Xuyên Vào Truyện Đam Mỹ, Bị Vai Chính Công Thụ Uy Hiếp

Chương 45: Cậu chủ mỗi lần đều phải đâm từ Đáy Huyệt vào…Rất nhiều lần

Sức lực trên khí quản dần buông lỏng, tiếng tim đập thoáng chốc dồn dập bên tai. Tay Ngô Thanh Trú còn đặt trên cổ Trần Dữ, vẻ mặt yên tĩnh, ngay cả một sợi tóc đều không có chút tức giận nào.

Hắn khẽ hỏi: “Anh thiếu tiền à?”

“… Không… Có…” Trần Dữ tận lực hít thở không khí, “Không có… Người mua… tôi…”

“Có người ép anh sao?”

“Không… Có”Trần Dữ không ngừng lặp lại, “Thật sự không có, khụ khụ, trộm chìa khóa…”

“Đủ rồi!” gân tay trên mu bàn tay bất ngờ nổi lên, Ngô Thanh Trú thần sắc nghiêm nghị, “Tôi hỏi anh, trên người anh là có chuyện gì xảy ra?!”

Trước mặt Trần Dự trong nháy mắt đen kịt, gần như có thể nghe thấy tiếng gân tay đè lên yết hầu kêu “bộp bộp”.

Nước mắt theo bản năng trào ra, môi run rẩy thở ra tiếng: “Chủ nhân…”

Ngô Thanh Trú như bị điện giật, đột nhiên thu tay lại. Người đàn ông hít thở không thông đã lâu trong chốc lát mệt mỏi ngồi trên sàn nhà dựa vào vách tường.

Ngay sau đó áo sơ mi bị người kéo ra, lớp vải trước ngực bị cưỡng ép xé rách.

Quần dài bị người lôi kéo xuống mắt cá chân. Lưng Trần Dữ thoáng cái bị đè trên nền gạch lạnh lẽo.

Ngón tay mạnh mẽ túm chặt trên qυầи ɭóŧ, người đàn ông hoang mang lập tức muốn co chân lại, đầu gối lại bị tầng tầng lớp lớp nhấn xuống. Một tiếng vang rõ ràng phát ra, một thân thể trần trụi hỗn độn dưới ánh đèn phòng tắm.

Ngô Thanh Trú nhẹ giọng nói: “Mở rộng chân ra.”

Người đàn ông vốn dĩ muốn cuộn tròn người lại môi run rẩy hai cái, ngồi dựa vào vách tường, ngoan ngoãn chậm chạp mở hai chân về phía hắn.

Dưới ánh đèn là một cơ thể săn chắc màu mật ong, rắn chắc cường tráng, cơ ngực nở nang. Là một dáng người đẹp được nhiều nữ nhân xem trọng.

Song, từ vυ' đến bắp đùi người đàn ông đều tràn ngập những lời lẽ xúc phạm, bắp đùi đầy những chữ viết, tràn ngập bởi vết cào cấu và tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã khô lại,rõ ràng là một con thú cái đã bị dươиɠ ѵậŧ đàn ông làm qua không biết bao nhiêu lần.

Ngô Thanh Trú quỳ một gối giữa hai chân Trần Dữ, duỗi tay đẩy dươиɠ ѵậŧ ra,đôi trai đầy đặn màu mật ong giữa hai chân nổi lên một màu đỏ sậm cực kỳ dâʍ đãиɠ, khẽ đẩy thịt âʍ ɦộ ra, có thể thấy bên trong vách đỏ tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙. Vừa nhìn liền biết là một cái miệng dày dặn kinh nghiệm, từng ăn ©ôи ŧɧịt̠ nhiều lần, âʍ ɦộ được đút no tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Sau một lúc lâu, thanh niên bình tĩnh hỏi: “Này là cái gì?”

Trần Dữ chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã đến như vậy, ngay cả khi bị X gian da^ʍ, hốc mắt truyền đến từng trận lên men,miễn cưỡng đè xuống nghẹn ngào hỏi: “Cái gì?”

Ngô Thanh Trú nhẹ nhàng vươn một ngón tay: “Đây là cái gì?”

Trên bắp đùi màu mật ong, xăm ba chữ “Dụ Trĩ Thanh.”

“À, à,” Trần Dữ nhìn thoáng qua, “Là cậu chủ xăm cho tôi.”

“Vì sao phải xăm cho anh cái này?”

“Bởi vì,” Trần Dữ xấu hổ siết chặt tay, “Bởi vì…”

Tiếng của Ngô Thanh Trú thả đến thật nhẹ: “Nói đi.”

Dù cho trong tình huống này, cũng phải đảm bảo tuyệt đối thành thật với chủ nhân, Trần Dữ nhịn một lúc lâu mới thành thật đáp: “Cậu chủ nói tôi là đồ cặn bã, phải dạy dỗ thật tốt, vậy nên…đánh dấu cho tôi.”

“Cái này thì sao?” Ngón tay thiếu niên hướng về giữa chân chỉ chỉ,bút lông màu đen viết to ba chữ “Thịt chậu”, từ bắp đùi viết tới trên môi âʍ ɦộ, dưới chữ viết còn có một mũi tên chỉ về hướng âʍ ɦộ, “Có ý gì?”

Suy nghĩ của Trần Dữ đã dại ra, trong miệng theo bản năng đáp: “Thịt chậu ý chính là, cậu chủ có thể dùng tôi để trút bỏ du͙© vọиɠ bất cứ lúc nào, cũng có thể tiểu vào bên trong tôi.”

Giọng nói Ngô Thanh Trú nhẹ như sương mù, hắn lại hỏi: “Vậy còn những chữ kia,còn một ít số này nữa thì sao?”

Linh hồn dường như đang bay lơ lửng trên không trung, Trần Dữ nghe được chính mình giải thích: “Hàng này là số lần cậu chủ bắn vào bên trong, một trận là năm lần, tổng cộng có…thật nhiều trận, ừm, tôi… Đếm không được, bắn vào âʍ đa͙σ là năm tệ, bắn vào tử ©υиɠ là mười tệ…”

Ngô Thanh Trú ngắt lời anh: “Tử ©υиɠ? Anh còn có tử ©υиɠ? Chỗ đó có thể vào được sao?”

“Có thể,” Trần Dữ thành thật đáp, “Đã từng bị vào rất nhiều lần.”

Ngô Thanh Trú chậm rãi lặp lại một lần: “Rất nhiều lần?”

“Đúng vậy,” Trần Dữ nói, “Cậu chủ mỗi lần đều phải đâm từ tử ©υиɠ vào…”

Tiếng hít thở của thanh niên nhẹ đến mức nghe không thấy, Trần Dữ gần như chết lặng mà tiếp tục giải thích: “Hàng này là số lần nhũ giao, một hai ba, tổng cộng mười bảy lần. Hàng này là khẩu giao, bắn ở trên mặt là mười lăm tệ, đều nuốt vào thì là…”

Tiếng gió từ nắm đấm lướt qua bên tai, “Cạch” một tiếng, giọng nói Trần Dữ đột nhiên im bặt, linh hồn như được kéo trở lại vào trong cơ thể.

Nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy mu bàn tay trắng nhỏ hẹp, gân tay nhô lên vì dùng quá sức, thon dài thẳng tắp như đang cầm cung.

Lúc rời đi, ở trên vách tường lưu lại chút vết máu.