thoại, điện thoại di động của cậu liền vang lên.
Lục Quyện gọi điện cho hắn, “Tới cổng rồi?”
Úc Ninh “Vâng, anh Lục Quyện, anh có tiện ra lấy không?”
Lục Quyện dường như đang xuống lầu, Úc Ninh nghe thấy tiếng bước chân, “Không tiện lắm, cậu biết ngoài cổng sẽ có fan mà?”
Lục Quyện nói như vậy, Úc Ninh vô thức liếc nhìn xung quanh.
Quả nhiên nhìn thấy mấy người trên đường đối diện đang nhìn hắn, chỉ trỏ.
Hắn đúng ở đây thì không sao, đeo khẩu trang không ai nhận ra được.
Nhưng không thể để Lục Quyện võ trang đầy đủ đi ra, huống chi thân hình Lục Quyện độc nhất vô nhị…… fan vừa nhìn là biết.
Úc Ninh lập tức nói, “Vậy tôi đi vào, chờ tôi một lát.”
Lục Quyện đáp được.
Úc Ninh vô cùng dứt khoát tắt mắt.
Vừa vặn bên kia bảo an cũng xác nhận xong, Úc Ninh không đợi bảo an nói gì thêm liền nói cảm ơn với bảo an, sau đó trực tiếp đẩy xe vào.
Cũng may lúc này rất nhiều người có lẽ còn đang ngủ.
Úc Ninh nhớ là tòa nhà của đội một ở trong sâu nhất, bên ngoài là Thanh Huấn Doanh và đội hai.
Đội một là tốt nhất, bởi vì bên trên cổng lớn của bọn họ đơn giản mà thô bạo treo chữ đội một TVT.
Cửa đang đóng, Úc Ninh gửi tin nhắn cho Lục Quyện biết mình đã đến.
Lục Quyện chưa về, chỉ không đến một lát, cửa bị mở ra.
Người mở cửa chính là Lục Quyện.
Lục Quyện mặc quần áo ngủ, tóc hơi rối, sắc mặt cũng hơi lạnh nhạt, rõ ràng là dáng vẻ vừa mới ngủ dậy.
“Vào đi.” Giọng y có hơi khàn.
Úc Ninh vốn định đưa đồ đến sau đó liền đi, nhưng Lục Quyện nói xong liền quay người đi vào, không cho hắn nửa cơ hội từ chối.
Úc Ninh đành phải nhận mệnh đi theo vào.
Kéo xe kéo, Úc Ninh cảm thấy mình giống như nhân viên đưa hàng.
Còn chưa thầm oán xong, Lục Quyện giống như đột nhiên nhớ ra gì đó, xoay người đi về phía Úc Ninh.
Dáng vẻ này giống như lần đầu Úc Ninh gặp y, thần sắc miễn cưỡng, ánh mắt lơ đãng lướt qua gương mặt Úc Ninh.
Lúc hai người tới gần, Úc Ninh vẫn không nhịn được mà đỏ tai.
Một giây sau, Lục Quyện kéo nắm tay xe kéo, lại nâng mí mắt nhìn Úc Ninh, “Đến ghế sô pha ngồi một lát, muốn uống gì?”
Trên người Lục Quyện tỏa ra mùi sửa tắm rất nồng, giống như là vừa tắm xong, mũi Úc Ninh hơi ngạt, nhịp tim không tự giác mà gia tốc, quả nhiên là mỹ sắc ngộ nhân.
Nghe thấy Lục Quyện nói, hắn mới chậm rãi lấy lại tinh thần, “Không cần……, tôi đưa đồ xong liền đi.”
Cũng không biết Lục Quyện có nghe thấy hay không, không trả lời, phối hợp đưa mấy bình dưa muối vào phòng bếp, lúc đi ra, trên tay cầm cái cốc và một bình nước cam.
Hiển nhiên là không để lời vừa rồi của Úc Ninh trong lòng.
“Buổi chiều có lớp không?” Lục Quyện nâng mắt hờ hững lướt qua Úc Ninh.
Bị Lục Quyện nhìn như thế, Úc Ninh vô thức lắc đầu, chờ lúc hắn hồi thần người đã ngồi xuống sô pha.
Trong tay còn cầm cốc nước trái cây bị Lục Quyện cứng rắn đưa qua.
