Tống Triệu: [Sau đó thì sao.. Quyện thần để ý cậu sao? ]
Tống Triệu: [Nếu đối tượng hẹn hò của tôi là Lục Quyện, ngay cả đầu ngón chân tôi cũng không cần nghĩ, đồng ý ngay ]
Tống Triệu: [Rốt cuộc cậu xem thường Lục Quyện ở điểm nào! Lại còn cự tuyệt anh ta! ]
Úc Ninh thu hồi tầm mắt rơi ngoài cửa sổ, trầm mặc.
Úc Ninh: [Trước đây cậu còn nói tuyển thủ chuyên nghiệp không được ]
Tống Triệu: [Quyện thần có tính sao? Không tính!]
Tống Triệu vừa nói, vừa bùm bùm gửi cho cho Úc Ninh một đống lớn ảnh chiến đội TVT, tất cả đều là Lục Quyện.
Bởi vì nhân khí Lục Quyện cao, mỗi trước cuộc thi đấu, phía chính phủ vô tình hay cố ý chụp cho hắn một vài tấm hình hoặc video giới thiệu thu hút.
Úc Ninh: [...]
Hắn nhìn chằm chằm những hình ảnh bừa bộn này, gần như đều mặc đội phục, đội phục chiến đội TVT thực ra có mấy bản.
Bình thường Úc Ninh cũng xem thi đấu, chỉ là rất ít khi chú ý một vài tuyển thủ đặc biệt, thỉnh thoảng lướt qua cảnh thi đấu, những đội phục rộng lớn kia mặc trên người những đội viên khác thật sự có hơi lôi thôi lếch thếch, hết lần này đến lần khác mặc trên người Lục Quyện lại vô cùng có cảm giác... ma nơ canh.
Tỷ lệ dáng người Lục Quyện cũng rất tốt.
Tầm mắt Úc Ninh trượt xuống, đúng dịp thấy bộ đồ trên hình đại diện wechat của Lục Quyện.
Không hiểu sao Úc Ninh lại cảm thấy hơi nóng.
Hắn mò cái điều khiển từ xa của máy điều hòa, hạ thấp nhiệt độ, mới chậm rãi đánh chữ trả lời.
Úc Ninh: [Tôi cảm thấy con người Lục Quyện có vẻ không quá giống người tốt]
Úc Ninh: [Cậu cũng biết mà, người chơi game giỏi, tương đối xấu tính, không thích hợp với kiểu nam sinh nhỏ thanh khiết như tôi ]
Tống Triệu không ngờ Úc Ninh lại trả lại lời này cho mình, quả thực có hơi cạn lời, không tới mấy giây liền gửi cho hắn mấy dấu chấm lửng.
Úc Ninh nhìn mấy dấu chấm lửng kia, rũ mắt, cười thờ ơ.
Một lúc sau, Tống Triệu mới hữu nghị mà khuyên hắn: [Này nam sinh nhỏ thanh khiết, cậu cẩn thận chút, chớ bị người xấu lừa gạt ]
Tin nhắn Tống Triệu vừa gửi tới, điện thoại Úc Ninh liền vang lên.
Hắn liếc màn hình, nụ cười bên mép nhạt dần.
Vào giây cuối cùng khi tiếng chuông sắp tắt, Úc Ninh vẫn nhấn nút nghe.
"Ninh Ninh." Giọng người đàn ông vô cùng có lực khi gọi Úc Ninh còn mang theo một chút thân mật.
Úc Ninh rũ mắt, vẻ mặt lạnh nhạt hiếm thấy, nhàn nhạt đáp lời.
Giọng Dịch Thao hơi ngừng, lại mang theo ý cười, "Tiền sinh hoạt ba cho con đều gửi cho bà ngoại rồi, nếu không đủ dùng, con cứ nói với ba."
Úc Ninh nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, giữa tháng tám, cho dù đã bảy tám giờ tối màn đêm vẫn còn chưa chính thức hạ xuống, hắn khó hiểu mà cảm thấy trong phòng hơi lạnh, có lẽ vừa nãy chỉnh nhiệt độ hơi thấp.
Úc Ninh trầm mặc một lát mới lên tiếng, giọng nói hời hợt, "Ông gửi cho bà ngoại bao nhiêu tiền?"
Dịch Thao: "... Cái gì?"
Úc Ninh không đáp lại hỏi, "Ông gửi cho bà ngoại bao nhiêu tiền?"
Dịch Thao trầm mặc một lát, biết mình không lay chuyển được Úc Ninh mới chần chờ nói ra một con số.
Úc Ninh ừ một tiếng, "Cho tôi số thẻ hay là...?"
