Cố Diên nhìn Phong Hi Niên lau sạch dấu vết hoan ái trên người mình.
Động tác của anh nhẹ nhạng, lại thật cẩn thận, tiểu bức bị phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng được anh lau, này rõ ràng là lần thứ hai tán tỉnh, Cố Diên còn chưa kịp hỏi tại sao anh lại bất động, cô cảm thấy nếu anh tiếp túc chà lau phỏng chừng hai người phải ở lại chỗ này thêm một lúc lâu nữa.
Cô biết đã tới giờ học, cô cùng Phong Hi Niên ở chỗ này làm chuyện hoang đường cả buổi sáng, không thể tiếp tục túng dục được nữa.
Qυầи ɭóŧ ướt đẫm trên người bị anh cởi ra thay cái mới, cô cũng không biết tại sao Phong Hi Niên còn chuẩn bị cả cái này nữa. Giống như sói xám ăn tiểu bạch thỏ, đã sớm có âm mưu, Cố Diên đang muốn ném qυầи ɭóŧ ướt đẫm của mình đi, lại bị thiếu niên mặt không đổi sắc mà cầm lấy bỏ vào túi quần.
“Anh ném giúp em?” Cố Diên ngượng ngùng nhìn anh, nói gần nói xa.
“Em cảm thấy như thế nào?” Khoé môi anh cong lên hỏi lại.
Sao mà ném đi được.
Cố Diên nhìn Phong Hi Niên sửa sang lại bản thân, anh có ngũ quan tuấn mỹ, quanh thân toả ra khí chất cao quý, đời trước cô đúng là bị mỡ heo che mắt mới có thể không để ý đến anh!
Tiết học tiếp theo được giảng ở hội trường, Cố Diên nhớ rõ tiết này các lớp sẽ học cùng nhau, cô không đi cùng với Phong Hi Niên, ở trong trường học, cô vẫn phải thu liễm một chút, rốt cuộc thân phận hiện tại của bọn họ là học sinh, học tập thật tốt mới là nhiệm vụ chủ yếu.
Phong Hi Niên nhìn thân ảnh vừa ra khỏi cửa liền chạy mất dạng của Cố Diên, cứ như vậy vội vàng phân rõ giới hạn với anh? Cô gái này đúng là rút huyệt vô tình.
Cố Diên không biết ý nghĩ nội tâm của Phong Hi Niên, cô tiến vào hội trường liền đi tìm Tạ Yến Yến, lại thấy khí chất xuất chúng của Lâm Viễn trong đám người, không khỏi lần nữa cảm thán vận may hôm nay đúng là không tốt.
Cô coi như không nhìn thấy, cuối cùng cũng tìm được Tạ Yến Yến, đang muốn ngồi xuống, khung cảnh ồn ào xung quanh đột nhiên im lặng, Cố Diên tưởng giáo viên tới, nhưng thật ra là Phong Hi Niên, mới cùng cô tách ra ban nãy.
Không nghĩ tới, tiết học này là cả ba khối cùng học chung.
Phong Hi Niên đã sớm hình thành thói quen bị người khác nhìn chăm chú, anh thản nhiên đi đến chỗ ngồi, là chỗ ngồi nghiêng đối diện với Cố Diên.
Cố Diên không biết vì sao, rõ ràng là quang minh chính đại tới học, nhưng vừa thấy Phong Hi Niên đến, cô lại sinh ra cảm giác bị bắt gian trên giường.
“Không thể không nói, Phong đại giáo thảo là một tiểu thịt tươi có giá trị nhan sắc đυ.ng nóc nhà.” Tạ Yến Yến cảm khái, “Nhưng mà tiết trước cậu đi đâu vậy? Tớ còn xin giáo viên cho cậu nghỉ, nói thân thể cậu không được thoải mái.”
“... Đúng là thân thể có chút không thoải mái.” Cố Diên ngượng ngùng lừa Tạ Yến Yến, không dám nói cô đi làm chuyện đồϊ ҍạϊ , chỉ có thể ấp úng, đem mặt vùi vào cánh tay.
“Em không thoải mái sao?”
Bên tai Cố Diên truyền đến thanh âm quen thuộc, cô tự nhiên trả lời lại: “Không có.”
Giương mắt liền thấy gương mặt anh tuấn soái khí của Phong Hi Niên, anh chỉ mặc đồng phục học sinh, nhưng lại có thể làm cho bộ đồng phục bình thường trở nên thật sang trọng, nút đầu tiên trên áo sơ mi không cài, có thể thấy được xương quai xanh, gợi cảm đến mức khiến người ta hô hấp không được. Tóc đen cùng làn da trắng lạnh càng làm nổi bật lên hơi thở người sống chớ gần của anh, lông mi đen dày ở hốc mắc thâm thuý rũ xuống tạo thành bóng râm, chiếc mũi cao thẳng cùng môi mỏng gợi cảm, chỉ cần đứng im ở đó, chính là cảm giác cấm dục mười phần.
Tạ Yến Yến bên cạnh đã ngừng thở, cô ấy mới nghe nói quan hệ của Cố Diên cùng Phong Hi Niên, lần trước ở sân bóng rổ đã nháo đến ồn ào huyên náo, nói hai người không có gian tình, cô ấy mới không tin.
Nhưng nam thần thật sự quá cấm dục, cô không tưởng tượng được bộ dáng hai người khi ở bên nhau.
Phong Hi Niên lo lắng ban nãy ở phòng học trống làm Cố Diên bị lạnh.
Anh nhìn cô gái ngoài mặt nói không có việc gì, gương mặt lại hồng rực. Phong Hi Niên vươn tay muốn sờ trán Cố Diên, lại bị cô theo bản năng né tránh, làm lòng anh có chút đau.
Mà bên kia, Lâm Viễn không biết xuất hiện từ khi nào, đứng phía bên kia của cô.
“Cố Diên, sau khi tan học, tôi có lời muốn nói với cậu.” Người đang nói đúng là Lâm Viễn.
Cố Diên cúi đầu, cũng không nhìn thấy Lâm Viễn, chỉ theo bản năng gật đầu.
Mà sắc mặt của Phong Hi Niên rõ ràng không tốt. Nha đầu này ban nãy còn động tình trong lòng ngực anh, bây giờ muốn lén nói chuyện với Lâm Viễn? Chắc chắn là cô thấy anh quá sủng ái, nên mới dám trắng trợn như vậy?
Người bồn chồn nhất bây giờ là Tạ Yến Yến, cô bởi vì là bạn ngồi cùng bạn của Cố Diên đang đứng ở chính giữa, cái này là hiện trường phim thần tượng Tu La Tràng sao, cô không cần trả tiền cũng có thể xem trực tiếp?
Chờ Cố Diên ý thức được mình vừa đáp ứng Lâm Viễn, đang muốn đổi ý, Lâm Viễn đã rời đi, cô muốn giải thích với Phong Hi Niên, nhưng tiếng chuông vào học lại vang ngay lúc này.
Trong lòng Cố Diên khóc không ra nước mắt, Tạ Yến Yến một bên nghiêm trang hỏi: “Diên Diên à, trong lòng cậu tột cũng là nghĩ như thế nào?”