Vong Quốc Công Chúa Tiện Nữ

Chương 5. Tướng quân thị tẩm(H)

Sau khi tắm xong, Triệu Giai Tinh mềm nhũn cả người, chỉ có thể dựa vào Thúy Liễu, để họ mặc quần áo cho nàng. Mặc xong nàng mới xấu hổ phát hiện, trên người nàng là một sa mỏng, xuyên thấu cả cơ thể, mặc cứ như không mặc, vẫn thấy toàn bộ cơ thể thiếu nữ dưới lớp áo.Không dừng lại ở đó, Lâm mama lúc này từ ngoài tiến vào, cầm trên tay một cái lọ, không biết nó có tác dụng gì, nàng thấy Lâm mama lấy tay quẹt vào trong lọ, lát sau trên nay bà ta đã có một ít thuốc, bà xoa chúng lên hai bầu ngực nàng. Sau đó, lại tiếp tục lấy một lượng lớn nhét vào hoa huyệt và hậu huyệt nàng. Nàng ra sức né tránh, nhưng cơ thể đã mất sức từ lâu, bị giam cầm bởi hai nha hoàn bên cạnh, mặc bà làm gì thì làm, chỉ có thể lên tiếng:

" Bà bôi thứ gì lên cơ thể của ta, mama cầu xin bà tha cho ta đi", mama mặc nàng, vẫn tiếp tục bôi thuốc vào hậu huyệt, xong bà mới lên tiếng:

"Thuốc này sẽ khiến cô nương thoải mái hơn khi được tướng quân thị tẩm. Lát cô nương sẽ biết công dụng của nó", nói xong bà dùng tay véo ngực nàng:

"Cô nương nhớ hầu hạ tướng quân cho tốt, vậy mới bớt đau khổ", Triệu Giai Tinh chỉ biết bất lực lắc đầu, sau đó được khoác một chiếc áo choàng, rồi được hai nha hoàn khiêng ra khỏi phòng.

Hai nha hoàn mang nàng đi qua hành lang, lúc này nàng mới nhận ra giờ đã là chiều tối. Xung quanh nha hoàn tất bật làm việc nhưng nàng vẫn phát hiện, những người đó len lén ngước mắt lên nhìn nàng với ánh mắt tò mò đánh giá, khiến nàng vô cùng xấu hổ, nhắm mắt lại coi như không thấy.

Cuối cùng họ dừng trước phòng tướng quân đem nàng đặt lên giường rồi xoay người ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Nàng muốn bỏ trốn, nhưng cửa đã khoá, nàng bất lực quan sát căn phòng này, phòng rất trọng, bài trí lại rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường lớn, một cái bàn, vật bài trí xung quanh rất ít ỏi, có thể thấy đây là phòng của vị tướng quân lúc sáng.

Ngẩn ngơ nên nàng không phát hiện tiếng bước chân đang tiến về phía nàng, đến khi một nam nhân ôm chầm lấy từ phía sau nàng mới giật mình, xoay đầu nhìn lại, thì ra là vị Hoắc tướng quân lúc sáng. Nàng lên tiếng:

"Buông ta ra, đồ háo sắc", đổi lại là tiếng cười sảng khoái của Hoắc Trì.

Sau khi viết tấu chương xong, hắn nhanh chóng tắm rửa, vì hắn biết còn có một mỹ nhân tuyệt thế đang chờ hắn thị tẩm. Lúc bước vào phòng, hắn thả nhẹ bước chân nên nàng không phát hiện ra hắn, hắn yên lặng quan sát nàng. Dưới bộ sa mỏng, đó là một cơ thể hoàn mỹ, tuyệt đẹp nhất mà hắn thấy từ trước đến nay, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc mượt mà thả dài sau lưng, dưới đó là vòng eo mềm mại, nhỏ nhắn hắn nắm lúc sáng, cái mông vểnh lên, khiến người ta hận không thể xoa bóp chúng, bàn chân thon dài của nàng, cảnh tưởng nàng dùng nó quấn chặt eo hắn, khiến hắn không kiềm chế được mà lao đến ôm nàng vào lòng. Nghe nàng lên tiếng, hắn đáp đầy giễu cợt:

"Buông, thức ăn đến miệng không ăn mới là kẻ ngu, tối nay nàng nhất định phải thị tẩm", nói xong hắn cười phá lên, rồi bế nàng lên giường.

Lúc này Triệu Giai Tinh mới giật mình nhận ra, trên người nàng chỉ còn một tấm sa mỏng, lúc nãy nha hoàn rời đi đã cầm theo áo choàng, nàng hiện tại trong mắt nam nhân trước mặt, mặc như không mặc lại càng quyến rũ hơn.

Chạm vào giường, Triệu Giai Tinh liên tục xin tha:

"Tướng quân cầu xin nguời buông tha cho ta, ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ngài", Hoắc Trì nghe vậy thì cười lên:

"Buông tha nàng, Công chúa Bắc Sở, nàng thật ngây thơ, khó khăn lắm ta mới bắt được nàng, đêm nay ta phải tận hưởng nàng trước, rồi sau đó còn dâng lên cho hoàng thượng"

Nghe xong, Triệu Giai Tinh biết chạy không thoát ra sức vùng vẫy, thấy vậy Hoắc Trì dùng sợi dây lụa đỏ cột tay nàng về phía đầu giường để hắn tiện hành động. Lúc này, hắn mới dùng ánh mắt đánh giá cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của nàng từ trên xuống dưới. Sau đó cúi người xuống, đặt mũi vào hõm cổ của nàng hít lấy hít để hương thơm phát ra từ cơ thể nàng, giọng hắn khàn khàn, cất tiếng:

"Nàng thật thơm, thật mê người, ta không chịu đựng được nữa".

Nói rồi hắn đặt tay lên ngực nàng xoa bóp một cách mạnh bạo, miệng di chuyển từ cổ lên, hôn vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Nàng liên tục lắc đầu né tránh, hắn dùng một tay xoa ngực, một tay nắm cằm nàng không cho nàng né tránh, hôn mạnh bạo. Nàng một mực không há miệng, khiến hắn nổi giận, bóp mũi nàng, bất lực mở miệng để hít thở thì lưỡi hắn đã vào miệng nàng.

Lưỡi hắn cứ như con rắn, quét hết hàm răng nàng, sau đó mυ'ŧ lưỡi nàng như một chiếc kẹo rất ngon miệng.

Nàng liên tục rên "uhm, uhm, b..uông ta .....ra"

Hắn vẫn càng quét ngang ngược trong miệng nàng, chán chê hắn mới dừng lại, tập trung xoa ngực nàng, đùa bỡn nó trong tay.

Lúc này, nàng chợt phát hiện, ngực nàng truyền đến từng đợt, từng đợt nóng, ngứa ngáy, nhũ hoa dựng lên trong không khí, tiểu huyệt với hậu huyệt, liên tục trào ra dâʍ ŧᏂủy̠, ngứa ngáy hư không, khiến nàng vô cùng khó chịu, cần thứ gì đó lấp đầy.

Giật mình với suy nghĩ đó, nàng không nghĩ tới cơ thể mình da^ʍ dãng như vậy, hắn mới sờ vυ' mà nàng đã liên tục chảy nước, nàng bật khóc, không biết rằng đó là tác dụng của thuốc mà mama đã bôi cho nàng.

Thấy phản ứng cơ thể nàng, hắn bật cười rồi nói:

"Công chúa của ta thật dâʍ đãиɠ mà, nào mau cầu xin ta đi, cầu xin ta cho thứ nàng cần"