Xuyên Thành Búp Bê Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 29

Thẩm Thuật Nam lại đi rửa mặt, rồi vào bếp nấu đồ ăn cho Lâm Trăn. Hắn không biết cậu muốn ngủ đến khi nào, làm lâu như vậy, ngủ dậy chắc chắn sẽ đói.

Lâm Trăn ngủ một mạch đến buổi chiều.

Sau khi tỉnh lại, Lâm Trăn vẫn cảm thấy cả người rã rời. Cậu nhớ đến đêm qua, nghĩ đến Thẩm Thuật Nam như muốn làm chết cậu trên giường, bất giác lại cảm thấy sợ hãi.

Nhưng mọi chuyện đã xảy ra. Lâm Trăn an ủi chính mình.

Hôm nay mang búp bê bơm hơi về, mọi thứ sẽ kết thúc phải không?

Trong lúc cậu ngồi thẫn thờ ngơ ngẩn trên giường, Thẩm Thuật Nam đẩy cửa ra tiến vào. Hắn chỉ mặc quần dài, thắt lưng còn lỏng lẻo khiến cơ thể tam giác bại lộ không sót gì. Hắn đứng ở khung cửa hỏi cậu:

“Đói không?”

Thái độ của hắn vô cùng tự nhiên, khác hẳn với cái người cùng cậu điên cuồng tối qua.

Nghe Thẩm Thuật Nam hỏi thế, dạ dày cậu lên tiếng trả lời thay cậu. Cậu đột nhiên cảm thấy đói đến đầu váng mắt hoa, râu ông nọ cắm cằm bà kia mà nói:

“Cậu không thể mặc quần áo hẳn hoi à?”

Thẩm Thuật Nam nghe cậu nói vậy liền đi đến trước tủ quần áo, tìm quần áo mặc vào, rồi lại hỏi cậu lần nữa:

“Đói không?”

…… Rất lạ.

Lâm Trăn vô lực nói:

“Tôi…… Không đói bụng. Tôi phải về ký túc xá.”

Cậu chống thân mình muốn xuống giường, rồi lại ngã ngồi trên giường, cả người lại choáng váng.

Búp bê bơm hơi ngã chổng vó ở mặt đất.

Đúng là tra nam. Có mới nới cũ.

Lâm Trăn đánh giá, nhịn không được mở miệng nói:

“Cậu dậy lâu rồi còn không biết nhặt nó lên?”

“Ồ.”

Thẩm Thuật Nam gật đầu, duỗi tay nhặt nó lên, rồi đặt ở trên tủ đầu giường

“Quần áo tôi đâu?”

Lâm Trăn buồn bực hỏi.

“Bẩn,” Thẩm Thuật Nam nói, “Tôi giặt cho cậu rồi.”

“Qυầи ɭóŧ cũng giặt rồi à?” Lâm Trăn hỏi.

Cậu thề là cậu chỉ muốn hỏi hành động “Thẩm Thuật Nam giặt qυầи ɭóŧ cho cậu” này có chút kỳ lạ.

“Qυầи ɭóŧ ướt nhất.” Thẩm Thuật Nam nói một cách tự nhiên.

“……” Lâm Trăn cứng họng:

“Vậy tôi mặc cái gì bây giờ?”

Cậu thật sự lo lắng Thẩm Thuật Nam sẽ nói là cậu không cần mặc cái gì cả.

Cũng may Thẩm Thuật Nam không nói như vậy. Hắn mở tủ lấy ra một bộ quần áo rồi ném cho cậu.

Lâm Trăn vốn dĩ muốn bảo hắn cũng tìm cho mình một cái qυầи ɭóŧ, nhưng nghĩ đến đối phương sẽ lấy ra cái gì liền không mở miệng nữa.

“Tôi làm đồ ăn rồi, ra ăn đi, lát tôi đưa cậu về.”

Thẩm Thuật Nam nói.

Lâm Trăn nghe vậy liền bước tập tễnh đi rửa mặt.

Thẩm Thuật Nam nghiêm túc làm bốn món ăn và một bát canh. Trên bàn còn có mấy miếng táo chưa gọt vỏ.

Lâm Trăn nhìn thấy cảnh này liền đến gần xem, mới phát hiện cả bốn món này đều thiếu nguyên liệu.

Thẩm Thuật Nam nói:

“Quả táo này……”

Lâm Trăn khát nước, nên đã nhét miếng táo vào miệng nhai mấy cái rồi nuốt xuống:

“Ngọt vãi.”

“……”

Thẩm Thuật Nam im lặng mấy giây đáp lại:

“Ngọt là được.”

Hắn định nói là mấy miếng táo này có hình con thỏ. Tám miếng táo thì chỉ có miếng này hắn cắt thành công.

Sau khi ăn xong, Lâm Trăn bắt đầu suy nghĩ xem nên mang búp bê bơm hơi có hình dáng giống cậu mang về ký túc xá.

Nếu mang vào một cách tự nhiên, ngày mai cậu sẽ trở thành tâm điểm bàn tán của bạn bè.

Thẩm Thuật Nam tìm cái túi kín gói nó lại rồi đưa cho Lâm Trăn.

Hai người cùng đi đến Tây Môn.

Vào đúng giờ ăn chiều, các cửa hàng ở Tây Môn khá đông đúc, người đến đa số là học sinh.

Đi qua nơi nào đó, Thẩm Thuật Nam đột nhiên dừng chân.

Lâm Trăn cách hắn không xa, cũng dừng lại, mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn Thẩm Thuật Nam.

“Có cần đi mua cái kia không?”

Thẩm Thuật Nam hỏi.

“Cái nào?”

Lâm Trăn không hiểu hắn đang nói gì.

“Không mua cũng được, tôi nghe cậu.”

Nhìn thấy hiệu thuốc sau lưng, Lâm Trăn sửng sốt mười mấy giây, đột nhiên hiểu ra. Cậu đứng ở trên đường xấu hổ, nói:

“…Tôi không có khả năng đó.”

Thẩm Thuật Nam có chút thất vọng, bước đến gần hơn, đè thấp giọng hỏi cậu một cách đứng đắn:

“Bắn đầy cũng sẽ không dính bầu sao?”

Lâm Trăn bốn phía xung quanh, xác định chính mình vẫn ở trên đường.

Lâm Trăn làm bộ bình tĩnh lườm Thẩm Thuật Nam một cái, nói:

“Cho dù cậu tinh tẫn nhân vong cũng không có chuyện đó đâu.”