Đứa Con Của Bụi Sao

Chương 1: Tạm biệt, cáo nhỏ của tôi

Đối với tớ, hiện tại cậu chỉ là một cậu bé, chẳng khác gì trăm ngàn cậu bé khác.

Tớ chẳng cần gì ở cậu. Cậu cũng không cần đến tớ.

Đối với cậu, tớ chỉ là con cáo như ngàn vạn con cáo khác.

Vậy nhưng, nếu chúng ta quen nhau, chúng ta sẽ trở thành người không thể thiếu với đối phương.

Với tớ, cậu là cậu bé có một không hai.

Và cậu cũng sẽ thấy tớ là con cáo độc nhất trên đời.

“Này, cậu thích ngôi sao nào thế?”

Kiều Tâm tỉnh dậy từ giấc mộng.

Cậu liếc thiết bị liên lạc trong tay, thời gian hiện tại là chín giờ mười phút.

Kiều Tâm bò dậy từ ghế sô pha, lấy bàn chải và kem đánh răng từ vali dưới đất, yên lặng rửa mặt.

Căn phòng sau khi dọn dẹp chẳng còn dấu tích sinh hoạt. Đồ dùng trong nhà bị vải nhựa phủ lên, đánh dấu rõ ràng. Ván giường bị dỡ ra đứng ở một góc nhà. Trên mặt đất chỉ còn hai chiếc vali.

Chiếc màu đỏ của mẹ, màu đen của cha.

Vali của họ rất lớn, đủ để Kiều Tâm nhét vừa tất cả mọi thứ.

Kiều Tâm dọn dẹp nhà vệ sinh, dùng hai quả trứng gà và lát bánh mì cuối cùng trong tủ lạnh làm bữa sáng đơn giản. Cậu nhìn hai người đang mỉm cười trong máy liên lạc đặt bên cạnh.

“Chào buổi sáng.”

Sáng sớm mùa đông nhiệt độ thấp. Nhất là khi có vài giọt nước đang lăn trên mặt, cảm giác như sợi dây thép cứa vào gò má, nhẹ nhàng mà giá buốt.

Chú thím tốt bụng vô cùng, hai người cố tình để cho cậu thư phòng ở tầng ba, lại cho cậu một chiếc chìa khóa riêng.

Kiều Tâm để hai vali lớn trên gác xép, chỉ lấy đồ mình thường dùng mang xuống tầng ba. Những thứ còn lại đều được cậu cất thật gọn gàng.

Người con duy nhất của chú thím đang du học nước ngoài, hai người lại thường xuyên đi công tác. Vốn hai người còn muốn thuê người đến chăm sóc Kiều Tâm, nhưng cậu nói rằng mình đã mười lăm tuổi rồi, hơn nữa cũng biết nấu cơm.

Cho nên bọn không đề cập đến chuyện ấy nữa.

Nếu một bài nhạc từ nốt đầu tiên đã nhuốm màu ưu thương, giai điệu của nó hẳn không thể thoát khỏi sự buồn đau.

Kiều Tâm ngồi trên giường gấp nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay.

Đây là món quà cha mẹ chuẩn bị cho sinh nhật mười lăm tuổi của cậu khi hai người còn sống.

Kiều Tâm cẩn thận vuốt ve lớp giấy bọc bóng mượt. Cậu thật sự trân quý nó, đến mức không nỡ mở ra.

Cậu thở dài, cầm lấy chiếc dao rọc giấy.

Nhưng nếu không sử dụng, thậm chí là không nhìn đến, vậy thì khác nào không quý trọng tâm ý của cha mẹ?

Hiện ra trước mắt cậu là bộ mắt kính nhỏ được kết nối với tai nghe.

Kiều Tâm biết nó, đây là thiết bị điện tử lưu hành từ mười năm trước. Chỉ cần đeo nó lên, kết nối ổn định với mạng là có thể đi vào thế giới trò chơi.

Cậu cầm sách hướng dẫn rồi đeo thiết bị vào.

“Hoàn thành khởi động.

Hoàn thành nhập dữ liệu trò chơi.

Hoàn thành tải thiết lập từ trước, bạn muốn chuyển đến đó luôn sao?”

Sao cơ?

Kiều Tâm nghi hoặc, nhưng vẫn nhấn vào nút xác định.

Cha mẹ cậu làm việc trong công ty trò chơi, tuy chỉ là nhân viên trong bộ phận bình thường nhất. Mỗi ngày họ về nhà đều kể cho Kiều Tâm về những điều thú vị gặp trong trò chơi. Hai người cũng không được tham dự những hạng mục phát triển lớn, chỉ có thể làm những công việc đơn giản, mỗi ngày chạy qua chạy lại giữa các phòng ban.

Bọn họ không chỉ một lần nói với Kiều Tâm về sự kì diệu của thiết bị trò chơi này. Nhưng mỗi lần không ngừng, không ngừng, không ngừng nói lại kết thúc bằng sự trầm mặc.

Cho đến lần cuối cùng, cha bảo rằng: “Tiểu Tâm, cha mẹ sẽ mua cho con vào dịp sinh nhật nhé.”

Đúng là bọn họ đã làm được.

Nhưng dù Kiều Tâm có hy vọng dường nào, cha mẹ cũng sẽ không xuất hiện nữa.

Cậu mở mắt, phát hiện mình đang đứng giữa một mảng màu xanh lá.

Đây là một cánh rừng to lớn. Cây, cây, cây. Đâu đâu cũng có cây. Khu rừng này không rậm rạp nhưng cậu cũng chẳng thấy được biên giới. Dường như mỗi cái cây ở đây đều đã già lắm rồi.

Có vẻ hiện tại là giữa trưa, có thể nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua ngọn cây.

Kiều Tâm dợm bước về phía trước, đột nhiên phát hiện mình đang đứng trên một cành cây đại thụ. Cậu sợ hết hồn, vội vã thu chân về.

Khi nhìn kĩ lại, cậu mới phát hiện cây cối xung quanh đều cao lớn khó mà tin nổi. Cậu cẩn thận nhìn quanh bốn phía xem có cách nào để đi xuống đất không.

“Này.”

Kiều Tâm bị dọa, cậu trượt chân, cả người nghiêng ngả rơi thẳng xuống dưới.

Trong lòng cậu trống rỗng, cậu cảm thấy lần này mình tiêu rồi, nhất định sẽ bị thoát khỏi trò chơi mất.

