[Nhìn em khom lưng xuống cong mông bự lên thật đẹp.]
[Em mặc cái áo thun này rất đẹp.]
[Vυ' thật to.]
[Tức giận sao?]
[Bộ dạng tức giận cũng thật xinh đẹp.]
[Thật muốn bắn lên núʍ ѵú dâʍ đãиɠ của em.]
[Rất nhanh thôi có thể thành hiện thực rồi. :D]
Tuy rằng anh biết nhân vật chính của thế giới này, nhưng khi gặp phải chuyện này, anh vẫn là một người dân bình thường không quyền không thế mà bất lực.
Tâm hoảng ý loạn, tay chân luống cuống.
Sợ mất mặt nên cũng chẳng dám báo công an.
Rõ ràng là một thành viên băng đảng xã hội đen, có thể nhờ boss chống lưng cho mình… nhưng chuyện này chắc chỉ dành cho mấy em gái cần được yêu thương che chở chứ không phải một tên đàn ông to con như anh.
Tuy rằng Trần Dữ và Ngô Thanh Trú cũng coi như quen biết từ thuở hàn vi, anh còn vì hắn mà bán mạng cho đến tận bây giờ. Hơn nữa, trong quá trình phát triển cả Nhạc Viên, không có công lao cũng có khổ lao.
Nhưng Trần Dữ chỉ là một nhân vật quần chúng, không thể trở thành cánh tay đắc lực của đại ca được.
Tuy rằng con đường này cũng không phải anh tự chọn, nhưng nó cũng có chỗ tốt. Ít nhất, ở thế giới xa lạ này, anh cũng có thể có một công việc mà nuôi sống chính mình.
Trần Dữ cảm thấy trong mắt Ngô Thanh Trú, anh có lẽ chỉ là một thuộc hạ trung thành, hơn nữa còn hơi ngốc mà thôi.
Còn đối với Dụ Trĩ Thanh, có lẽ anh cũng chẳng là gì.
Từ trước đến giờ, Trần Dữ vẫn luôn là một người biết thân biết phận như vậy
Mặc dù nhà họ Dụ đã thuê anh 7 năm, nhưng anh cũng chỉ là vệ sĩ thân quen của Dụ Trĩ Thanh mà thôi, cũng chẳng có chỗ nào hơn người. Dù sao thì trừ vệ sĩ ra, Dụ Trĩ Thanh còn có đầu bếp quen thuộc, quản gia quen thuộc và người làm vườn quen thuộc nữa.
Anh quan tâm đến Dụ Trĩ Thanh, đem tình cảm với em gái ủy thác lên người cậu, cũng chỉ là suy nghĩ của một mình anh.
Vì làm việc cho nhà quyền quý, mà cho rằng mình cũng quyền quý hơn người khác, chỉ có kẻ vô cùng ngu ngốc mới có cái suy nghĩ thiển cận như vậy.
Anh cố nén cảm giác thẹn thùng, trước khi đi ngủ sau khi ngủ dậy đều nhắn tin chào hỏi Mr. X. Mỗi khi đến gần đám đông lại kinh hồn bạt vía, sợ hãi có một bàn tay nào đó từ đằng sau chui vào quần áo mình.
Đáy lòng yên lặng khẩn cầu đối phương đừng tìm đến mình nữa.
Như một con rùa đen rút đầu lại, chỉ mong được yên bình.
Cứ như vậy giằng co hết một tuần, thần kinh căng chặt của anh cũng thả lỏng hơn. Trần Dữ nghĩ, có khi là do mình quá ảo tưởng sức mạnh nên mới nghĩ đối phương có hứng thú lâu dài với mình.
Cho đến khi cái ngày ác mộng kia ập đến.
[Buổi sáng tốt lành. Ông xã tặng em một bộ quần áo đẹp đó :D]
Mới mở mắt ra đã nhận được tin nhắn, Trần Dữ lập tức cảnh giác lên.
Sau đó anh ngồi dậy, phát hiện cạnh gối mình có một bộ đồ lót màu đen.
Đồ lót tình thú màu đen, theo style 3 điểm (*).
Không còn nghi ngờ gì nữa, Mr. X lại một lần nữa thần không biết quỷ không hay vào trong nhà anh.
[Mau mặc cho ông xã xem đi.]
Trần Dữ cầm lấy bộ đồ lót ren, tâm trạng vẫn còn sững sờ. Vì cái gì chứ, rõ ràng anh đã đổi khóa cửa rồi, sao Mr. X vẫn vào được?
Áσ ɭóŧ của nữ hơi nhỏ so với dạng người của Trần Dữ, sợi dây trên vai có chút siết chặt người anh.
Thế nhưng khi mặc vào hoàn chỉnh, hai miếng lót ngực lại vừa vặn che đi bầu vυ' của anh nhìn qua khá hợp lý.
Qυầи ɭóŧ lại không tốt như vậy, chỉ có một ít vải cùng mấy sợi dây. Trần Dữ thật sự không biết đây có được tính là qυầи ɭóŧ không.
Tuy rằng mấy sợi dây kia cũng có co dãn, nhưng mà vẫn siết hạ bộ anh dế căng chặt. Trần Dữ hơi thả lỏng tay một chút liền “bép” một tiếng ôm chặt lấy người anh.
Miếng vải bé xíu kia miễn cưỡng che được dươиɠ ѵậŧ với tinh hoàn, sợi dây co dãn căng chặt kia chui sâu vào khe mông đầy đặn, ép chặt vào cửa hai động.
Sợi dây căng chặt đè lên nữ huyệt, mạnh bạo mà tách đôi hai mép môi huyệt ra chen vào giữa. Hơn nữa vì quá căng, sợi dây đè lên âm đế khiến anh cảm thấy khó tả.
[Thích không?]