Hình như tầng một không có ai ở, chỉ có Úc Ninh và Lục Quyện.
Úc Ninh cầm ly nước trái cây, chợt cảm thấy hơi xấu hổ.
Rõ ràng đã ngủ cùng một phòng, nhưng cứ gặp mặt là chân tay lại luống cuống.
“Chi tiết chuyện phát trực tiếp, Từ Mính đã nói với cậu rồi phải không?” Úc Ninh uống từng ngụm nước trái cây, Lục Quyện đột nhiên lên tiếng hỏi.
Có chủ đề, Úc Ninh cũng tự nhiên hơn nhiều, hắn gật đầu, “Hôm đó vừa hay tôi không có lớp, trước khi phát trực tiếp tôi sẽ luyện tập một chút. Tránh khỏi đến lúc đó cảm trợ thì rất mất mặt.”
“Luyện tập cái gì?” Nhưng Lục Quyện lại không nghe ra ý trong lời hắn, “Luyện tập đối thoại với tôi?”
Lục Quyện khẽ cau mày, “Gọi thêm vài tiếng anh Lục Quyện cho quen?”
Úc Ninh bị sặc, vội vàng lấy giấy che miệng ho khan.
Hẳn là nên cố gắng từ bỏ cái thói quen này?
Ngay cả chính hắn cũng không biết, lúc mình đối mặt với Lục Quyện, vừa mở miệng chính là anh Lục Quyện.
Giống như quá thân mật.
Úc Ninh ho đến mặt đỏ rần, Lục Quyện ngồi thẳng dậy đưa cho hắn hai tờ giấy, “Thứ này ngon sao? Không cần thiết uống vội như vậy, cả bình này đều là của cậu.”
Úc Ninh: "……."
Hắn đâu phải!
Úc Ninh vội vàng lắc đầu, “Ý tôi là luyện tập kỹ thuật.”
Lục Quyện đáp một tiếng, Úc Ninh cảm thấy hình như y có hơi tiếc nuối, nhưng vẻ mặt lại không có gì thay đổi.
“Muốn tập luyện bắn súng sao?” Lục Quyện nhìn hắn hỏi.
Úc Ninh gật gật đầu, Lục Quyện cùng chơi với hắn, chắc chắn biết nhược điểm của hắn ở đó, “Kỹ thuật bắn súng của tôi không quá tốt.”
“Chúng tôi có phần mềm luyện tập bắn súng, cậu đợi lát nữa tôi gửi cho cậu.” Lục Quyện nói xong, Úc Ninh nghe thấy di động của y vang lên, còn chưa kịp nói cảm ơn, Lục Quyện lại nói, “Có muốn thăm căn cứ một chút không?”
Anh nói xong giống như không xảy ra chuyện gì, nhét di động vào túi quần.
Hai năm trước, mặc dù Úc Ninh từng tới căn cứ, nhưng xác thực chưa biết bên trong như thế nào.
Trước kia cũng chỉ nhìn thấy tổng quan căn cứ TVT trên ti vi.
Nhưng chân chính đến, cảm giác không giống nhau.
Chỉ là đại sảnh đã rất lớn, trên bàn trà chất một đống đồ ăn, còn ẩn ẩn có đồ mùi đồ ăn từ trong phòng bếp truyền tới.
Bị Lục Quyện hỏi như vậy, Úc Ninh thấy lòng ngứa ngáy.
Khóe môi Lục Quyện chậm rãi cong lên, “Đi thôi.”
Lúc ngày, Úc Ninh không từ chối nữa.
Không hổ là chiến đội hào môn, tòa nhà thật sự rất lớn.
Chỉ một tầng đã có hai phòng huấn luyện.
“Bên kia là phòng khách, phòng họp, phòng giải khát…… Hai người một trước một sau mà đi, lúc nói chuyện, khí chất trên người Lục Quyện trở nên ôn hòa, ngay sau đó Úc Ninh cảm thấy giọng nói của y cũng ôn hòa hơn nhiều, không còn lạnh giống như lúc trước.
Úc Ninh nghe, vô thức quay đầu nhìn Lục Quyện.
Ánh mắt Lục Quyện không rơi vào trên người hắn, mà giới thiệu cấu tạo của cả tòa nhà giống như giới thiệu một thứ quan trọng.
