Cố Diên cảm thấy người nhẹ tênh, ngực sưng lên, núʍ ѵú cọ xát vào áo ngực đau nhói, eo bủn rủn vô lực, miệng huyệt tê dại dị thường, dẫu sao cả một buổi trưa, cô và Phong Hi Niên đã cùng nhau làm những chuyện không thể miêu tả được, mặc dù đang ở độ tuổi sung sức nhưng bọn họ cũng không chịu được sự buông thả quá mức như vậy.
Trong giờ học buổi chiều, Cố Diên nhìn thấy trên bàn có một cốc trà sữa trân châu, đây là thức uống mà cô từng thích nhất.
“Cám ơn, Tiểu Yến Yến.” Cố Diên ngồi xuống, còn tưởng rằng cốc trà sữa này là do Tạ Yến Yến đưa tới cho cô.
Nhưng Tạ Yến Yến lại cất lời: “Không phải tớ mua, lúc tớ đến đã thấy nó ở đây rồi."
Cố Diên bối rối, thế là cô gửi tin nhắn hỏi Phong Hi Niên, nhưng lại nhận được câu trả lời là không. Vì vậy, Cố Diên cũng không hề động tới ly trà sữa.
Bởi vì buổi chiều là tiết vật lý nên Cố Diên cũng không cần lo lắng về tiếng Anh cùng tiếng Trung, môn văn chủ yếu dựa vào tích lũy, sau khi tốt nghiệp cô cũng không quên đi những kiến thức này, cho nên căn bản không cần nghe bài giảng, có cô vẫn có thể làm các câu hỏi một cách dễ dàng. Có điều Cố Nhiên đã quên hết các môn khoa học, bởi vậy dù mệt mỏi đến đâu thì cô cũng phải lên lớp ngồi nghe giảng.
Vừa ra khỏi lớp, Cố Uyên mệt đến mức nằm bẹp trên bàn nghỉ ngơi, nhưng phòng học vốn huyên náo bỗng nhiên trở nên vô cùng yên lặng.
Phong Hi Niên chẳng biết đã xuất hiện trong lớp từ lúc nào, bên cạnh anh là Nguyễn Hạ Hầu và Ngụy Tử Khiên, bọn họ đang chia trà sữa cho mọi người.
Cố Diên ngẩn người, thất thần nhìn người thiếu niên đang đi về phía mình, Nguyễn Hạ Hầu vừa vặn đi ngang qua cô: “Lớp chúng tôi muốn lập nhóm với lớp các cậu trong hội thao lần tới, lớp trưởng đưa chúng tôi đến đây để giao lưu với mọi người.".
“Sau đó, cậu ta nhanh chóng đưa cốc trà sữa cho một bạn nữ.
Phong Hi Niên đi đến trước mặt Cố Diên, đưa ra một cái ly giữ nhiệt, còn thuận tay lấy ly trà sữa trên bàn của cô đi.
Cố Diên mở bình giữ nhiệt ra, nhìn thấy long nhãn cùng trà kỷ tử, trong lòng nhất thời ấm áp không thôi.
Chợt nghe Tạ Yến Yến nói: "Quả nhiên, Tiểu Diên Nhi là đặc biệt nhất."
"Tớ cá lần này được uống trà sữa cũng đều là nhờ lộc của cậu."
Cố Diên không nói gì, nhưng trong lòng lại như có một dòng nước ấm chảy qua vậy.
Từ ngày hôm nay bộ này sẽ do team Dạ Miêu bọn mình làm tiếp, nếu có chỗ nào chưa thống nhất được với đoạn đầu thì hy vọng độc giả sẽ thông cảm và góp ý dưới bình luận để bọn mình rút kinh nghiệm, cảm ơn các bạn rất nhiều.