Xuyên Vào Truyện Đam Mỹ, Bị Vai Chính Công Thụ Uy Hiếp

Chương 15: Sợ bị bỏ rơi, đành banh bướm ra cho Mr X ngắm nhìn

Môi anh run rẩy không dám nhúc nhích, đã vậy lúc này hoa huyệt lại còn đạt cực khoái khóc hức hức chảy nước mắt không ngừng.

Tựa như tử tù nhìn dao hạ xuống đầu mình, lại giống như thang máy hỏng hóc phút chốc rơi, giây phút đó, đại não Trần Dữ chỉ còn lại cảm giác thanh tỉnh cùng sợ hãi khôn cùng.

“Kia,” dẫn đường dường như đã đi đến cạnh cột, giọng điệu quái dị, “Chỗ này sao có nhiều nước vậy?”

Cách một vách cột, sợi chỉ cuối cùng trong đầu anh rốt cuộc đứt đoạn.

“Thời tiết gần đây ẩm ướt,” Cậu nói, “Mấy người không phải nói an ninh thực nghiêm sao, chẳng lẽ còn có thể có người xông tới?”

“Nói cũng đúng,” dẫn đường nghĩ nghĩ, thoải mái nói, “Hẳn là nghe lầm.”

Cậu ta cuối cùng vẫn là không có vòng qua cây cột, xoay người, hai người tiếng bước chân tiếng nói chuyện dần dần đi xa.

Anh tê liệt ngã xuống đất, rất nhanh lại có tiếng bước chân từ một hướng khác tiến gần đến.

Dưới lớp băng dán, đôi mắt của anh sớm đã mất dần ánh sáng.

Dù sao, sớm hay muộn vẫn sẽ bị phát hiện.

Tưởng tượng đến sau khi sự tình bại lộ, cậu sẽ nghĩ như thế nào về mình, dùng ánh mắt như thế nào để nhìn mình, thân thể người đàn ông đều nhịn không được mà run lên rất khẽ.

Giày da vừa chạm đất, thanh âm ở trước mặt người đàn ông bỗng dừng lại.

Cũng bởi vì nước mắt khuất nhục đau đớn đã chảy đầy gương mặt.

Một mảng tĩnh mịch, người nọ đột nhiên cười một chút. Gã ngồi xổm xuống, lau sạch nước mắt trên mặt anh.

“Khóc lên quả thật đáng yêu cực kỳ.”

Giọng nói xa lạ, đầy ý cười vang lên.

Anh sửng sốt chớp mắt một cái.

Hoàn cảnh vừa trải qua nghĩ mà sợ, anh sung sướиɠ tựa như vừa sống sót sau trận bão tố.

Trong lòng dâng lên cảm giác may mắn đối phương là người quen. Không phải người khác, mà là Mr. X, thật sự là quá tốt

Không cần bị người khác phát hiện ra bộ dạng biếи ŧɦái dâʍ ɭσạи của chính mình, thật sự là quá tốt.

Tuy rằng đối phương chính là đầu sỏ gây nên thứ tội tày đình này, hại chính mình lưu lạc đến tận đây, nhưng mà ở trong lòng Trần Dữ này, qua một cái chớp mắt Mr. X quả thực tựa như chúa cứu thế từ trên trời giáng xuống.

Anh sợ Mr. X lại ném mình xuống, nức nở, như tự sa ngã nói: “Đừng đi.”

“Bé chồng nhỏ dâʍ đãиɠ,” đối phương lại đứng lên, dùng mũi giày ngoắc ngoắc cằm anh, “Tưởng giữ lại người, dù sao cũng phải lấy lòng chút chứ.”

“Cái gì?”

“Tỷ như,” Mr. X tốt tính gợi ý, “Để ông xã nhìn hoa huyệt nào.”

Anh không chút do dự nằm trên mặt đất banh chân thành hình chữ M phô ra hoa huyệt non nớt cho đối phương nhìn.

“ Cậu như vậy tôi thấy thành ý kiểu gì?” Mr. X lại tốt tính nhắc nhở, “Mở to thêm một chút.”

Anh sợ đối phương không hài lòng, hai chân banh càng rộng, môi hoa huyệt hé mở để lộ miệng nhỏ ướŧ áŧ đỏ tươi, ở giữa còn vải dệt đen dài, trói chặt hoa huyệt và bông cúc nhỏ, để sát vào xem, còn có thể thấy cúc huyệt nhỏ hẹp khẩn trương mà co rút lại, đáng thương chảy từng luồng dâʍ ɖị©ɧ.

Hai cẳng chân thon dài đưa lên cao, cơ bắp săn chắc, rõ là chân đàn ông lại tinh xảo xinh đẹp, dẫu ẩn chứa sức bật bên trong cũng chỉ đành vô lực giương cao đưa cho người hung hăng xâm phạm mình xem xét hoa huyệt dâʍ đãиɠ.

Trong bóng tối, đối phương chậm chạp không có động. Hoa huyệt nhỏ tiếp xúc không khí lạnh, bởi vì khẩn trương thẹn thùng mà co rút.

Tưởng tượng đến hoa huyệt nhỏ sau đó lại phải chịu đòn, bắp đùi anh liền không thể tự khống chế mà run lên bần bật.

Cho dù tát hoa huyệt có thể mang đến sung sướиɠ, nhưng hoa huyệt bị đánh đến môi hoa lẫn thịt hoa đều lộ bên ngoài, nếu phải chịu một trận đòn nữa, anh không biết nó sẽ như thế nào.

Trần Dữ nhẫn đau nhẫn nhục tốt, chịu ba phát đạn, lại chịu quất roi cũng có thể nén lại, nhưng cảm giác sung sướиɠ xa lạ này lại làm anh lo sợ vô cùng.

Gã hứng thú hỏi: “Cậu run cái gì?”

“Đừng được không, đừng đánh hoa huyệt,” Anh run run rẩy rẩy mà nói, “Sẽ bị đánh hư, thật đấy.”

Mr. X không nói một lời, anh phản ứng tỉnh táo chậm nửa nhịp, tình cảnh hiện giờ tất cả đều phụ thuộc vào đối phương, anh căn bản không có tư cách cò kè mặc cả.

Người đàn ông cố tách chân ra, trưng bày lớn nhỏ môi hoa, đem toàn bộ hoa huyệt để trước mắt đối phương, lấy lòng: “Không, không, ông xã có thể đánh âʍ ɦộ ……”

Anh không hề suy nghĩ vì cái gì khiến chính mình xui xẻo như vậy, nếu sự tình đã không thể cứu vãn lại như lúc đầu, có lẽ thật sự nên yên lặng nhẫn nại.

Chỉ cần có thể ở trước mặt cậu bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng, bị người da^ʍ nhục…… Cũng là do hết cách.