Cho dù đang mặc đồ ngủ, cũng không hề giảm sút giá trị nhan sắc, trái lại là tăng thêm một loại khí tức lười biếng, nhưng loại cảm giác này không giống như trên ảnh, Lục Quyện là người thật, đứng bên cạnh hắn, Úc Ninh còn có thể ngửi được mùi sữa tắm từ trên người y, có thể nghe được giọng nói của y.
Chỉ một nháy mắt như vậy, Úc Ninh cảm giác nhịp tim mình không ổn định.
Nhất định là vì Lục Quyện quá đẹp trai rồi.
Lại vừa hay là kiểu tướng mạo mà hắn thích.
Lúc đến căn phòng đóng kín cửa, Lục Quyện dừng chân, “Căn phòng này là phòng tối.”
Suy nghĩ của Úc Ninh lập tức bị kéo về, “Phòng tối gì cơ?”
“Người phạm sai lầm không nên khi huấn luyện thi đấu, đều sẽ đến đây diện bích hối lỗi.” Ngữ khí của Lục Quyện đột nhiên có hơi trào phúng, “Phạm sai lầm khi chính thức thi đấu thì không cần, giữa tầng cao nhất còn có căn phòng tối lớn hơn.”
Úc Ninh: "……"
Úc Ninh nhất thời trầm mặc.
Đây thật sự là chiến đội sao?
Không phải trại tập trung chứ?
Chỉ là cái tên wechat kì quái kia của quản lý, có vẻ rất giả, còn có lần trước Lục Quyện dùng acc meishaonvbeibei, quả thực có hơi xấu hổ.
Những fan điên cuồng của TVT có biết nội bộ chiến đội của y như thế không?
Úc Ninh xem như hiểu một chuyện, fan của một người tuyệt đối không nên đến gần người đó, nếu không tấm kính của fan sẽ vỡ tan.
Cho đến bây giờ hắn chưa từng nghe chiến đội nào sẽ dùng phòng tối để trừng phạt người phạm sai lầm.
“À, cũng không chỉ phòng tối, còn phải viết bản kiểm điểm.”
Úc Ninh trầm mặc một lát, “Vậy anh từng viết sao?”
Hắn hỏi xong cảm thấy không khí bỗng an tĩnh.
Tiếng Lục Quyện cũng im bặt.
Úc Ninh lập tức hiểu rõ, “Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi……”
“Viết rồi.” Lục Quyện đột nhiên tựa vào tường, “Còn không chỉ một lần.”
Y rũ mắt, ý cười bên môi giảm đi.
Tim Úc Ninh nhảy một cái.
Không biết tại sao, đột nhiên hắn nhớ tới lần đầu gặp Lục Quyện.
Thi đấu khó tránh khỏi phạm sai lầm, đâu có ai là thánh nhân, không làm được chuyện không chút sai lầm.
Chỉ cần nghiêm túc mỗi lần huấn luyện thi đấu, tranh tài, không phải cố ý sai lầm, đều là bình thường, lần tiếp theo làm tốt hơn là được.
Lục Quyện nói, cười khẽ, “Trước kia còn từng bị giam một đêm bên trong.”
“Anh đã rất mạnh.” Úc Ninh nhất thời không biết nói gì, khó hiểu mà đau lòng.
Lục Quyện bây giờ đứng lại đỉnh cao nghề nghiệp, rất nhiều người chỉ biết khen y, đội của y, thành công của y của hiện tại.
Nhưng ai sẽ để ý đến cố gắng sau lưng tuyển thủ chuyên nghiệp.
Tựa như người tài xế kia, cho dù TVT giành được nhiều quán quân như vậy, trong miệng của tài xế nọ, họ vẫn là những người trẻ tuổi không làm việc đàng hoàng.
“Anh Lục Quyện.” Úc Ninh vừa định nói gì đó dỗ giành cảm xúc sa sút của Lục Quyện, đột nhiên nghe thấy cầu thang không xa thoáng truyền tới tiếng nói.
“Con mẹ nó cậu đừng đẩy tôi! Tôi sắp ngã rồi!”
“Tôi không nhìn thấy gì hết!”
“Đội trưởng thật là vô liêm sỉ, rõ ràng là tự y nhốt mình vào, ai dám quản y, cái phòng tối biếи ŧɦái này cũng là y tự nói ra.”