Bỗng nhiên từ cánh tay truyền đến cảm giác bị tóm lại.

Gì vậy?

Cậu hé mi, thấy trước mặt mình là một đôi mắt màu xám. Hóa ra một thiếu niên đã bắt kịp bắt lấy tay trái của cậu.

“Cậu… cậu không sao chứ?” Anh ta gượng cười, dùng sức kéo Kiều Tâm lên.

Kiều Tâm ngồi xuống để nhịp tim và hô hấp của mình bình ổn lại. Cậu xua tay với đối phương, biểu hiện bản thân không sao. Chàng trai kia cũng ngồi cạnh cậu, kiên nhẫn chờ cậu hồi phục.

Qua một lúc lâu, Kiều Tâm mới mở miệng. “Cảm ơn cậu.”

Thiếu niên có mái tóc màu hung, anh cười với cậu.

“Cậu lần đầu đến nơi này sao?”

Kiều Tâm gật đầu. “Cậu thường xuyên tới khu này à?”

Đối phương nháy mắt với cậu. “Tôi sống ở đây mà. Nhưng đã lâu rồi tôi chưa từng nhìn thấy người khác.”

Gì cơ? Kiều Tâm nhíu mày. Cậu nhìn trang phục đơn sơ của thiếu niên: áo sơ mi trắng, quần đen, giày chơi bóng trắng bệch.

Trông không giống một người chơi cho lắm.

Lúc này cậu mới nhớ ra, khi mới gia nhập trò chơi hệ thống đã cho cậu biết, nơi này là khu vực đầu tiên khi tiến vào được thiết lập bởi người mua trước đó, “Khu rừng cổ đại”. Mà trong cánh rừng này, danh tính của người chơi và NPC (1) sẽ tự động được ẩn đi để không ảnh hưởng đến cảnh sắc tươi đẹp.

(1): NPC hay non-playable character là những nhân vật trong trò chơi mà người chơi không điều khiển được, thường được điều khiển bởi AI (trí tuệ nhân tạo) hoặc GM (game master – quản trò)

Cha mẹ muốn mình thấy được khu rừng này sao?

Theo như lời của chàng trai kia, hẳn anh ta là NPC nhỉ?

Kiều Tâm đứng lên, cậu đưa tay ra. “Xin chào, tớ là Kiều Tâm.”

Người đối diện cao hơn cậu một chút, anh ta bắt tay cậu, cười dịu dàng. “Tôi là Giang Ly.”

“Phía trên phong cảnh đẹp lắm, cậu muốn xem không?” Giang Ly nói tiếp.

“Hở? Nhưng làm sao để đi lên?” Kiều Tâm nghi ngờ hỏi.

Giang Ly phụt cười. “Cậu nào thế nào để lên tận đây thế?”

“Ừm… Cái này…”

“Bên trong cánh rừng này con người có thể lơ lửng.” Giang Ly kéo tay Kiều Tâm, anh tự đi hai bước, nhắm chặt mắt lại. Sau đó như là bầu trời nổi gió, anh được chậm rãi nâng lên giữa không trung. Giang Ly mở mắt ra, cười nói: “Chỉ cần làm như vậy là có thể nổi lên rồi.”

Kiều Tâm không dám tin vào mắt mình. “Nhưng mà…”

“Không có gì phải sợ.” Thiếu niên giữ chặt hai tay Kiều Tâm, chậm rãi kéo cậu lên.

Kiều Tâm sửng sốt, dùng sức xoa mắt.

“Được rồi, là thế đấy. Đi thôi!”

Cảnh vật phía trên và bên trong cánh rừng hoàn toàn khác nhau.

Từ trên ngọn cây nhìn ra chỉ thấy một biển rừng bao la. Có thể nghe được tiếng gió thổi rõ ràng, như là mùa đông ngồi trong phòng thấy tiếng gió từ xa, nhưng lại không thấy lạnh một chút nào.

Yên tĩnh và trống trải vô cùng.

Tựa như bị cả thế giới lãng quên.

“Nơi này đã lâu không có người đến.” Thiếu niên nói như vậy. “Những cái cây cứ lớn lên, cả cánh rừng ngày càng phát triển, nhưng lại dần thưa thớt âm thanh.”

“Lúc nào cũng một mình như vậy không phải rất cô đơn sao?”

“Ừm… Đó là đương nhiên.” Giang Ly cười, không nhìn Kiều Tâm. “Dù sao chẳng có ai bằng lòng sinh sống cả đời với những cái cây không thể nói chuyện cả.”

Kiều Tâm nhìn những ngọn gió thổi qua làm cánh rừng xao động như những cơn sóng, đột nhiên cảm thấy đôi khi ở đây một lúc cũng không tệ chút nào.

Cậu biết trong trò chơi có thể điều chỉnh thời gian chênh lệch với hiện thực. Nếu như cậu muốn, có thể điều chỉnh đến tỉ lệ tối đa là 72:1.

Kiều Tâm cùng Giang Ly trò chuyện rất lâu. Thật ra chẳng có nội dung nghiêm túc gì, nhưng cậu nói nhiều vô cùng, hình như là lần nhiều nhất trong mấy tháng gần đây.

“Cảm ơn cậu, hôm nay tớ vui lắm.” Kiều Tâm vẫy tay.

“Không có gì. Nếu cậu muốn, lúc nào cũng có thể tìm tôi để nói chuyện.” Giang Ly cười. “Tôi ở ngọn cây cao nhất ở đằng kia.”

“Ừm, tớ biết rồi! Vậy lần sau gặp lại nhé, Giang Ly.”

“Gặp lại sau, Kiều Tâm.”

Giang Ly mỉm cười vẫy lại cậu, nhìn cậu dần biến mất ở phía xa.

Một khi đã bắt đầu chờ đợi, mỗi phút giây đều trở nên dài đằng đẵng.

Kiều Tâm tháo mắt kính xuống. Cậu liếc nhìn thời gian, mới có một tiếng trôi qua.

Lần sau ở lâu hơn một chút đi.

Cậu cất thiết bị thật kĩ rồi xuống lầu.

Vừa đi cậu vừa nghĩ đến phong cảnh ở Khu rừng cổ đại. Bầu trời xanh trong đến mức gần như có thể nhìn thấy những vì sao.