Nghe hắn nói muốn gửi lại tiền, giọng nói Dịch Thao gấp gáp, "Con đừng gửi lại, con chỉ là sinh viên thôi, lấy đâu ra nhiều tiền vậy, con phát sóng kiếm được chút tiền đó có là gì? Học tập cho tốt là được, không cần làm những chuyện đó..."
"Vả lại ba cho con tiền sinh hoạt vốn là nên làm..."
Lời còn chưa dứt, Úc Ninh đã lạnh giọng cắt ngang, "Không cần."
Dịch Kim là đứa con trai nhỏ nhất của Dịch Thao, cũng là em trai cùng cha khác mẹ với Úc Ninh, năm nay học lớp mười hai chỉ nhỏ hơn hắn mấy tuổi.
Trong lời nói của Úc Ninh mang theo châm chọc, giống như con nhím gặp phải nguy hiểm, hoàn toàn mở ra phòng bị.
Dịch Thao không nói lời nào, hắn cũng chỉ yên lặng chờ, đợi một lúc lâu, Dịch Thao mới buông tiếng thở dài, "Nếu con đã khăng khăng thì gửi cho Dịch Kim đi."
"Hôm khác có rảnh đến nhà ăn bữa cơm, Dịch Kim cũng nhớ con rất lâu rồi."
Lúc này Úc Ninh không nói nữa, chỉ cười khẽ, sau đó trực tiếp cụp điện thoại.
Bởi vì cuộc gọi với Dịch Thao, đêm nay Úc Ninh ngủ không ngon.
Lúc nhỏ, hắn mơ một giấc mơ rất nhiều lần, trong mơ hắn nghe thấy bác sĩ nói với bà ngoại, tình huống của con gái bà trước mắt không tốt lắm, nếu như có điều kiện, có thể chuyển đến bệnh viện tốt hơn...
Hồi đó, Úc Ninh còn nhỏ tuổi, không quá rõ "có điều kiện" là gì, hắn chỉ biết mẹ xảy ra tai nạn xe cộ, hôm mê bất tỉnh nằm trên giường, mỗi ngày chỉ có thể ngủ trong bệnh viện.
Hắn đòi bà ngoại chuyển viện cho mẹ.
Sau đó đương nhiên không chuyển viện được.
Sau nữa thì năm mà mẹ hắn qua đời, Dịch Thao tìm tới hắn và bà ngoại, nói là ba hắn, muốn tới đón hắn về nhà.
Hồi đó bà ngoại vẫn rất mâu thuẫn với Dịch Thao, trong trí nhớ ít ỏi mà mẹ hắn nhắc tới ba, mẹ từng nói với hắn, có lẽ ba không tìm được họ.
Nhưng mà... Tại sao vừa vặn năm đó liền tìm được?
Buổi sáng lúc tỉnh lại, có lẽ là buổi tối ngủ không ngon nên Úc Ninh có hơi nhức đầu.
Một dãy tin nhắn hiện trên điện thoại, tối hôm qua ngủ sớm, hắn không có thói quen mở chuông khi ngủ.
Đầu tiên là tin nhắn của Dịch Kim.
Dịch Kim: [Gã đàn ông đó lại cho anh tiền? ]
Dịch Kim: [ Sao ông ta lại đáng ghét như vậy! Còn quấy rối anh! ]
Dịch Kim: [Anh! em nói với anh này! Mẹ em lại gây gổ với ông ta muốn ly dị, bây giờ em chỉ hy vọng hai người họ nhanh chóng ly dị thôi]
Dịch Kim: [Em không nhận tiền đâu, anh cũng cần tiền sinh hoạt, tiền của gã đàn ông kia không sạch sẽ, không muốn ]
Tối hôm qua trước khi ngủ, Úc Ninh đã gửi cho Dịch Kim số tiền mà Dịch Thao gửi cho bà ngoại.
Mặc dù khoản tiền này, hắn tích góp mấy tháng... Quả thật bây giờ rất nghèo.
Úc Ninh xoa xoa thái dương, quan hệ giữa hắn với Dịch Kim không lãnh đạm như với Dịch Thao, bình thường thỉnh thoảng cũng sẽ trò chuyện hoặc chơi game.
Lưu lệ ninh ninh đầu: [Không cần đâu, em cứ giữ đi, dù sao tiền ông ta cho em cũng không nhiều, anh còn đủ dùng ]
Dịch Kim trả lời rất nhanh: [Không được đâu anh, anh không cần em lại phải đổi thành quà tặng cho anh, nền tảng sẽ khấu trừ nha ]
Úc Ninh liếc nhìn thời gian, mới hơn năm giờ sáng.