“Không thể để tôi nhìn một chút sao? Tôi còn chưa từng thấy dáng vẻ người thật của bạn nhỏ đáng yêu!”
Trên bậc thang, Nam Bắc, Trần Kiết, Tần Kỳ, Từ Mính đang cãi nhau.
Giang Lầu vẻ mặt bất đắc dĩ đứng dưới một bậc.
Bầu không khí bán thảm của Lục Quyện trì trệ.
Thần sắc chậm rãi lạnh xuống.
Lục Quyện đã đứng ở đầu cầu thang, “Đi đâu?”
Bốn người nháy mắt đứng thẳng lưng.
Từ Mính đến cùng cũng là quản lý, người phản ứng đầu tiên, sờ mũi, “Chuyện đó, cái gì, không phải tôi gọi bọn họ rời giường, ai nha, tôi đi xem dì Lưu nấu cái gì.”
Từ Mính nói xong, lại nhìn Úc Ninh đi theo sau lưng Lục Quyện, so với trên hình còn đẹp hơn một chút, thấp hơn Lục Quyện một chút, nhìn rất ngoan, tai hơi đỏ, có lẽ là bị bọn họ thấy, lui về sau mấy bước.
Dù sao cũng phải nói, phối với Lục Quyện thật là thiệt thòi cho hắn.
Từ Mính trơn tru chuồn mất.
Giang Lầu trấn định hơn, nhìn thẳng Lục Quyện, “Được rồi, đừng giận, mọi người chỉ xem đối……” chữ tượng còn chưa nói ra, bị ánh mắt cảnh cáo của Lục Quyện ngăn lại.
Giang Lầu cảm thấy buồn cười, khoát tay, “Mọi người vừa rời giường, tên Úc Ninh sao?”
Bất ngờ bị điểm danh, Úc Ninh gật đầu, nở nụ cười, “Chào mọi người.”
Úc Ninh không ngờ mình còn có thể gặp mặt những người trong TVT, vì lo nghĩ cho y nên không định gặp mặt những người khác trong TVT.
Chào hỏi rồi, đám Nam Bắc cũng không nhìn vẻ mặt đen của Lục Quyện, từng người nhảy xuống, “Bạn nhỏ đáng yêui! Xin chào! Tôi là Nam Bắc! Chính là Bắc Bắc TVT!”
Trần Kiết còn xấu hổ, trốn sau lưng Nam Bắc khẽ nói, “Xin chào, tôi là Trần Kiết, Kiệt Kiệt TVT.”
Nghe Trần Kiết nói chuyện, Úc Ninh khó tránh khỏi nhìn Trần Kiết nhiều hơn.
Bởi vì ngày đó không cẩn thận nghe lén, Úc Ninh vẫn nhớ rõ ràng.
Bây giờ Trần Kiết vừa nói, hắn liền nhận ra.
Úc Ninh vô thức nhìn Lục Quyện.
Lúc này Lục Quyện còn kéo dài mặt.
“Tôi là Tần Kỳ! Kỳ tích TVT!”
“Xin chào, Giang Lầu.” Giang Lầu ổn trọng hơn nhiều.
Chờ từng người bọn họ giới thiệu xong, Lục Quyện kìm nén tức giận vì bị quấy rầy thế giới hai người, “Dì Lưu đang nấu cơm ở phòng bếp.”
Nam Bắc quá quen thuộc, nghe đội trưởng nói như vậy, lập tức nhìn về phía Úc Ninh, “Bạn nhỏ đáng yêui! Cậu có muốn ăn một chút không, dì Lưu chỗ chúng tôi nấu ăn rất ngon!”
Cậu ta nói xong, cảm giác cổ lạnh căm căm, nhìn lại, đội trưởng đang nhìn mình chăm chú, lại lập tức đổi giọng, “Chị dâu nh……, Còn chưa kịp nói xong, đội trưởng đi qua bên cạnh cậu ta, nhẹ nhàng đạp một cú.
Nam Bắc chợt hiểu, chị dâu nhỏ thẹn thùng, lại đổi giọng, “Ninh Ninh!”
Lục Quyện dừng bước chân, quay đầu trừng mắt liếc cậu ta.
Nam Bắc:???