Cậu nhớ lại đoạn phim từng xem trên mạng, trong đó có cảnh từ mặt đất nhìn lên dải ngân hà, cũng như từ trên cao nhìn xuống đất liền.

Đẹp cực kì, lộng lẫy vô cùng.

Thế giới này đẹp biết bao nhiêu.

Sông băng tan ra, tuyết lại rơi xuống.

Tinh tú mọc lên, trăm triệu tan biến.

ISS bay quanh Trái đất, nhìn thấy nhân loại tạo thành tấm lưới phát sáng rực rỡ.

Đã có người từng hỏi người sinh sống trên ISS, sinh hoạt ở đó không phải vô cùng cô đơn sao?

Người kia trả lời: Nếu như bạn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cực quang như làn khói bao phủ Trái đất, thấy những thành phố sáng đèn như dòng dung nham nóng chảy, nhìn được cả những cơn giông chỉ như những chiếc bánh quy sáng lên, bạn sẽ thấy lẻ loi ư?

Bạn thấy thần linh sẽ cô độc sao?

Kiều Tâm ngồi trên giường, lưng tựa vào vách tường.

Cậu kiểm tra máy truyền tin, sau đó lại đeo thiết bị trò chơi.

Ánh sáng mạnh dần lấn át ý thức của cậu.

Cậu bay xuyên qua những tán cây, vừa cảm thụ làn gió thổi qua vừa tìm kiếm chàng trai tóc đỏ.

Dường như có tiếng nhạc phiêu du trong không khí. Âm thanh gì vậy nhỉ?

Thanh âm to dần lên, mặc dù vẫn bị gián đoạn nhưng tựa như trái cây chín muồi, hương sắc ngày càng đậm đà hơn.

Mái tóc đỏ lấp ló trên ngọn cây, anh đang ung dung thổi một chiếc lá.

Kiều Tâm chậm rãi hạ xuống cạnh anh, nghe anh thổi xong cả bài hoàn chỉnh.

“Bài hát gì thế?” Kiều Tâm hỏi.

“Ừm… Lẽ ra đây là một bài nhạc đồng quê, nhưng sau khi được cải biên, tôi biến nó thành bài nhạc của mình luôn.” Giang Ly cười, vẫy tay.

Kiều Tâm nhìn Giang Ly thổi lá, há miệng nhưng không thốt ra câu nào.

Giang Ly nhìn lại cậu. “Có muốn tôi dạy cậu không?” Anh tiện tay ngắt một chiếc lá từ tán cây, đưa nó cho Kiều Tâm.

“A… Ừ, đương, đương nhiên muốn học!” Cậu phản ứng lại, thành thật nói.

Nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt Giang Ly. “Không, tôi sẽ không dạy cậu đâu. Cũng không chơi với cậu nữa.”

“Hả?”

“Ha ha.” Giang Ly nhìn khuôn mặt thất vọng của cậu, không thể nhịn cười được. Anh che miệng, đoạn lại bật cười.

“Tôi còn chưa quen cậu đâu.” Giang Ly nói một cách tự nhiên.

Kiều Tâm nghe không hiểu. Cậu sờ gáy. “Cậu nói gì vậy?”

Giang Ly lại lắc đầu. “Không đúng, lẽ ra cậu nên hỏi “Quen là gì?” mới đúng chứ.”

“… Hình như tớ vẫn chưa nghe rõ.”

Giang Ly tiếp tục cười. “Được rồi, được rồi, không đùa với cậu nữa. À, cậu thích những vì tinh tú sao?”

“Những ngôi sao? Tớ thích vô cùng! Thế nhưng tớ mới chỉ gặp trên TV hoặc trong máy truyền tin thôi.” Kiều Tâm ra chiều tiếc nuối nói.

Giang Ly cười, không nói gì nữa.

“Để tôi dạy cậu cách thổi lá.”

Đối với tôi, hiện tại cậu chỉ là một cậu bé, chẳng khác gì trăm ngàn cậu bé khác.

Tôi chẳng cần gì ở cậu. Cậu cũng không cần đến tôi.

Đối với cậu, tôi chỉ là một con cáo như ngàn vạn con cáo khác.

Vậy nhưng, nếu cậu quen với tôi, chúng ta sẽ trở thành người không thể thiếu với đối phương.

Với tôi, cậu là cậu bé có một không hai.

Và cậu cũng sẽ thấy tôi là con cáo độc nhất trên đời.

Nếu cậu quen với tôi, cuộc sống của tôi sẽ được ánh mặt trời soi chiếu rực rỡ.

Chúng ta quen nhau, chuyện bình thường cũng sẽ trở nên tốt đẹp vô cùng

“Đêm nay tôi sẽ dẫn cậu đến một nơi.” Giang Ly xoa đầu Kiều Tâm. “Cậu sẽ rất thích chỗ đấy cho xem.”

Kiều Tâm đã biết Giang Ly được một thời gian dài rồi.

Hai người ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, lơ lửng trên những ngọn cây mới, ngắm phong cảnh, Giang Ly dạy cậu thổi lá cây.

Kiều Tâm làm quen với Giang Ly từ mùa thu ngoài đời, cũng là mùa hè trong trò chơi.

Hai người nói chuyện, hoặc đơn giản chỉ nhìn cánh rừng, chẳng ai cất lời. Mãi cho đến khi mùa hè tiếp theo trong trò chơi đã kết thúc, mở ra mùa thay lá.

Kiều Tâm làm xong bài tập rồi nhanh chóng đeo thiết bị trò chơi vào.

Giang Ly dẫn cậu tới cái cây cao nhất phía bên kia. Kiều Tâm phát hiện trên cây có một cái gì đó.

Là một ngôi nhà trên cây.

Ngôi nhà hai tầng hoàn toàn nằm gọn giữa tàng cây.

“Trong cái cây này vẫn luôn có một cái hốc rất lớn.” Giang Ly từ không trung đáp xuống ngôi nhà, thắp lửa.

“Nên tôi từ từ sửa lại chỗ này, chuyển vỏ cây, ván gỗ từ chỗ khác đến, hoặc là lục tìm đồ vật mà người qua đường để rơi. Đôi lúc cũng tìm được người tốt, cho tôi một số thứ hữu dụng.”

Giang Ly bật bếp lò.

“Tôi không cần ngủ, cũng không cần ăn, cho nên có thể làm liên tục từ trên xuống dưới.”

