Bên trong phòng hóa trang của đoàn làm phim, Tiết Lam cúi đầu nhìn chằm chằm ngón chân của mình, kiếp này cô chưa bao giờ im lặng như vậy, không, kiếp trước cũng không có!
Đều tại Thịnh Lâm miệng rộng này, chuyện bị người ta bỏ rơi gì đó, cũng không biết thay cô giấu giếm đi, cứ như vậy khơi dòng ra bên ngoài, cô không còn sĩ diện nữa rồi đó.
Tiết Lam giờ phút này muốn chết tại chỗ, mà ba người ngồi đối diện cô cũng không khá hơn là bao, Thịnh Lâm còn đang đắm chìm trong lửa giận ngập trời, toàn thân trên dưới viết bốn chữ: Đừng chọc bố mày!
Về phần Thời Chí, người tham gia cuộc đàm phán này một cách không thể giải thích được, anh vẫn không hiểu sao mình lại liên quan đến chuyện vướng mắc tình cảm của hai người bọn họ.
Đương nhiên, mệt lòng nhất vẫn thuộc về chị Linh, Thịnh Lâm ở hiện trường quảng cáo động thủ đánh người tạo nên lòng sóng không nhỏ, cô thật vất vả xử lý xong cục diện rối rắm cậu gây ra rồi chạy tới đâu, nhưng người nào biết lại được vừa mới tới đã thấy cảnh tượng này, cậu bây giờ bực mình đến mức không muốn nói chuyện.
Được lắm, trên đường tới cô còn suy nghĩ, bọn họ và Lý Gia Dương cơ bản chưa từng gặp nhau, Thịnh Lâm sao hết lần này đến lần khác động thủ với hắn ta, thì ra vấn đề là ở chỗ này.
Nếu không phải hoàn cảnh không đúng, chị Linh thật rất muốn lôi cổ áo cậu chất vấn, là ai cam đoan nói tuyệt đối không nói yêu đương với Tiết Lam?
Vậy câu bây giờ đang làm gì, giận đánh bạn trai cũ người ta, còn vội vã chạy tới hưng sư vấn tội, nói không có tâm tư, thì quỷ cũng không tin!
Chị Linh ngẩng đầu nhìn Tiết Lam một cái, trong lòng càng thêm phiền muộn, sao hết lần này đến lần khác lại là cô!
Nghĩ nửa ngày, Tiết Lam quyết định giãy dụa một cái, thế là bắt đầu cưỡng cầu cứu vãn, “Chuyện này, thật ra tất cả mọi người đều là người trưởng thành, hợp thì tụ không hợp thì tan, nào có chuyện ai bỏ rơi ai, chia tay trong hòa bình, đều là chia tay.”
Thịnh Lâm lườm Tiết Lam một cái, cười lạnh một tiếng: “Không biết xấu hổ nói mình là người trưởng thành, em nhìn chị mấy năm nay chỉ có già không có đầu óc, vậy mà có thể coi trọng loại người cặn bã như vậy, Tiết Lam, trong đầu chị mỗi ngày suy nghĩ chuyện gì vậy hả!”
Tiết Lam hiếm không so đo với Thịnh Lâm, lấy lòng phụ họa: “Đúng đúng đúng, Lý Gia Dương chính là một tên cặn bã, chị biết sai nên đã chia tay với hắn ta, lại nói, ai khi trẻ không đυ.ng phải mấy tên rác rưởi chứ, cũng là chuyện thường tình thôi.”
Dứt lời, Tiết Lam nhìn về phía Thời Chí và chị Linh cười xấu hổ, chỉ chỉ Thịnh Lâm giả vờ thoải mái—
“Hai người nhìn đi, cậu ấy quá ngạc nhiên thôi, tôi ở độ tuổi này có mối quan hệ cũng không lạ, xem phản ứng cậu ấy kìa, không biết còn tưởng rằng bị cắm sừng đấy…”
Tiết Lam lời còn chưa nói hết, chị Linh và Thời Chí với vẻ mặt “Chẳng lẽ không phải sao?”, nụ cười trực tiếp cứng đờ, không thể nào, không phải như cô suy nghĩ đó chứ?
Cô quay đầu nhìn về phía Thịnh Lâm, “Em không nói cho bọn họ biết quan hệ của hai ta?”
Thịnh Lâm sững sờ, lập tức tức giận “Ừ” một tiếng.