Giang Lầu nhịn cười, “Úc Ninh hẳn là ăn cơm trưa rồi.”
Lục Quyện đáp “Ừ, tôi cũng ăn rồi, mọi người ăn đi, tôi dẫn cậu ấy lên tầng xem.”
Vừa dứt lời, Lục Quyện nắm tay Úc Ninh đi lên tầng.
Úc Ninh vẫn còn đang suy tư tại sao Nam Bắc lại gọi mình bằng mấy cái tên kì quái như thế, bất ngờ không kịp chuẩn bị bị Lục Quyện nắm tay, suy nghĩ lập tức trở lại.
Mặc dù trước đó cũng từng nắm tay, nhưng đó là bên ngoài trước mặt bà ngoại, vì để bà ngoại không nghi ngờ nên cố ý diễn.
Nhưng lần này, ngay trước mắt nhiều người như vậy, mặc dù Lục Quyện chỉ nắm cổ tay hắn, nhưng động tác này cũng vô cùng thân mật.
Tai Úc Ninh lập tức đỏ lên, nhưng lại khó hiểu mà không tránh khỏi.
Lên tầng rồi Lục Quyện cũng không buông tay mà nói, “Cha mẹ tôi cũng sẽ hỏi đồng đội tình trạng yêu đương của tôi.”
Úc Ninh sửng sốt, hiểu rằng anh đang giải thích chuyện nắm tay vừa rồi.
Úc Ninh ồ một tiếng, không để ý đến đáy lòng chợt xuất hiện một chút chua xót.
Cũng chỉ một xíu thôi.
Mặc dù Lục Quyện đã nói như vậy nhưng vẫn không buông tay, Úc Ninh chần chờ một lát, chủ động rút tay ra lại bị đối phương nắm thật chặt.
Lục Quyện đi đến phía trước thì dừng chân, không quay đầu, “Tầng hai là phòng ngủ, tầng ba cũng là phòng ngủ, tầng bốn là phòng tập thể thao, tầng năm có phòng ăn, thỉnh thoảng sẽ để dùng để cho nướng thịt.
Ngữ khí y bình tĩnh giống như vừa rồi.
Tâm Úc Ninh hơi loạn, không biết Lục Quyện vừa nói gì, chỉ là vô thức đi theo y, thỉnh thoảng đáp một tiếng biểu thị mình có nghe.
Dưới tầng, Giang Lầu phổ cập cho mọi người cố sự tình yêu của Lục Quyện.
Nam Bắc nghe huấn luyện viên kể xong, bừng tỉnh đại ngộ, “Cho nên độ trưởng còn chưa đuổi người tới tay sao?”
Giang Lầu cười gật đầu, vừa hay là anh ta ra chủ ý để Lục Quyện mang Úc Ninh dạo một vòng quanh căn cứ, không đoán chừng đối phương cũng không nghĩ ra.
Chỉ một lát thì người đã đi rồi.
“Đội trưởng kém quá.” Nam Bắc lầm lầm, “Chỉ được cái nói suông.”
Cậu ta vừa dứt lời, thì nghe thấy tiếng bước chân xuống tầng của Úc Ninh và Lục Quyện, Nam Bắc lập tức ngậm miệng, quay đầu nhìn đội trưởng, trong mắt xoay tròn, lại quay đầu nhìn về phía Úc Ninh, “Úc Ninh!”
Úc Ninh đang suy nghĩ, chợt nghe Nam Bắc gọi, giật nảy mình, “Sao thế?”
Lục Quyện đen mặt.
Nam Bắc cũng không sợ, nói không chừng đội trưởng còn phải cảm ơn mình đấy, “Đêm nay chúng tôi liên hoan, cậu có muốn tham gia không?”
“Có thể mang theo người nhà!”
Mặc dù tối nay chiến đội bọn họ hẹn chiến đội EVE ra ngoài thả lỏng, nhưng đúng là có thể mang theo người nhà, chỉ là thời gian dài như vậy, hai cái đội độc thân, ai cũng không mang theo người nhà.
Cậu ta hỏi như vậy, vẻ mặt Lục Quyện lập tức hòa hoãn lại, cũng giống Nam Bắc, nhìn về phía Úc Ninh.
-------
Chúc các bạn đọc giả đón tết Quý Mão 2023 vui vẻ!!!