Kiều Tâm ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ, nhìn vào bóng lưng của Giang Ly.

“Từ lúc cậu xuất hiện, tôi đã nghĩ tôi sẽ cho cậu xem nơi này rồi.”

“Có lẽ tôi sẽ gọi nơi này là “Hốc cây”.”

“Cuộc sống của tôi đơn điệu vô cùng. Nhưng sau khi gặp cậu, tôi nhận ra thời gian trôi nhanh đến không thể tin nổi.”

“Hồi trước, tôi mẫn cảm với tất cả những tiếng bước chân của nhân loại, nhưng sẽ không phân ra tốt hay xấu, nam hay nữ.”

“Giờ đây tôi lại có thể nhớ rõ tiếng bước chân của cậu. Những tiếng động khác làm tôi chỉ muốn trốn dưới lòng đất, vậy mà bước chân của cậu như vần nhạc gọi tôi đến từ nơi đây.”

Mái tóc của cậu màu vàng óng ả.

Vì thế, một khi cậu quen với tôi, mọi thứ sẽ trở nên kì diệu vô cùng. Lúa mạch màu vàng kim sẽ gợi tôi nhớ về cậu. Và tôi sẽ thích cả cơn gió thổi qua làm xao động đồng lúa…

Trong nhà trên cây của Giang Ly chất đầy sách, có cả một chiếc giường nhỏ.

Anh bật chiếc bếp ở tầng trên, để nó thắp sáng ngôi nhà và đun sôi nước pha trà.

“Kiều Tâm, chúng ta đọc sách đi.” Giang Ly vẫy tay với Kiều Tâm – người vừa leo lên bậc thang. “Không biết vì sao tôi luôn nhặt được sách trong rừng.”

“Sách?” Kiều Tâm nhìn những quyển sách nằm tán loạn trên nền nhà.

“Cậu đọc “Hoàng tử bé” chưa?”

Kiều Tâm lắc đầu.

““Quen”, nghĩa là sao?”

“Nó là thứ mọi người đều đã quên mất.”

“Ấy là tạo nên những tình cảm ràng buộc.”

Con cáo trầm mặc không nói, mà nhìn hoàng tử bé thật lâu.

“Cậu hãy làm cho tôi quen với cậu đi!” Nó nói.

“Chỉ khi cậu quen với một thứ, cậu mới có thể hiểu nó.”

“Con người bây giờ chẳng còn thời gian tìm hiểu bất kì thứ gì. Bọn họ đến chỗ tên buôn nào đó mua sắm đồ vật có sẵn. Con người chẳng có bạn tốt, vì trên thế giới làm gì có người bạn nào bán ở cửa hàng.”

“Nếu cậu muốn một người bạn, vậy thì làm quen với tôi đi!”

Năm mới đến rất nhanh.

Lần này thật hiếm có, cả chú thím đều ở nhà. Mặc dù anh họ không về, nhưng dựa vào ảnh chiếu trên điện thoại, anh cũng ngồi bên cạnh mọi người, cùng xem Xuân vãn. (2)

(2) Xuân vãn: chương trình gala năm mới của bên Trung

Xuân vãn đã diễn ra mấy chục kì, chỉ có không khí ngày lễ chẳng thay đổi.

Chúng ra rồi cũng già đi. Duy chỉ có bữa tiệc hàng năm vẫn giữ nguyên như vậy. Người cầm chén rượu kia sẽ thay đổi, ngay cả thời gian cũng sẽ đổi thay.

Đời người là một hồi tiệc.

Kiều Tâm ngồi trước đàn dương cầm. Cậu mới đánh vài khúc, hiện tại thấy ngón tay hơi mỏi. Cậu yên lặng uống sữa dừa, nhìn ba người một nhà ngồi trước TV nói chuyện trên trời dưới đất.

Kiều Tâm học đánh đàn từ hồi nhỏ, nhưng vì biến cố trong nhà nên mấy năm nay rất ít đυ.ng vào. Chú thím nói rằng chiếc đàn này được mua khi anh họ còn bé, âm thanh cũng không còn chính xác nữa.

Năm ngoái Kiều Tâm tự mình chỉnh lại từng nốt nhạc chỉ để chuẩn bị đánh cho mọi người nghe dịp Tết.

Giang Ly cho cậu biết, muốn người xung quanh phản ứng lại với tài năng của mình, trước hết phải làm dao động trái tim họ.

Khả năng lớn nhất của con người là sức cuốn hút.

Giang Ly nói đến đây, trên mặt không đọng lại nụ cười nào.

Khuôn mặt anh khi ấy chỉ có sự lạnh nhạt, hờ hững, chẳng giống người thường chút nào.

Không đúng. Kiều Tâm kịp phản ứng. Giang Ly vốn đâu phải con người.

Cho nên, rốt cuộc cậu ấy là gì cơ chứ. Nếu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, đó hẳn là thứ buồn cười mà tàn khốc. Điều ấy khiến cậu muốn khóc.

Kiều Tâm đã từng dùng kỹ thuật chiếu xạ mô phỏng lại chiếc đàn dương cầm để chơi cho Giang Ly. Anh nghe qua, song chẳng hề nói gì.

Thật lâu sau đó, Giang Ly mới nói cho Kiều Tâm.

“Cậu đàn qua một lần, sau đó tôi sẽ muốn nghe lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư. Sẽ muốn học, sẽ muốn đàn cùng cậu.”

“Nhưng cậu không thể lúc nào cũng mang đàn tới. Thậm chí không thể đến đây mỗi ngày.”

“Mỗi ngày chờ cậu, tôi lại suy nghĩ, lần tới cậu sẽ mang theo đồ gì đến đây, cậu sẽ chọn chủ đề gì để nói với tôi. Mặc dù thời gian vẫn nhàm chán như vậy, nhưng tôi trở nên cô đơn vô cùng.”

Nếu chúng ta có hẹn lúc bốn giờ, từ ba giờ tớ đã thấy vui rồi.

“Thời gian hẹn càng tới gần, tôi sẽ thấy càng hạnh phúc. Bốn giờ, tôi sẽ đứng ngồi không yên, tôi chợt hiểu được cái giá của niềm vui. Thế nhưng, nếu như cậu đến tùy tiện, tôi chẳng biết lúc nào nên chuẩn bị kĩ tâm tình của mình.”

