Xuyên Vào Truyện Đam Mỹ, Bị Vai Chính Công Thụ Uy Hiếp

Chương 43: Phát hiện vết tích làm nhục

Chờ đến lúc Trần Dữ môi run rẩy cởi cúc áo đầu của sơ mi, mọi người trong phòng tra tấn đã rõ lý do anh kháng cự. Vốn cổ áo cao che khuất hoàn toàn phần da, lúc này mở cúc áo đầu để lộ dấu răng nhỏ trên yết hầu, làn da nâu rải đều những dấu hôn đỏ thẫm, sau cổ như bị ai dùng răng cắn mạnh, lưu lại vết răng nhạt còn dính máu.

Lời nói thoáng chốc ngừng, Ngô Thanh Trú ra lệnh: “Ra ngoài hết đi.”

Chờ đến lúc cấp dưới nối đuôi rời đi, cửa khép lại, Trần Dữ lúc này mới làm một phản kháng nhỏ, giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng: “Boss, tôi không trộm chìa khóa.”

Phòng tra tấn yên tĩnh, gương mặt thanh niên dưới ánh đèn trắng hắt lên một bóng đen tĩnh lặng, lúc lâu sau, hắn thấp giọng nói tiếp, giọng lạnh đến tê cả da đầu.

“Lảm nhảm cái gì.”, ra lệnh ngắn gọn: “Cởi.”

Cả người Trần Dữ rét run, ngón tay run rẩy cởi nút sơ mi lộ ra cổ loang lổ dấu hôn cùng một góc nịt ngực. Hai đầṳ ѵú ướt đẫm một mảng vải làm màu sẫm hẳn đi. Động tác lại lần nữa ngập ngừng.

“Cởi ra.”

Trần Dữ chỉ kịp thấy đầu nặng chân nhẹ, cả linh hồn đều lơ mơ, mặt mày thống khổ nhăn chặt. Đợi đến lúc anh cởi nịt ngực, một cặρ √υ' tròn căng nẩy hơi cựa quậy, xuất hiện trước mắt Ngô Thanh Trú.

Động tác bỗng ngừng lại. Đèn pha hắt lên người Trần Dữ, toàn bộ vết tích trên người cứ thể lõα ɭồ không cách nào giấu đi. Người đàn ông bả vai rộng lớn, cơ ngực no đủ kiêu ngạo, hai núʍ ѵú đứng thẳng, sưng húp to như hạt đậu nành. Nó bị người nhìn, như thẹn thùng mà chảy ra sữa tươi trắng tuyết.

Trên cặρ √υ' căng tròn đó che kín dấu răng, dấu hôn, thậm chí còn hằn lên dấu tay đánh nhéo và chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ khô lại. Khiến người khϊếp sợ không chỉ là cặρ √υ' vừa nhìn đã biết bị chơi đến nát bấy mà còn là dòng chữ chứa ngôn từ khó coi bị viết lên.

Núʍ ѵú trái có dòng chữ “Bò sữa của riêng ông xã” bằng viết marker, bên phải là “Vυ' sữa da^ʍ, 5 tệ một lần chơi”, trừ cái này ra còn một loạt ngôn từ vũ nhục từ cơ ngực chạy dọc xuống dưới, kéo dài đến trên cơ bụng bị áo sơ mi che khuất.

Trần Dữ bị ánh đèn pha chói đến đầu óc mơ màng trống rỗng, nghĩ cái gì cũng thấy không rõ. Trong phòng tĩnh lặng chết người, đến tận lúc ngoài cửa bỗng có tiếng cảnh báo chói tai kéo dài, điện thoại reo lên, Ngô Thanh Trú nghe máy, giọng lạnh tanh: “Chuyện gì?”

“Không ổn rồi ông chủ!” Trong điện thoại vang lên thanh âm nôn nóng: “S106 vượt ngục.”

Ngô Thanh Trú nhàn nhạt lên tiếng: “Vượt thế nào?”

“Cô ta soát thẻ chạy” đối phương nói: “Sau đó dùng tóc xuyên qua ổ khóa mở cổng.”

“Biết rồi.”

“Còn nữa… trong khoảng thời gian này gặp mặt S106 chỉ có một mình Trần Dữ.

Thoáng chốc, đầu óc trì độn của Trần Dữ thông suốt, cả xấu hổ cũng không màng, hốt hoảng nói: “Boss, tôi biết, là tên cảnh vệ kia lúc kiểm tra nhét thẻ vào túi tôi, lúc S106 tiếp cận tôi liền lấy ngón tay kẹp thẻ trộm mất.”

Ngô Thanh Trú tắt điện thoại, nghe xong lời anh nói lại lẳng lặng ngồi, không phản ứng. Lòng Trần Dữ lạnh dần. So với sợ hãi cùng xấu hổ khôn cùng, cảm giác nhiều nhất lại là đau khổ không rõ lý do.

Sau đó, Ngô Thanh Trú kéo bao tay xuống, đèn pha “tách” một tiếng tắt hẳn. Trong bóng tối, người thanh niên lạnh nhạt nói: “Mặc quần áo vào.”

Trần Dữ vừa gài nút áo xong tay đã bị người nắm lấy kéo ra khỏi chỗ ngồi, cửa phòng tra tấn mở rộng, người đàn ông dưới ánh mắt ngạc nhiên của vài tên đồng bọn bị Ngô Thanh Trú kéo tay đi đến thang máy. Trong ánh đèn đỏ báo nguy điên cuồng nhấp nháy, bước chân Ngô Thanh Trú vừa nhanh vừa vội. Trần Dữ đi phía sau hắn, hoảng hốt nhìn theo bóng dáng thanh niên. Lực đạo trên tay lớn đến mức cơ hồ bẻ gãy tay anh, đợi đến lúc đi vào thang máy, cả tay Trần Dữ đều mất cảm giác. Ngô Thanh Trú móc điện thoại, dùng ngôn ngữ Trần Dữ nghe không hiểu mệnh lệnh vài câu, mãi đến lúc Trần Dữ theo lệnh của hắn ngồi vào xe hắn vẫn không liếc anh một cái.

Từ thành phố ngầm lên mặt đất trăng đã lên cao. Bầu trời đen tối mịt như một cái hố đen sâu hoắm, mưa to rả rích xối xuống mặt đất. Cần gạt nước vừa gạt đi giọt mưa trên cửa kính không bao lâu nó lại bị mưa to tạt cho ướt nhẹp, làm cảnh vật phía trước một mảnh hư ảo.

Tốc độ xe đạt đến vận tốc ba trăm mã lực, Trần Dữ nhịn nửa ngày, lo lắng gọi “Boss” một tiếng, lốp xe ma sát mạnh cùng mặt đường phát ra một tiếng rít chói tai.

Thanh niên lạnh lùng nói: “Câm miệng.”

Ngô Thanh Trú lái xe trực tiếp trở về biệt thự Lan Đình. Hắn không mở dù, chỉ vội vã nắm chặt tay Trần Dữ mặc cơn mưa to xối xả vào nhà, từ cửa nhà lôi người vào phòng tắm, lưu lại một vệt nước kéo dài trên sàn gỗ quý giá.