Tiết Lam: “…”
Liếc Thời Chí một cái, chết mái, vậy mà trong lúc vô hình cô trở thành chướng ngại vật của cặp đôi định mệnh đời cô!
Làm sao có thể! Tuyệt đối không được!
Thế là, Tiết Lam lại không đoái hoài tới việc Thịnh Lâm còn đang tức giận, kéo cậu qua, vừa chỉ mặt cậu, vừa chỉ mặt mình: “Tôi trịnh trọng làm rõ một chuyện, tôi và thằng nhóc này cùng ba cùng mẹ, chị em ruột không thể giả! À, đúng, tôi ra trước em ấy ba phút, cho nên là chị.
Thịnh Lâm: “…”
Nói chuyện này được rồi, nhất định phải nói chuyện ba phút kia à!!!
Chị Linh ngạc nhiên, khó tin nói: “Hai người là sanh đôi?”
Mặc dù trên mặt Thời Chí không sao, nhưng đáy mắt rõ ràng cũng bất ngờ, đánh giá giữa hai người vài lần.
Tiết Lam nhìn về phía hai người nặng nề gật đầu: “Chắc chắn 100%! Mặc dù tôi theo họ mẹ họ Tiết, em ấy theo họ ba, nhưng chuyện này cũng không thể xóa bỏ sự thật chúng tôi có quan hệ huyết thống.”
“Nhưng không có bằng chứng, tôi nói nói miệng không có bằng chứng, để tôi suy nghĩ một chút chứng minh thế nào, à, đã có, nếu không tôi kể hai người nghe chuyện xấu hổ của tiểu thử thúi này khi còn bé?” Mắt Tiết Lam sáng lên, đột nhiên đầy hăng hái nói.
Chị Linh: “…”
Thời Chí: “…”
Thịnh Lâm đứng dậy, trong nháy mắt xù lông: “Tiết Lam, chị dám!”
Tiết Lam thấy thế cũng không đùa cậu nữa, tranh thủ thời gian vuốt lông cậu: “Được rồi, chị đùa thôi, đùa thôi.”
Sau đó nhìn về phía chị Linh và Thời Chí, làm như thật nói: “Có thể cho hai người xem sổ hộ khẩu nhà tôi, không được, hay hai ta đi làm DNA cũng được.”
Chị Linh sững sờ, dở khóc dở cười nói: “… Chuyện này không đến nỗi nào, chị tin là được.”
Tiết Lam lại quay đầu nhìn về phía Thời Chí, Thời Chí không hiểu, chuyện này anh tin hay không có gì quan trọng sao?
Nhưng, Tiết Lam đưa tầm nhìn tha thiết, Thời Chí ma xui qủy khiến gật đầu.
Hô… Lầm này cô cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.
Không biết nghĩ đến chuyện gì, Tiết Lam không đồng ý nhìn về phía Thịnh Lâm: “Tiểu tử thối, chị Linh và Thời Chí cũng không phải người ngoài, quan hệ của hai ta có gì không tốt mà phải giấu giếm, không phải chị nói chị làm chị em, em cũng quá không hiểu chuyện rồi.”
Chị Linh coi như xong, Thời Chí cậu cũng giấu, CP quan trọng nhất là gì, phải thẳng thắn biết không hả!
Thịnh Lâm ‘Ha ha’: “Trước đó là ai uy hϊếp em nói, nếu dám lộ ra chuyện chúng ta là chị em thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ hả?”
Tiết Lam nghẹn một cái, nghĩ đến chuyện nguyên chủ đã nói lời này, chỉ có thể ngượng ngùng giải thích nói: “Chị đây không phải biết thanh danh mình không tốt, sợ liên lụy đến em sao.”
Thịnh Lâm ‘Cắt’ một tiếng, “Biết thanh danh mình không tốt, vậy sau này chị phải cố gắng.”
Uầy, tiểu tử thối này lên mặt có phải không, Tiết Lam đột nhiên ngứa tay, muốn đánh em trai.
Nhưng khi cô xắn tay áo xong, đứng lên bày tư thế, anh mắt đột nhiên đυ.ng phải mắt Thời Chí, ngừng một chút, sau đó lặng lẽ im lặng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đối tượng của người ta đang ở trước mặt, vẫn phải khiêm tốn một chút.
Thời Chí tất nhiên không bỏ qua động tác của Tiết Lam, hai mi không khỏi nhíu một cái, đây không phải lần đầu cô kiêng dè vì anh, nhưng vì cái gì mới được chứ?