“Tôi sẽ vô cùng khẩn trương, cũng sẽ bứt rứt. Tôi chẳng còn giống tôi nữa.”

“Nhưng tôi vẫn mong chờ cậu đến vô cùng.”

Giang Ly nói xong, khuôn mặt lại hiện lên nụ cười dịu dàng.

Năm mười tám tuổi, Kiều Tâm thu hết dũng khí đề cập đến chuyện mình muốn đi du học Pháp với chú thím.

Cậu không học nhạc chuyên nghiệp, nhưng cậu đã học đàn dương cầm mười năm, từ khi được Giang Ly khích lệ lại quyết định khôi phục lý tưởng của mình.

Kiều Tâm được học bổng của học viện âm nhạc Pháp, như vậy chú thím cũng không cần khó xử về học phí của cậu. Cậu vốn có một chút di sản của cha mẹ trong tay. Mặc dù không nhiều, nhưng cũng đủ cho tiền vé máy bay và tiền thuê nhà thời kỳ đầu.

Mọi thứ đều chậm rãi đi theo quỹ đạo.

Có vẻ là như vậy.

Kiều Tâm mang theo trò chơi bên mình.

Hiện tại trò chơi cực kỳ thông dụng. Gần như toàn cầu đều kết nối với máy chủ công ty AO, trò chơi cũng không đơn thuần là trò giải trí, mà được phát triển theo hướng thực tế hơn.

Thiết bị của Kiều Tâm thuộc đời thứ nhất, mô hình đã sắp bị đào thải rồi.

Nhưng sao cậu nỡ đổi được.

Từ chỗ lại thêm về tại phòng trọ, Kiều Tâm còn bận rộn hoàn thành bài tập, lại phải dành ít nhất hai tiếng luyện đàn. Trong trò chơi cũng có thể luyện tập, nhưng không biết vì sao, hiệu suất trong trò chơi của cậu thấp hơn thực tế nhiều.

Dù vậy, Kiều Tâm vẫn kiên trì thăm Giang Ly vào một thời gian cố định.

“Nếu như chúng ta đã quen, cuộc sống của tôi nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Tôi nhận ra tiếng chân của cậu khác với mọi người. Những tiếng động khác làm tôi chỉ muốn trốn dưới lòng đất, vậy mà bước chân của cậu như vần nhạc gọi tôi từ Hốc cây”

Hôm nay, Giang Ly để Kiều Tâm đi tìm anh.

Anh rất thích cùng cậu ngồi một chỗ ngắm sao.

“Cậu có thể nhìn rõ các chòm sao à?”

“Để tôi xem… Nhìn đi, hướng Đông bắc, ở đó là chòm Tiên Hậu. Bên phải nó là chòm Đại Khuyển và Tiểu Khuyến.” Giang Ly tỉ mỉ chỉ từng chút một. “Chòm Thợ săn… Đó là Tam giác mùa đông.”

“Nhiều thật… Sáng quá…”

“Đúng vậy nhỉ.” Giang Ly ngửa mặt lên, nhìn vào cửa sổ trên mái nhà. “Đẹp thật đấy.”

“Nằm như thế này cảm giác như bị hút vào bên trong ấy.”

“Không vội vàng thay đổi, hướng tới thế giới tựa vực sâu hư vô, lạnh lẽo.” Giang Ly thầm thì. “Cảm giác rất giống cậu đấy.”

“Trên trời nhiều sao như vậy, ngôi nào sẽ giống tớ đây?” Kiều Tâm cười. “Cậu mới là người xứng với tinh không.”

“Tôi làm gì có tư cách tương xứng chứ. Những vì tinh tú đều có cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt, còn tôi chỉ là một người gác rừng mà thôi.”

“Tôi không cần giúp sức, cũng chẳng cần biết cảm giác đi ngủ là gì.”

“Chỉ là khi cùng cậu nói chuyện trên trời dưới đất, tôi thấy trong lòng trọn vẹn vô cùng.”

Kiều Tâm nghiêng đầu, trông thấy Giang Ly đã nhổm dậy cười dịu dàng, cậu đáp lời. “Tớ cũng rất vui khi ở bên cậu.”

“Có lẽ tôi được sinh ra để trò chuyện cùng cậu, đấy ắt hẳn là ý nghĩa sự tồn tại của tôi.”

“Chỉ khi dùng trái tim cậu mới có thể nhìn thật rõ ràng. Những điều quan trọng chẳng thể nhìn được bằng mắt đâu”

“Mọi người đã quên đạo lý này.” Con cáo nói. “Nhưng cậu không được quên nó. Cậu có trách nhiệm với tất cả mọi thứ cậu đã làm quen.”

Kiều Tâm chậm rãi ngủ thϊếp đi.

Ánh sao xuyên qua cửa sổ mái nhà, rơi lên khuôn mặt cậu. Thậm chí hàng mi cũng tỏa sáng lấp lánh.

Giang Ly đứng dậy, yên lặng ngắm cậu hồi lâu. Sau đó anh đi đốt lại bếp lò, trải thảm lông cho Kiều Tâm nằm, rồi bọc cậu bằng tấm chăn của mình.

Giang Ly cầm quyển “Hoàng tử bé”, ngồi bên cạnh cậu. Anh lặng im nhìn lên những vì tinh tú trên bầu trời.

Từ sách vở, anh nhận biết được rất nhiều chòm sao, mùa xuân, mùa hạ, mùa thu, mùa đông.

Nhưng mà vẫn còn nhiều điều anh không biết đến vậy. Thậm chí còn có những chòm sao mang màu sắc kỳ lạ mới xuất hiện ngày hôm nay.

Trước kia, cách đây thật lâu, một người qua đường – người ấy chẳng phải lữ khách mà giống như chủ nhân của khu rừng hơn – đã nói với anh rằng đó không chỉ là những ngôi sao.

Đó là vô vàn những thế giới bên ngoài thế giới này.

Có rất nhiều người khác nhau với những câu chuyện không trùng lặp. Hoàn toàn không giống nơi này, đây là một thế giới tĩnh mịch.

Trong thế giới bên ngoài có chiến tranh, có rồng, có súng, có người máy. Có thật nhiều vật kỳ lạ.

Đối với sự tồn tại của chính mình, Giang Ly có thể hiểu đôi chút. Người trước kia nói cho anh rất nhiều chuyện.

