Nơi bí ẩn nhất trên cơ thể bị dị vật xâm phạm, toàn bộ hạ thể căng muốn chết, mới chỉ mặc qυầи ɭóŧ thôi đã có kɧoáı ©ảʍ lạ kỳ truyền đến khiến anh có chút khó chịu, Trần Dữ buồn rầu, hai chân anh hơi run, đáp: [Không thoải mái.]
[Thật sự không thoải mái sao? Vậy quay video banh huyệt ra chứng minh cho ông xã xem nào :P ]
Tưởng tượng đến hình ảnh xấu hổ kia, Trần Dữ vừa thẹn vừa giận, ngay lập tức nhắn lại. [Xin lỗi, thoải mái lắm thoải mái lắm.]
[Nhận được quà rồi, phép tắc cơ bản nhất cũng không có sao?]
Trần Dữ có chút chết lặng đáp lại: [Cảm ơn ông xã.]
[Không cần cảm ơn.] Mr. X nhắn lại, [Đi ra phòng khách nhìn bộ dạng dâʍ đãиɠ của em đi.]
Trong phòng khách, đã có thêm một cái gương toàn thân từ bao giờ.
Theo từng bước chân anh, sợi dây cọ sát vào hậu huyền cũng âm đế theo nhịp khiến tay chân anh như nhũn ra. Dâʍ ŧᏂủy̠ cũng theo đó mà chầm chậm ứa ra, sợi dây cũng bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt sũng. Một sợi dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt thậm chí còn đọng trên sợi dây, nhẹ nhàng mà nhỏ giọt rơi trên mặt đất.
Trần Dữ thẹn đến mức muốn chui xuống đất, vẻ mặt khuất nhục, càng đi càng cảm âm đế bị ma sát mãnh liệt hơn.
Dây áo thít chặt bả vai anh, áσ ɭóŧ tình thú dành cho nữ chỉ có thể che đi một phần bầu ngực. Thậm chí áσ ɭóŧ ren còn bán trong suốt, khiến núʍ ѵú hơi thâm của anh như ẩn như hiện.
Nhìn hình ảnh chính mình trong gương, mặt anh khẽ nóng lên. Anh không biết cái gọi là sở thích mặc đồ nữ của mấy người đồng tính, anh chỉ cảm thấy mình ăn mặc như vậy thật biếи ŧɦái.
Tuy rằng giữa hai chân anh có một cái nữ huyệt, nhưng trừ cái này ra, anh vẫn cực kì đàn ông.
Nhìn từng khối cơ ngực đang phập phồng lên xuống, lui xuống một chút là rãnh sống lưng thẳng tắp, eo hãm sâu, bờ mông hơi vểnh.
Tám khối cơ bụng cũng là cường tráng khẩn trí, cánh tay cơ bắp đường cong làm người nhớ tới phập phồng tường thành, hai người đều là giống nhau cứng rắn, trầm mặc, có thể cho người mang đến cảm giác an toàn.
Tỷ lệ mỡ trên người Trần Dữ gần như bằng không, nhưng mông và cơ ngực vẫn luôn no đủ mập mạp. Khác với bầu vυ' mềm mại của phụ nữ, vυ' của anh cho dù ở trạng thái thả lỏng sờ cũng rất chắc tay, mềm dẻo đàn hồi.
Trần Dữ chỉ lo tự hỏi sao Mr. X có thể vào được nhà mình, mà không nghĩ đến chuyện, tại sao gã lại có số đo của mình mà chế định được một bộ nội y vừa người như thế.
[Mặc như thế đi làm.]
Trần Dữ nhìn tin nhắn mới đến, đầu óc trống rỗng, tưởng chừng như tất cả máu trong người đều ngừng lại không chảy nữa. Anh không có cách nào tưởng tượng nổi hình ảnh mình ăn mặc như vậy đến nơi công cộng.
[Từ nay về sau mỗi ngày đều phải mặc như vậy, ông xã sẽ chuẩn bị nhiều quần áo mới cho em.]
Tin nhắn nhảy liên tiếp không ngừng.
[Tại sao em phải mặc cái này ư?]
[Em không thấy vυ' em quá bự, em không giữ nổi sao?]
Trần Dữ ôm một tia hy vọng: [Phía dưới không mặc được không?]
[Không phải em đang mặc rất thoải mái sao?]
Trần Dữ cố nén sự thẹn thùng, nói trắng ra: [Nước chảy quá nhiều, sẽ chảy ra ngoài mất.]
[Nếu bị người khác phát hiện, em sẽ khóc sao?]
Trần Dữ sửng sốt.
[Bé dâʍ đãиɠ, em mà thẹn đến phát khóc ra hắn là rất đáng yêu đi :D]
Căn bản không có cách nào nói chuyện bình thường được với tên này.
Di động lại ‘tinh tinh’ hai tiếng.
[Nghe lời ông xã, mặc thật tốt, khi nào về nhà mới được cởi ra.]
[Đừng chống đối lại, em biết hậu quả mà.]
Trần Dữ chỉ khóc khi anh quá nhớ em gái mình, do đã trải qua đợt huấn luyện như muốn tra tấn người khác kia, năng lực chịu đựng của anh đã được rèn luyện đến vô cùng tốt.
Anh mặc thêm quần áo ở nhà, đi sang nhà hàng xóm xin một cái tã giấy. Mới đi có mấy bước mà kɧoáı ©ảʍ cường đại đã truyền đến đại não, hạ thể bủn rủn lầy lội, vừa ướt vừa dính. Khác với cảm giác bị người khác cách qυầи ɭóŧ xoa nắn âʍ ɦộ, dây quần cọ sát trực tiếp vào hộŧ ɭε, cảm giác vừa rát, vừa trướng khiến anh có cảm giác hộŧ ɭε của mình sẽ bị dây quần ma sát đến hỏng.
Cố gắng quên đi cảm giác dưới hạ thể, anh chỉ cầu mình chịu đựng qua nổi hôm nay.
Nhà bên cạnh là nhà của một bà mẹ đơn thân họ Lý, Trần Dữ thường xuyên giúp hai mẹ con nhà họ sửa ống nước với đổi bóng đèn, nên quan hệ cũng có thể coi là rất tốt.