Hiểu lầm đã được giải thích, Tiết Lam cũng trở lại chuyện chính, chuyện này thật tốt, Thịnh Lâm sao biết chuyện Lý Gia Dương.
Theo lý thuyết, nguyên chủ đã giấu giếm hai bên, Lý Gia Dương cũng không biết quan hệ của cô và Thịnh Lâm, chẳng lẽ trong lúc này đã xảy ra chuyện gì?
Biết Thịnh Lâm mạnh miệng, Tiết Lam cũng lười hỏi cậu, trực tiếp nhìn về phía chị Linh hỏi: “Chị Linh, đến cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Biết quan hệ của hai người, chị Linh bớt đề phòng Tiết Lam hơn, cũng không nói dối cô, thế là kể lại hiện trường đánh nhau ở chỗ quảng cáo ra.
Đương nhiên, lúc ấy chị Linh không có mặt ở hiện trường, cũng không biết lúc ấy xảy ra chuyện gì, với lại sau đó mặc kệ cô hỏi Thịnh Lâm thế nào, Thịnh Lâm cũng không đề cập tới sao lại động thủ, chuyện này làm chị Linh có chút đau đầu.
Hơn nữa, cô thấy đại diện của Lý Gia Dương có chút chột dạ, nên cô nhân cơ hội đánh một hai cái mơ hồ, lúc này mới ép chuyện này xuống được.
Nghe vậy, Tiết Lam biết đại khái chuyện gì xảy ra rồi, với đức hạnh của Lý Gia Dương, cô lại không biết sao, đoán chừng tên cặn bã kia cùng người đại diện của hắn ta đã ở sau lưng nói nhảm, rồi bị Thịnh Lâm nghe được, lúc này mới xảy ra chuyện đó.
Vừa nghĩ đến tên khốn Lý Gia Dương, Tiết Lam nắm chặt tay, hắn ta là một người đàn ông mà suốt ngày nói xấu phụ nữ sau lưng, thiệt cho hắn ta có thể làm được.
“Được rồi, biết em ra mặt vì chị, lần này không tệ, tên chó chết Lý Gia Dương đấy chị đã sớm muốn đánh hắn ta rồi, trước đấy ánh mắt chị không tốt, yên tâm, sau này sẽ không như vậy nữa.” Tiết Lam vỗ vỗ bả vai Thịnh Lâm nói.
Thịnh Lâm một mặt ghét bỏ đẩy tay cô ra: “Chị ít tự mình đa tình đi, ai ra mặt vì chị chứ, em chính là cảm thấy chị quá ngu, làm mất mặt gia đình chúng ta.”
Tiết Lam cũng lười so đo với tên khẩu thị tâm phi kia, nhìn Thời Chí nhún vai, “Anh cũng biết, em ấy chính là tên quỷ kiêu ngạo.”
Thời Chí: “…”
Anh biết gì chứ? Không khỏi cảm thấy giống như có gì đó không đúng!
Tiết Lam cảm thấy Lý Gia Dương bụng dạ hẹp hòi, bị đánh chắc hẳn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Dù người không có bản lĩnh gì, thế nhưng sợ hắn ta sẽ giở trò sau lưng, chẳng hạn như tiết lộ gì đó, mượn dao gϊếŧ người, nên, Tiết Lam cuối cùng vẫn nhắc nhở chị Linh một tiếng, để bọn họ đề phòng.
Sau khi thảo luận xong, chuyện của Tiết Lam đến đây chắc cũng kết thúc rồi, nhưng cô vẫn đánh giá thấp Thịnh Lâm.
Tên nhóc này không nhàn rỗi cứ nhìn cô chằm chằm, thỉnh thoảng còn gõ cô, sợ cô còn vương vấn với Lý Gia Dương, Tiết Lam không còn cách nào, chỉ có thể liên tục cam đoan, chuyện này mới cho qua.
Sau khi dàn diễn viên đoàn làm phim đã ổn định, tiến độ quay cũng nhanh không ít, toàn bộ đoàn làm phim rất vui.
Đặc biệt là Tiết Lam, cả ngày vui vẻ, cô giống như mỗi ngày đều đúng giờ xuất hiện, có thời gian nghiêm túc quay, không đùa, cô cũng không rời đi, liền đợi hai diễn viên chính, với kiểu: Quan sát học tập, tăng kỹ năng diễn xuất, thật ra đẩy thuyển CP trực tiếp.