Anh cúi đầu đọc sách.

“Cuộc sống của tôi đơn điệu vô cùng. Nhưng nếu cậu quen tôi, cuộc đời này sẽ được ánh mặt trời soi chiếu rực rỡ.”

Giang Ly nhìn Kiều Tâm say giấc bên cạnh.

“Tôi cũng rất muốn biết thế giới của cậu như thế nào, tình hình ở đó ra sao.”

Anh xoa tóc Kiều Tâm, sau đó cầm lấy cổ tay cậu, giúp cậu lùi thời gian lại.

“A… Không biết mọi thứ có thể kéo dài bao lâu đây.”

Dưới bầu trời sao tĩnh lặng mùa đông, tiếng thở dài của anh hóa thành hơi nước, thoáng chốc đã chẳng còn dấu tích.

Cứ như vậy, hoàng tử bé quen thân với con cáo. Thời khắc cậu phải lên đường đang tới gần.

“Ôi!” Cáo nói. “Tôi sẽ khóc mất.”

“Lỗi của cậu đấy.” Hoàng tử bé nói. “Tớ vốn chẳng muốn cậu đau khổ, nhưng cậu lại bắt tớ làm quen với cậu…”

“Đúng là vậy.”

“Cậu sắp khóc kìa!”

“Tôi sắp khóc thật.”

“Vậy đúng là cậu chẳng được cái gì cả.”

“Nhưng mà, nếu nghĩ về màu sắc của lúa mạch, tôi nghĩ mình vẫn nhận được gì đó.”

“Gần đây, trò chơi thực tế ảo phạm vi lớn SOMWORLD đang bảo trì toàn diện. Một số khu sẽ dừng hoạt động hoặc bị thu hồi, người chơi xin hãy chuyển dời số liệu kịp thời để tiến hành quá trình này.”

“Ngưng sử dụng tổng cộng 104 khu vực trò chơi được liệt kê dưới đây.”

“Phố Thiên Đường, Đình viện Hoàng hôn, Suối Đản Tức, Hang Tân Du…”

“Đại học Tiến sĩ, Sườn phòng Họa Tâm, Hẻm nứt…”

“Đồng bằng Tuyết Vũ, Khu rừng cổ đại.”

Kiều Tâm đang làm việc trong quán cà phê, nghe khách hàng yêu cầu “cà phê decaf, shots, sữa tách béo,…” thì nghe thấy cụm từ quen thuộc trong tin tức.

Nhưng nó nhanh chóng lướt qua tai cậu.

Cậu vừa mua “Hoảng tử bé” bản tiếng Pháp, mặc dù ngôn ngữ vô cùng đơn giản, nỗi bi thương tràn bên trong đã vượt qua khả năng chịu đựng của một đứa trẻ.

Mỗi ngày khi làm việc cậu lại tình cờ nghĩ về nó.

Hoàng tử bé bị một con rắn độc cắn. Cơ thể của cậu rét run, ý thức dần mơ hồ.

Phi công lạc mất cậu bé, có lẽ cậu đã trở về hành tinh của mình. Có lẽ đã vĩnh viễn tử vong.

Hoa hồng, con cáo, hoàng tử bé.

Bọn họ chẳng thể bên nhau.

Chúng ta sau này sẽ tách ra, mỗi người phải đến một nơi khác nhau.

Trong thế giới này, chúng ta sống mà không có hồi kết.

Gió thổi ngày càng to. Có thể nói là ồn ào, cũng có thể nói là cô quạnh.

Trên phố có một cô gái tóc ngắn, cô xoa tay, lấy chiếc đàn điện ra từ trong bao bắt đầu chơi. Ban đầu cô đánh sai vài nốt nên khẽ nhíu mày.

Cô gái cuối cùng cũng đàn xong một khúc hoàn chỉnh. Cô nhấn phím play, khúc dương cầm ban nãy lặp lại một lần nữa.

Cô luống cuống lấy đàn vĩ cầm ra, rồi ấn phím play.

Cô gái ngắm cây đàn trên tay mình, thầm đếm vài giây, bắt đầu đưa tay kéo.

Trên đường lạnh quá. Ngoại trừ những kẻ lang thang, người đi đường đều qua lại vội vàng, muốn nhanh chóng tránh đi cơn gió cô đơn và trống rỗng. Nhưng khi gió chạm đến cô gái, chúng dường như nhẹ nhàng hơn.

Tiếng gió thổi vẫn vang vọng, cùng tiếng đàn của cô đan vào nhau. Người qua đường khẽ dừng bước chân.

Nàng vừa diễn tấu, nước mắt vừa tuôn rơi.

Nếu cậu quen với tôi, cuộc sống của tôi sẽ được ánh mặt trời soi chiếu rực rỡ.

Kiều Tâm yên lặng đặt túi giấy xuống, với tay bật điện.

Trong nhà không có ai. Cậu cũng không có thói quen nói “Tôi đã về.”

Chỉ là cậu vẫn quét mắt qua gian phòng một cách tượng trưng.

Cậu bỏ nguyên liệu nấu ăn vào tủ lạnh, sau đó ngồi xuống, mở bản tiếng Pháp của “Hoàng tử bé” ra. Cậu vẫn không đọc hết, thẻ kẹp sách luôn kẹp ở một chương trước khi hoàng tử bé gặp con cáo.

Cậu không đọc những cuốn sách này. Vì vậy, mỗi lần nghe Giang Ly đọc, chẳng mấy chốc cậu lại yên giấc trên đùi anh. Một lúc sau cậu sẽ bị hệ thống “tự động trục xuất” về thế giới thực.

Giang Ly biết cậu sẽ ngủ nên lần nào cũng chuẩn bị kĩ chăn và gối. Đông đến, thậm chí anh sẽ chui vào trong chăn cùng cậu, hai người cùng đọc sách và nghe những khúc dương cầm.

Nhiệt độ cơ thể ở “Khu rừng cổ đại” rất dễ hạ xuống thấp, bơi nơi này thường xuyên có gió.

Giang Ly sẽ mang nhiều quần áo ấm hơn, hoặc cởϊ áσ khoác ra và đưa nó cho Kiều Tâm – người đã ở thế giới thật quá lâu và không biết thời tiết trong rừng.

