Giải Cứu Nam Phụ Hắc Hóa

Thế giới 1 - Chương 6: Tớ thấy dáng vẻ đánh nhau mới vừa rồi của cậu rất đẹp trai (phần 3)

Tiếp theo chỉ nhìn thấy thiếu niên gầy gò cao ngất nhanh như gió vọt thật nhanh về phía hai người đàn ông.

Khua chân đá mấy quyền, mấy phút sau, hai người đàn ông đó lại một lần nữa kêu thảm thiết nằm ngã trên đất.

""Đi.""

Đánh người xong, thiếu niên lại níu lấy cổ tay cô, kéo cô về phía trước.

Tô Vi kinh hồn bạt vía, đi theo nhịp bước của anh, dè dặt khẽ kêu một tiếng: ""Thẩm Ngộ?""

""Ừm.""

Thiếu niên thấp giọng đáp một tiếng, không nói lời gì nữa.

Đi chừng mười mấy phút, lòng bàn tay Tô Vi đều là mồ hôi, nhưng dù sao cũng nhìn thấy được đèn đường lần nữa.

Ánh đèn rất sáng.

Vừa ngước lên, cô đã nhìn thấy gò má của thiếu niên đẹp trai.

Da trắng như ngọc, mày kiếm mắt sáng, trong trẻo lạnh lùng như trăng.

Sóng mũi cao thẳng, đường cong xinh đẹp phác họa đôi môi mỏng sáng màu được ánh đèn sợi đốt chiếu sáng, tỏa ra cảm giác mấy phần cấm dục.

Tô Vi sửng sốt, nhớ lại miêu tả về nam phụ Thẩm Ngộ trong sách.

Giáo thảo xinh đẹp đứng đầu ba năm liên tục của trung học Diệu Tinh.

Nhất kỵ tuyệt trần* thu hoạch hạng nhất trong thi đua, xứng đáng không thẹn với danh hiệu học thần đứng đầu vân vân và mây mây.

(*) Nhất kỵ tuyệt trần: Trong đội ngũ rất nhiều người cưỡi ngựa, có một người cưỡi ngựa rất nhanh, tới mức ngay cả người đi ngay phía sau cũng không nhìn thấy bụi vung lên khi người phía trước cưỡi ngựa. Dùng để ví von trong số rất nhiều người cạnh tranh, có người đặc biệt nổi bật hơn xa những người khác.

Sau khi lĩnh hội hai điều trên, cô không có cảm giác gì.

Nhưng nhan sắc của giáo thảo bá đạo này, cô phải giơ hai tay tán thành.

Trong đáy mắt của Tô Vi hóa thân thành nhan cẩu*, ngay cả Hoắc Ngật gặp hôm nay cũng kém hơn thiếu niên Thẩm Ngậc, xinh đẹp đến nỗi không thể rời mắt.

(*) Nhan cẩu: Hình dung người vô cùng để ý vẻ bề ngoài của người khác.

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi này, cô cứ nhìn chằm chằm gương mặt của Thẩm Ngộ, nuốt chừng mấy lần nước miếng, hết sức miệng khô lưỡi khô.

Thẩm Ngộ cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của cô, cau mày hỏi cô: ""Sao vậy? Trên mặt tớ dính nhọ sao?""

Tô Vi lắc đầu, con ngươi cực kỳ lấp lánh nhìn anh, nói: ""Tớ thấy dáng vẻ đánh nhau mới vừa rồi của cậu rất đẹp trai.""

""...""

Được khen ngợi không kịp đề phòng, bên tai Thẩm Ngộ nóng lên, hô hấp mới vừa ổn định lại hỗn loạn.

Nắm tay cô không kiềm được chặt hơn một chút, lời chất vấn cô đi nơi nào rốt cuộc vẫn không nói ra.

Chờ sau khi về đến nhà, anh mới thả Tô Vi ra, thấp giọng nói: ""Tớ đi tắm, cậu đói thì ăn cơm trước đi.""

""Được được.""

Tô Vi gật đầu liên tục, nhìn Thẩm Ngộ đi về phía phòng tắm, mi mắt nhanh nhẹn phát hiện áo khoác đồng phục học sinh của anh dính chút bùn đất cùng vết máu...