Đảo mắt, nửa tháng đã trôi qua, phần diễn của Tiết Lam vốn cũng không nhiều, mắt thấy cô cũng rất nhanh sẽ quay xong, cô gần như sống trong đoàn làm phim, không, chính xác mà nói, hẳn là cô dính trên người Thịnh Lâm và Thời Chí.
Dù sao, thời gian đẩy thuyền CP cũng ít đi một ngày, cô sao có thể không trân trọng chứ.
Không chỉ sau bộ phim, trang phục cô cũng không thay, liền di chuyển con ngựa của mình đến đoàn làm phim, ngồi xuống bên cạnh đạo diễn Trần, hai tay chống cằm nhìn Thời Chí và Thịnh Lâm đang chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.
Chậc chậc chậc, hai người này trong lúc phất tay cũng có cảm giác CP, cô có thể nghĩ đến lượng tiêu thụ rồi CP sau khi phim được phát sóng, đến lúc đó chắc vào đêm giao thừa.
Nhưng, những ngày này Tiết Lam ngạc nhiên vì điều khác, cô không nghĩ tới Thịnh Lâm không chỉ xuất thân thần tượng, nhảy, hát, còn có kỹ năng diễn xuất.
Đương nhiên, cùng với ảnh đế Thời Chí vẫn có chút khoảng cách, nhưng cũng không sao, dù sao mạnh hơn cô rất nhiều.
Thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi, Tiết Lam cuối cùng cũng đến ngày cô rời khỏi đoàn làm phim, nhưng trước ngày cô rời đi, Cao Thông đã đến đoàn làm phim rồi.
Tiết Lam co quắp trên ghế sofa, ngón tay không ngừng vẽ trên điện thoại, đang vui vẻ rong chơi trong siêu thoại CP.
Gần đây cô lại đẩy thuyền một đôi CP trong bộ phim truyền hình, cặp này với bối cảnh quận chúa ngây thơ và tướng quân sói xám, thật sự rất thú vị.
“Lam Lam, có một chương trình tạp kỹ muốn mời em, em xem có hứng thú không?” Cao Thông hỏi.
Tiết Lam không hứng thú lắm: “Em bây giờ cũng đã đen toàn thân rồi, lại không có tác phẩm muốn tuyên truyền, bọn họ mời em làm gì, sẽ không giống với chương trình lần trước chứ, không có ý tốt, được rồi, không muốn đi.”
Cao Thông nghe cũng có lý, không đi thì không đi, dù sao gần đây anh ta cũng đang kéo tài nguyên cho Tiết Lam, nếu không có gì bất ngờ, công ty bên kia chẳng mấy chốc sẽ xác nhận.
Thật ra trước đó Tiết Lam vốn không có hi vọng, nhưng bây giờ cô lại quay , lại thêm đoạn thời gian trước chuyện hát lạc nhịp lên hot search, trời xui đất khiến thay đổi, nên về phía công ty cũng suy xét.
“Được rồi, em không muốn đi thì không đi, dù sao yêu cầu của chương trình kia làm anh không hài lòng lắm.” Cao Thông nói.
“Nhưng, có chút đáng tiếc, nghe nói bọn họ mời cặp đôi nam nữ chính hot nhất gần đây trong đoàn làm phim , anh còn muốn ở cạnh bọn họ, có thể cọ chút nhiệt, được rồi, không đi, vậy anh sẽ nói…”
Chờ chút, đoàn làm phim ? Tiết Lam bỗng ngẩng đầu, con mắt sáng lên, cặp nam nữ chính này không phải CP mà cô đẩy gần đây bạch thỏ ngây thơ và sói xám sao?
“Đừng, em đột nhiên cảm thấy chuyện này có thể nhận,” Tiết Lam sốt sắng nói: “Anh xem tình hình hiện tại của em, chúng ta còn có thể lựa chọn việc nào, nhận, nhất định phải nhận.”
Cao Thông: “…”
“Thế nhưng, bên ê-kíp chương trình yêu cầu em hát, em xác định không ngại?” Lần trước bất đắc dĩ lắm Tiết Lam mới hát, Cao Thông cũng không cho rằng cô sẽ đồng ý.
Tiết Lam chần chờ một chút, giống như có chút giãy dụa, “Hát thì hát, dù sao người nghe không sợ, em có gì phải sợ!”