Lưu lệ ninh ninh đầu: [Em còn chưa ngủ? Lại chơi game suốt đêm? ]
Chắc là bị phát hiện nên chột dạ, cách một lúc lâu Dịch Kim mới trả lời: [... Bạn em kéo đánh bốn, không chú ý trời đã sáng ]
[Em nói với anh nè! Trong đội em có một tuyển thủ chuyên nghiệp! Là Thanh huấn doanh Eve! Cậu ta còn nói có thể giới thiệu cho em tham gia khảo hạch! ]
Úc Ninh càng nhức đầu.
Lưu lệ ninh ninh đầu: [... Em lại muốn đi? Giáo huấn hai năm trước còn chưa đủ sao? ]
Dịch Kim thật giỏi, con trai đều thích chơi game nhưng Dịch Kim vô cùng thích, còn có mộng làm điện cạnh.
Hai năm trước, Dịch Kim mới mười lăm tuổi, còn làm giả thẻ căn cước tham gia Thanh huấn doanh.
Nghĩ tới đây, Úc Ninh hơi sửng sốt một chút.
Huấn doanh hồi đó Dịch Kim đi lại đúng là huấn doanh của TVT.
Khi đó, TVT còn chưa phải mặt trời giữa ban ngày như bây giờ, chỉ có thể xem là một chiến đội tương đối bình thường.
Dịch Kim gửi lại mấy biểu tượng cảm xúc, xem ra lại bận đi chơi game.
Úc Ninh nghĩ nghĩ vẫn không nói một đống đạo lý khuyên cậu, nam sinh thời kì trưởng thành thật sự là có hơi khuyên không được, huống chi bây giờ đang là nghỉ hè, chờ khai giảng, có lẽ Dịch Kim cũng có thể thu liễm một chút.
Tin nhắn khác... Là do Lục Quyện không quá giống người tốt gửi tới.
Thời gian là hơn một giờ sáng.
Vậy có lẽ bệnh chung của người chơi game, thường xuyên nửa đêm không ngủ, cuộc sống làm việc nghỉ ngơi không có quy luật.
Lục Quyên trả lời ba chữ: [Tới kịp ]
Phía sau lại gửi thêm một câu: [Cần giúp đỡ sẽ tìm cậu ]
Nhìn có hơi lãnh đạm, cũng quả thật chỉ đem hắn thành công cụ người.
Thấy cái này, Úc Ninh hơi thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa gò má mình, cũng không biết là vì vừa tỉnh ngủ hay sao mà trên mặt hơi nóng lên.
Hắn hồi âm cho đối phương: "Được."
-
Buổi chiều, Úc Ninh phát sóng đúng giờ như thường.
Bởi vì hôm qua có ông chủ đập quà tặng, nên hôm nay vừa phát sóng, Úc Ninh đã nhận được thông báo của quản lý, hắn lấy được vị trí đề cử một giờ.
Vị trí đề cử đối với hoạt náo viên mà nói cũng là thứ vô cùng quan trọng, người bình thường đi lên, quản lý sẽ căn cứ tình huống thực tế sắp xếp vị trí đề cử, mà tích lũy nhân khí chủ yếu dựa vào quà tặng.
Bởi vì vị trí đề cử, vừa mới mở phát sóng không lâu, phòng phát sóng tràn vào không ít người.
Úc Ninh đang cùng người xem trong phòng phát sóng thảo luận sắp xếp của ngày hôm nay, "Hôm nay các bạn muốn xem đánh đôi hay là đánh đơn?"
【Đánh đơn thì nhìn một mình cậu nhảy dù sao?】
【Mọi người đều biết, đây là trò chơi nhảy dù, chúng tôi đều có thể! Dù sao đều là nhảy dù!】
【Các bạn đừng nói bậy bạ, kỹ thuật của Bảo Đinh rất tốt, lần trước không phải đánh đơn vẫn ăn gà sao?】
Úc Ninh liếc nhìn, trực tiếp chọn đánh đơn, "Không sai, kỹ thuật của tôi rất tốt, cho nên hôm nay cho các bạn xem biểu diễn đánh đơn ăn gà, lấy một địch trăm."
【Hiểu rồi! Một người nhảy dù!】
【Từ đề cử tới! Đây là kĩ thuật của hoạt náo viên sao?】
【Đây là mở ra mỹ nhan hay là không mở? Sao máy thu hình lại mờ vậy? Thấy rõ cái rắm】
【Thưa lầu trên, kỹ thuật của hoạt náo viên, lấy một địch trăm, lại thưa lầu trên không hề mở mỹ nhan】
Úc Ninh ho nhẹ một tiếng, "Các bạn không nên gạt người, rõ ràng tôi mở ra mỹ nhan cấp trăm."
"Nếu không làm sao có thể dễ thương như vậy đây?"
Khu bình luận nháy mắt nổi lên một mảng lớn dấu hỏi.
