Xuyên Thành Búp Bê Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 31

“Không sao đâu, sẽ hết đau nhanh thôi…… Kiên nhẫn……”

Cơn chuột rút rốt cuộc cũng dừng lại. Cẳng chân Lâm Trăn được Thẩm Thuật Nam nắm trong tay, bắp chân liên tục được xoa bóp, những nơi đau nhức đều thoải mái như ngâm dưới nước ấm.

Lâm Trăn vẫn chưa kịp hoàn hồn sau tình huống đột phát này, hoảng hốt mà chớp mắt nghe Thẩm Thuật Nam thì thầm, chân cũng bị hắn ôm trọn vào trong ngực xoa, chóp mũi có thể ngửi thấy rõ hơi thở sạch sẽ, nhưng không phải mùi hương vốn có của Thẩm Thuật Nam, mà là mùi giống hệt mình. Động tác sờ nắn của Thẩm Thuật Nam, từ có lực, dần biến thành loại đυ.ng chạm ám muội như hồi sáng.

Lý trí Lâm Trăn nháy mắt trở về, nắm lấy chăn bông ở dưới, rụt chân, nhưng lòng bàn chân lại đυ.ng phải thứ gì đó cứng rắn, cậu lập tức hoảng sợ: “Cảm ơn cậu! Hết chuột rút rồi, tôi, tôi ổn……”

Thẩm Thuật Nam không nói lời nào, chỉ dùng sức nhéo nhéo bắp chân cậu.

“Khả năng cách âm của ký túc xá nam rất kém.” Lâm Trăn cường điệu.

“Tôi có thể giữ im lặng, cậu có thể chứ?” Cánh tay Thẩm Thuật Nam khép lại rồi vòng qua chân đối phương.

“Tôi không thể……” Lâm Trăn bất giác nói theo ý hắn, nói xong liền hoảng hốt kêu lên: “Từ từ đã, không phải là không thể im lặng, mà là…… Đều không được!”

“Ồ.” Thẩm Thuật Nam nói.

Hắn cảm thấy đã không sai biệt lắm, đùa đủ rồi, xoa cũng đủ rồi, bèn thả Lâm Trăn ra, kéo chăn bọc người kia lại.

Trong âm thanh Thẩm Thuật Nam đi tắm một lần nữa, Lâm Trăn mê man chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Lâm Trăn đến phòng thí nghiệm như thường lệ.

Sáng lúc dạy chạy bộ, Thẩm Thuật Nam đã cố gắng cử động thật nhẹ nhàng. Đại khái là do không quen trong ký túc xá đột nhiên có thêm người, Lâm Trăn tỉnh dậy sớm hơn so với thường ngày.

Chỉ có điều không tới một hai hôm, lúc xem lại những mô hình số liệu đó liền cảm thấy như đã trải qua mấy đời. Lâm Trăn thở hắt ra, có chút đau lòng khoảng thời gian bị lãng phí, vứt hết tạp niệm, bắt đầu tính toán và vận hành cái chương trình mình làm lỗi lần trước.

Lần đó sau khi cùng đàn anh nói chuyện xong, Lâm Trăn liền có linh cảm, nghĩ ra một thuật toán đơn giản hơn dựa trên thuật toán ban đầu. Một tháng trôi qua, cậu đã thử đi thử lại nhiều lần, cảm thấy phương pháp này cũng không phải là toàn năng. Nếu khả thi thì nó có thể tăng tốc độ xử lý dữ liệu của toàn bộ dự án lớn một cách đáng kể.

Hiện tại đã tới giai đoạn nghiệm chứng mấu chốt, xem xem liệu nó có hoạt động chính xác hay không.

Lâm Trăn mải mê tính toán đến mức, hầu như không cử động suốt cả một buổi sáng, ngay cả người tới tới lui lui trong phòng thí nghiệm cậu đều không nghe thấy, chờ đến lúc mô hình đường cong trên màn hình chuyển sang trạng thái cố định, cậu mới ngơ ngác nhìn màn hình, qua hai giây, đột nhiên đứng bật dậy.

“Vẫn chưa ăn cơm à?”

Giọng Thẩm Thuật Nam vang lên từ bên phải.

Đôi mắt Lâm Trăn tỏa sáng, gương mặt đều đỏ lên vì phấn khích, đẩy ghế ra chạy tới nắm cánh tay hắn, nói: “Cậu xem này! Tôi thành công rồi, chúng ta có thể dùng công thức hằng số biến thiên để xử lý trị số giai đoạn này……”

Thẩm Thuật Nam nghiêng đầu, nhìn màn hình máy tính, nghiêm túc lắng nghe cậu nói.

Lâm Trăn đang giải thích hăng say, lúc này mới phát hiện trong phòng thí nghiệm chỉ còn lại hai người bọn họ. Cậu đột nhiên có chút không nói được, đại não nhanh chóng hoạt động, điên cuồng tự hỏi liệu thuật toán này có sai sót gì không, hối hận rằng bản thân đã gọi người tới xem quá vội vàng.

Nhỡ đâu lại là giỏ tre múc nước, là công dã tràng thì chẳng phải sẽ bị hắn cười nhạo sao.

Thẩm Thuật Nam chỉ liếc nhìn mô hình, sau đó quay đầu chăm chú nhìn cậu, đôi mắt đen láy sâu thẳm, hơi cúi người, động tác cực kỳ kiên nhẫn.

“Là nó…… Tôi nghĩ nó hoàn toàn có thể hoạt động.”

Bắt gặp ánh mắt của hắn, đột nhiên Lâm Trăn cảm thấy tự tin hơn hẳn.

Thẩm Thuật Nam gật đầu, cúi người cầm lấy con chuột. Ánh mắt Lâm Trăn di chuyển theo động tác của hắn, nhìn ngón tay thon dài đặt ở trên con chuột, hình ảnh hoàn toàn khác so với tay của mình, cổ tay đối phương liên tục di con chuột một cách ổn trọng.

Hắn lướt qua mấy cái tham số, kiểm tra từng bước chứng minh, sau đó hỏi Lâm Trăn: “Sai số thì sao?”

Lâm Trăn trả lời không chút do dự: “Còn nhỏ hơn phương pháp trước.”

Điều hòa trong phòng thí nghiệm từ từ thổi gió lạnh, hai người kề cận trước máy tính thảo luận, vừa quay đầu là có thể nhìn thấy sườn mặt của nhau.

“Tính xử lý nguồn phi tuyến tính như thế nào?”

Lâm Trăn nhất thời bị hắn hỏi khó, xấu hổ mà nhìn chằm chằm màn hình, một lát sau mới mở miệng: “Đa thức……”

Cùng thời điểm, Thẩm Thuật Nam cũng cất giọng: “Có thể dùng đa thức để nội suy.”

Hai người nhìn nhau. Khóe miệng Lâm Trăn nâng lên, dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Thuật Nam, cậu chậm rãi bổ sung: “Bằng cách này, trị số kết quả của hai điều kiện biên đều ổn định.”

“Tôi cũng nghĩ là nó khả thi, quá trình chứng minh thực tế rất cẩn thận, giỏi lắm.” Thẩm Thuật Nam chống bàn nói.