Dụ Dỗ Trúc Mã

Chương 1: Gặp lại

Gió từ tầng cao nhất thổi đến, vạn vật xung quanh đều rung động.

Cố Diên cái gì cũng không nghe thấy, nghe không được thanh âm tê tâm phế liệt “Không cần” của Phong Hi Niên, nghe không được cô nói với anh câu: “Thực xin lỗi.” kia.

Cô nhìn không tới con đường phía trước, chỉ hối hận trước kia mình thật ngu xuẩn.

Thả người nhảy xuống, cô cho rằng sẽ rất đau, nhưng bên tai vang lên một trận tiếng chuông.

Cô cảm giác thân thể bị cái gì đẩy một chút, vừa mở mắt, bắt gặp khuôn mặt có chút bầu bĩnh trẻ con của nữ sinh, “Cố Diên, nên đi lên... đi học thôi!”

Đi học...

?!

Cố Diên mở to mắt, xoa xoa gương mặt, cô nhìn kỹ cô gái bên cạnh mình, đây hình như là bạn ngồi cùng bàn Tạ Yến Yến lúc học cao trung của cô, cô theo bản năng tìm di động xem thời gian, lại thấy chính mình đang mặc một thân đồng phục học sinh.

“Năm nay là năm bao nhiêu vậy?”

“Ra chơi mới 15 phút, cậu ngủ dậy liền ngốc đi? Năm nay là năm 2012 nha.”

Cố Diên choáng váng, cô đây là trở về mười năm trước?

Cô trọng sinh.

“Cố Diên, đi mau lên. Tiết tiếp theo chính là tiết thể dục.” Tạ Yến Yến nói xong liền đứng dậy, cầm theo ly nước.

Cố Diên vẫn còn khϊếp sợ, còn có chút hồn vía lên mây, đã bị Tạ Yến Yến lôi kéo cùng nhau đi đến sân thể dục.

Ánh mặt trời có chút chói mắt, không biết đã bao lâu cô không đứng dưới ánh mắt trời, Cố Diên có chút muốn mù mắt.

Tuy rằng đa phần học sinh cao trung đều trầm mê luyện đề thi đại học, lại như cũ vô cùng có sức sống của tuổi trẻ.

Thanh âm của Tạ Yến Yến lần nữa vang lên bên tai: “Mau mau, Phong đại giáo thảo đang chơi bóng rổ!”

“Con mẹ nó... như này cũng quá soái...”

Cố Diên nhìn theo hướng ngón tay của Tạ Yến Yến, trong đám người thiếu niên loá mắt đột phá vòng vây, xoay người một cách tiêu sái, nhảy lên úp rổ, lại lần nữa đạt được điểm.

Bên tai là tiếng hoan hô của các bạn, tiếng còi vang lên, thời gian thi đấu ngắn ngủi kết thúc. Phong Hi Niên không có gì bất ngờ chính là MVP của trận đấu.

“Hi Niên, mấy ngày nay sát khí của cậu cũng quá nặng.” Người đang nói chuyện là bạn tốt Nguyễn Hạ Hầu, cậu biết mấy ngày nay tâm tình của Phong Hi Niên không tốt, vốn dĩ kĩ năng cùng sức lực đã cao hơn người bình thường, hôm nay tâm tình không tôt, càng con mẹ nó điên loạn, khoảng cách điểm số lần này bị kéo ra thật lớn, vài người trong đội đối phương còn không sờ được trái bóng trong tay Phong Hi Niên chứ đừng nói chi có thể ghi bàn.

Đồng đội vây quanh hai bên người, lại ngoài ý muốn thấy được Cố Diên bên trong đám đông.

Bốn mắt nhìn nhau, Phong Hi Niên không còn nhớ đã bao lâu cô không tới xem anh chơi bóng.

Giờ phút này Cố Diên lại nhịn không được mà nước mắt tràn mi, cô còn chưa từ nỗi khϊếp sợ được trọng sinh thoát ra, bỗng nhiên nhìn thấy Phong Hi Niên càng thên vui buồn đan xen.

Phong Hi Niên chưa bao giờ thấy Cố Diên thương tâm như thế này, anh không còn để ý gì đến đồng đội đang nói chuyện bên cạnh, ba bước cũng làm thành hai bước chạy đến trước mặt cô gái.

“Sao lại khóc?” Anh trước giờ chưa từng thấy cô khóc, trong lòng mơ hồ có suy đoán, là người kia khi dễ cô?

Cố Diên quên đi đám người quanh mình, hoa lê dính hạt mưa, nhào vào lòng thiếu niên.

Phong Hi Niên bởi vì hành động này của cô, vừa mừng vừa sợ. Tựa hồ từ lúc học sơ trung, hai người hiếm khi có động tác thân mật, hơn nữa khi lên cao trung cô còn gióng trống khua chiên mà thổ lộ với Lâm Viễn ở trường học.

Chỉ là hiện tại ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong lòng mình, trên người Cố Diên lại chỉ mặc áo sơ mi đồng phục mỏng manh cùng chiếc áo ba lỗ bên trong, hai luồng mềm mại phát dục thật tốt kề sát vào ngực anh. Phong Hi Niên gồng mình ngăn chặn phản ứng sinh lý của cơ thể.

“Nha đầu, ngoan. Không khóc. Nói cho anh biết xảy ra chuyện gì?” Thiếu niên trước giờ đối đãi với người khác lãnh đạm, lại đem toàn bộ ôn nhu cho Cố Diên, nhưng Cố Diên hiện tại làm cách nào cũng không ngừng khóc được.

Tạ Yến Yến đứng một bên đều dại ra, cô bạn ngồi cùng bạn của cô không phải mới thổ lộ với Lâm Viễn sao? Hiện tại cư nhiên trước mặt mọi người ôm Phong đại giáo thảo?!

Nhưng mà, Phong đại giáo thảo trước nay không phải kiểu người sống chớ gần sao, nhiều ít nữ sinh thổ lộ trước nay đều bị anh cự tuyệt, anh như thế nào lại có một chân với Cố Diên? Từ lúc khai giảng đến bây giờ, Tạ Yến Yến không nghe ai nhắc đến, Cố Diên có quen biết với Phong Hi Niên.

“Em... em chỉ là...” Cố Diên cảm nhận được bàn tay đang ôm khuỷu tay cô không ngừng siết chặt, cô cũng sợ Phong Hi Niên lo lắng, đang muốn giải thích, ngẩng đầu lên liền cảm thấy một trận choáng váng, ngay sau đó trước mắt tối sầm lại.