Cơ thể của Giang Ly ấm hơn so với người thường. Có lẽ vì kết nối trực tiếp đến máy chủ, tốc độ vận chuyển trong cơ thể anh nhanh và lưu loát hơn.

Ngày mai có một buổi hòa tấu, hôm nay nghỉ sớm một chút đi.

Kiều Tâm nghĩ như thế, đang định tháo thiết bị trò chơi ra.

“Vậy lần sau gặp lại nhé. Cậu có thể tìm tôi bất kì lúc nào.” Giang Ly nói như vậy. “Tôi vẫn luôn ở ngọn cây cao nhất đằng kia.”

Không biết vì sao, Kiều Tâm đột nhiên nghĩ về câu nói này. Lần đầu gặp nhau, Giang Ly cũng nói vậy khi tạm biệt. Hôm nay anh lặp lại.

“Nếu cậu đến vào lúc bốn giờ, từ ba giờ tôi đã thấy hạnh phúc rồi.”

Hôm sau, buổi hòa nhạc thành công rực rỡ. Kiều Tâm đàn dương cầm vô cùng xuất sắc, một số người nổi tiếng trong ngành đã đi tới đưa danh thϊếp cho cậu.

Buổi tối có tiệc ăn mừng, thanh niên trai gái mặc lễ phục ngồi trong quán cà phê, hứng phấn thảo luận sẽ tổ chức ở đâu.

Kiều Tâm đã thấm mệt nhưng vẫn góp vui cùng mọi người. Thật ra cậu muốn trở về thật sớm để kể cho Giang Ly chuyện này.

Trong quán cà phê khá thưa thớt, chỉ có vài người rảnh rỗi đến gϊếŧ thời gian.

“Việc ngừng sử dụng một số khu vực trò chơi của công ty AO sẽ được triển khai từ hôm nay, những khu dừng hoạt động đã có mặt trong kế hoạch loại bỏ trước đó. Lần này sẽ có nhiều nơi bị dọn dẹp hơn để dành chỗ cho những khu vực tiềm năng.”

Trong TV truyền đến câu nói như vậy.

Kiều Tâm đánh đổ cốc cà phê trong tay.

“Ơ kìa! Kiều Tâm, cậu làm gì thế, cẩn thận cà phê!” Đồng nghiệp của cậu can thiệp kịp thời, đặt lại cái cốc cậu làm rơi, lau nước trên mặt bàn.

… Gì cơ?

“Kế hoạch dọn dẹp lần này liên quan đến số lượng lớn các khu vực ít người chơi, như Đồng bằng Tuyết Vũ và Khu rừng cổ đại. Những khu này có chức năng tương tự với Thung lũng tuyết và Thiên Không Thành, lại thường xuyên không có người chơi nên sẽ bị xóa bỏ đầu tiên.”

“Số liệu và dữ liệu của người chơi sẽ được sao lưu, nhưng nếu đó là trang bị đã lâu không được cập nhật, kể cả vấn đề liên quan đến hình ảnh cơ thể của người chơi, công ty sẽ trực tiếp xóa.”

Kiều Tâm đứng bật dậy, bỏ quên cả chiếc áo khoác trên bàn, chạy như bay ra khỏi cửa.

“Này, Kiều Tâm! Cậu đi đâu thế! Tiệc chúc mừng buổi tối thì sao?”

Âm thanh của đồng nghiệp phía sau dần biến mất.

Trong lòng cậu loạn cào cào, chẳng thể để ý đến việc gì khác, chặn taxi chạy đến công ty AO trong thành phố.

Trụ sở chính của AO nằm ở góc Đông nam tòa CBD.

“Đối với tôi, hiện tại cậu chỉ là một cậu bé, chẳng khác gì trăm ngàn cậu bé khác.

Tôi chẳng cần gì ở cậu. Cậu cũng không cần đến tôi.

Đối với cậu, tôi chỉ là một con cáo như ngàn vạn con cáo khác.

Vậy nhưng, nếu cậu quen với tôi, chúng ta sẽ trở thành người không thể thiếu với đối phương.

Với tôi, cậu là chàng trai có một không hai.

Và cậu cũng sẽ thấy tôi là con cáo độc nhất trên đời.

Chúng ta quen nhau, chuyện bình thường cũng sẽ trở nên tốt đẹp vô cùng”

Giang Ly cất giọng đọc sách.

Anh tự pha cho mình một cốc trà đắng.

Lại khoác tấm chăn lên người.

Giang Ly chỉ vào một chòm sao anh chẳng biết tên.

Kiều Tâm vội vã xông vào bộ phận xử lý máy chủ của công ty AO.

“Gọi quản lí cho tôi với, tôi… Tôi có việc cần giúp!”

Cậu nói ngắt quãng.

Giang Ly, Giang Ly.

Quản lý là một cô gái châu Á tóc ngắn, có vẻ còn rất trẻ. Cô gọi bộ phận kĩ thuật lên, một bên mời Kiều Tâm (3) vào phòng điều hành máy chủ.

(3) Trong raw tác giả ghi là Giang Ly, nhưng mình nghĩ đây là Kiều Tâm thì đúng hơn.

“Ngài Kiều, việc can thiệp vào kế hoạch dọn dẹp là bất khả thi, Đồng bằng Tuyết Vũ cũng sắp được dọn xong rồi. Trước đó người chơi không có ai kháng nghị mãnh liệt, những ý kiến ủng hộ vẫn chiếm phần đông.” Phiên dịch viên chuyển lại lời của bộ phận kĩ thuật.

Kiều Tâm vẫn tiếp tục nài nỉ họ dừng kế hoạch lại. Cậu kéo áo những người đó, không ngừng van xin.

Cô gái châu Á nhìn cậu.

“Ngài Kiều, ngài làm vậy vì người trong Khu rừng cổ đại sao?” Cô đột nhiên mở miệng nói tiếng Trung.

Kiều Tâm sửng sốt một chút, gật đầu.

“Các cô có thể điều cậu ấy đến khu vực khác không? Hoặc là chuyển ra ngoài, chỉ cần cậu ấy thôi.”

Cô gái lộ ra biểu cảm khó hình dung nổi. Cô mở màn hình điện tử cầm tay, chuyển đến hình ảnh của Khu rừng cổ đại.

Việc xóa bỏ đã bắt đầu.