Úc Ninh nhếch môi cười, không nói gì thêm.
Vận may trận này khá tốt, bản đồ sa mạc, Úc Ninh liếc nhìn đường máy bay, quả quyết lựa chọn nhảy ở dã khu Lạn Vĩ Lâu. So với những thánh địa mãnh liệt kia, Lạn Vĩ Lâu thật ra cũng khá giàu có, đánh đơn đủ nuôi một mình hắn.
Không như Úc Ninh đoán, vừa mới rơi xuống đất hắn đã nhặt được m4.
"Gần đây hẳn là không có người, tôi cứ ngây ngô ở đây thôi."
Nói xong hẳn yên tâm thoải mái tìm nhà chứa gần Lạn Vĩ Lâu đi vào.
【? ? ? Thứ gì vậy, ra ngoài rồi】
Rất nhiều người xem phát sóng, đều thích xem người khác mạnh mẽ, dù sao nếu chỉ là gà công nghiệp, chính mình chơi cũng đủ gà rồi.
Úc Ninh không để ý khu bình luận, vừa muốn nói lại nghe thấy tiếng bước chân từ bên trái nhà truyền tới.
Hắn xoay người, tiến tới bên cửa sổ điều chỉnh góc nhìn.
【Dưới lầu có người】
"Nhìn thấy rồi, tôi há miệng chờ sung, hắn nhất định phải đi lên, tôi ở dưới lầu thả bình nước uống."
【Không sợ có người nổ?】
Úc Ninh không nhìn khu bình luận, chỉ yên lặng nghe tiếng bước chân.
Người dưới lầu đang đi lên.
Trong lòng hắn thầm đếm, ba, hai, một.
Trong trò chơi, nhân vật Úc Ninh đang nhanh chóng dời đến vị trí cửa bậc thang, hướng xuống phía dưới lầu càn quét một lần.
【O điểm cho làn sóng này, vị trí địa lý quá tốt】
Úc Ninh cũng phụ họa đôi câu, "Đúng là vậy."
Hắn vừa mới nói xong, liếc thấy bóng người lướt qua cửa sổ, đột nhiên ngồi xổm xuống, trốn xuống lầu dưới.
【Đây là có người? Không phải vừa rồi vẫn liếʍ túi sao?】
【Tốc độ hoạt náo viên liếʍ túi rất nhanh nha】
【Đây là ưu điểm của bảo bối, bàn về liếʍ túi không ai qua được hắn nha】
Lúc này, Úc Ninh lại không có thời gian nhìn khu bình luận, mà nín thở nghe tiếng bước chân.
Hắn đúng là thấy bên ngoài có người, nhưng trong chốc lát, tiếng bước chân lại biến mất. Cũng không biết tòa nhà đổ nát này có gì đáng để bọn họ ngồi xổm.
Hắn ngồi xổm dưới lầu một hồi, không để ý khu bình luận thúc giục, cách khoảng nửa phút tiếng bước chân trước đó lại vang lên.
Đối phương không kiềm chế được.
Úc Ninh nhếch môi cười, tay nắm chuột xiết chặt, trực tiếp ném mìn ra ngoài.
Đối phương bắt đầu lượn quanh rồi.
Úc Ninh cũng không chậm trễ, trực tiếp đi cửa sau, đối phương vừa mới trốn vào Lạn Vĩ Lâu, nửa người rụt vào, Úc Ninh quả quyết đập mìn vào trong.
Chờ trên màn hình nhảy ra thông báo đã đánh chết người, Úc ninh ném mìn cuối cùng trên người ra ngoài.
Nhưng mà... Mìn đập vào tường trực tiếp bắn ngược lại.
[Bạn đã tự sát bằng lựu đạn ]
Khu bình luận:
【... Các bạn phải tin tưởng, vừa rồi chỉ là sai lầm】
【Đừng hiểu lầm, chúng ta nói vừa rồi hắn gϊếŧ người là sai lầm, dùng mìn nổ chết mình mới là việc làm thông thường】
【Đây chính là tự gϊếŧ mình sao? yêu rồi, yêu rồi】
Úc Ninh buông chuột, không dấu vết thở phào nhẹ nhõm, mang theo nụ cười: "Đừng nói bậy bạ, tiếng nổ mới là sai lầm. Tôi chính là hoạt náo viên đó!"
"Chuyện gì vậy? Người khác đều khen hoạt náo viên sắc bén, sao bạn lại không khen tôi?"
Hắn vừa mới nói xong, còn chưa kịp xem khu bình luận, điện thoại ở trong tay lại sáng lên.
Trên màn hình hiện lên một tin nhắn... ...
Lục Quyện: [Đánh rất tốt ]