Kiều Tâm không hề biết, hóa ra dọn dẹp là một tia sáng mạnh chiếu rọi khắp khu vực. Hoa cỏ, cây cối, tất cả số liệu từ từ biến thành những chấm sáng li ti bay về máy chủ.

Cậu nhìn màn hình chằm chằm, bắt đầu rơi lệ.

“Chúng tôi không thể thay đổi kế hoạch dọn dẹp toàn bộ, hơn nữa đối tượng cần xóa bỏ cũng cố định, không thể chỉnh sửa.” Cô gái chật vật nói ra.

Màn hình điện tử trong tay Kiều Tâm xuất hiện một bóng người quen thuộc.

Sắc đỏ trên mái tóc dần phai ra như tro tàn. Đôi mắt xám nhạt của anh ngước lên quầng sáng trên đầu.

Anh trông bình tĩnh vô cùng.

“Thật ra hình tượng cơ thể này lưu lại sau khi một người chơi gặp trục trặc về thiết bị. Về sau kĩ thuật viên của chúng tôi đã biến đổi cậu ta thành trí tuệ nhân tạo, trở thành Easter egg (4) của Khu rừng cổ đại.”

(4) Easter egg hay Trứng phục sinh là một thuật ngữ được dùng để mô tả một thông điệp, hình ảnh, hoặc tính năng ẩn trong một trò chơi điện tử, phim, hoặc phương tiện khác, thường ở dạng điện tử. (trích Wikipedia)

“Cậu ta biết về sự tồn tại của một số chi tiết trong trò chơi mà người chơi thường không biết.”

“Cậu ta chỉ là một trong số rất nhiều Easter egg của công ty thôi, nhưng những người chơi từng tiếp xúc cũng không có phản đồi đặc biệt nào cả, nên là… Việc sao lưu dữ liệu…”

Quản lí đứng một bên ngăn phiên dịch viên lại.

Giang Ly từng bắt lấy cậu lúc cậu rơi xuống.

Cơ thể Giang Ly luôn ấm áp hơn nhiệt độ bình thường.

Mái tóc đỏ của Giang Ly tựa như bộ lông của cáo nhỏ.

Giang Ly luôn dùng nụ cười dịu dàng nhất với cậu.

Giang Ly từng nói:

“Vậy lần sau gặp lại nhé. Cậu có thể tìm tôi bất kì lúc nào.”

“Cậu đàn qua một lần, sau đó tôi sẽ muốn nghe lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư. Sẽ muốn học, sẽ muốn đàn cùng cậu.”

“Nhưng cậu không thể lúc nào cũng mang đàn tới. Thậm chí không thể đến đây mỗi ngày.”

“Mỗi ngày chờ cậu, tôi lại suy nghĩ, lần tới cậu sẽ mang theo đồ gì đến đây, cậu sẽ chọn chủ đề gì để nói với tôi. Mặc dù thời gian vẫn nhàm chán như vậy, nhưng tôi trở nên cô đơn vô cùng.”

“Thời gian hẹn càng tới gần, tôi sẽ thấy càng hạnh phúc. Bốn giờ, tôi sẽ đứng ngồi không yên, tôi chợt hiểu được cái giá của niềm vui. Thế nhưng, nếu như cậu đến tùy tiện, tôi chẳng biết lúc nào nên chuẩn bị kĩ tâm tình của mình.”

“Tôi sẽ vô cùng khẩn trương, cũng sẽ bứt rứt. Tôi chẳng còn giống tôi nữa.”

“Nhưng tôi vẫn mong chờ cậu đến vô cùng.”

“Có lẽ tôi được sinh ra để trò chuyện với cậu, đấy ắt hẳn là ý nghĩa sự tồn tại của tôi.”

Trên màn hình, Giang Ly nghiêng đầu qua, khuôn miệng đang cười khẽ mở, nói ra một câu.

Cô gái quản lí có thể đọc được khẩu hình của anh.

“Đừng buồn, sẽ gặp lại thôi.”

Không biết nói cho ai nghe.

Cho bản thân anh hay là hướng đến người đang dần ngồi tụt xuống đất, bắt đầu khóc thất thanh.

“Cuộc sống của tôi đơn điệu vô cùng. Nhưng nếu cậu quen tôi, cuộc đời này sẽ được ánh mặt trời soi chiếu rực rỡ.”

Cứ như vậy, hoàng tử bé quen thân với con cáo. Thời khắc cậu phải lên đường đang tới gần.

“Ôi!” Cáo nói. “Tôi sẽ khóc mất.”

“Lỗi của cậu đấy.” Hoàng tử bé nói. “Tớ vốn chẳng muốn cậu đau khổ, nhưng cậu lại bắt tớ làm quen với cậu…”

“Đúng là vậy.”

“Cậu sắp khóc kìa!”

“Tôi sắp khóc thật.”

“Vậy đúng là cậu chẳng được cái gì cả.”

“Nhưng mà, nếu nghĩ về màu sắc của lúa mạch, tôi nghĩ mình vẫn nhận được gì đó.”

Phi công lạc mất cậu bé, có lẽ cậu đã trở về hành tinh của mình. Có lẽ đã vĩnh viễn tử vong.

Hoa hồng, con cáo, hoàng tử bé.

Bọn họ chẳng thể bên nhau.

Chúng ta sau này sẽ tách ra, mỗi người phải đến một nơi khác nhau.

Trong thế giới này, chúng ta sống mà không có hồi kết.

Ai cũng suy tính thiệt hơn, sợ chuyện cuối cùng sẽ không đi đến kết cục, sợ sẽ thất vọng với người mình yêu.

Sự rối rắm này kết thúc bằng sự trống rỗng. Bởi vậy, chúng ta chẳng ai có được người mình yêu.

“Chỉ khi dùng trái tim cậu mới có thể nhìn thật rõ ràng. Những điều quan trọng chẳng thể nhìn được bằng mắt đâu”

“Mọi người đã quên đạo lý này.” Con cáo nói. “Nhưng cậu không được quên nó. Cậu có trách nhiệm với tất cả mọi thứ cậu đã làm quen.”

Giang Ly nở nụ cười.

– Hoàn –

Lời của editor:

Em định tìm một bộ đơn giản làm bộ đầu tay, nhưng truyện này nó lạ lắm (╯_╰)

Truyện có một vài chi tiết từ cuốn “Hoàng tử bé”, em cũng tham khảo bản dịch của dịch giả Nguyễn Thành Long một chút