Reng reng reng ——
Điện thoại để trên tủ đầu giường vang lên.
Tô Vi không phàn nàn hệ thống nữa, cầm điện thoại của Thẩm Ngộ lên, phát hiện đó là chuông báo thức.
Sau khi tắt chuông báo thức, cô thở dài đứng lên khỏi giường, còn có sáu ngày, cô không tin mình không chinh phục được một Thẩm Ngộ vẫn còn là thiếu niên!
Sau khi lấy lại tinh thần chiến đấu, Tô Vi một tay cầm điện thoại, một tay nhặt dép của Thẩm Ngộ để quên lúc chạy trốn, mặt đầy nghiêm nghị bước ra khỏi phòng.
Sau đó cô phát hiện Thẩm Ngộ không trở về phòng mình mà là chạy vào nhà vệ sinh.
""Thẩm Ngộ, cậu có ổn không? Có phải là khó chịu ở chỗ nào không?""
Ngay lúc vừa dứt lời, đèn trong phòng khách bỗng sáng lên...
Có điện!
Tô Vi vui mừng, đồng thời trong nhà vệ sinh cũng truyền ra giọng nói khàn khàn của thiếu niên: ""Tớ không sao... Tô Vi, bật đèn lên giúp tớ một chút.""
Công tắc nằm bên ngoài nhà vệ sinh.
Tô Vi không nghi ngờ gì anh, rất nhanh đã giúp đỡ mở đèn.
Khi đèn bên trong được bật sáng, tiếng nước chảy róc rách cũng được truyền ra.
Rất nhanh, tiếng nước chảy dừng lại, cửa cũng mở ra.
Thiếu niên cao gầy vừa mới rửa mặt xong, trên trán vẫn còn đọng lại vài giọt nước.
Anh hơi cụp mắt, mi mắt hẹp dài cũng dính nước, trông trong trẻo lạng lùng và nghiêm nghị, lại lộ ra mấy phần mệt mỏi khó tả.
Con ngươi sâu thẳm lướt qua cô một cái, nói: ""Có điện rồi, cậu tự ngủ đi.""
Tô Vi: ""...""
Còn chưa nói hết câu, Thẩm Ngộ đã đưa tay, nhẹ nhàng đẩy cô đang ngăn trước mặt anh ra.
""Điện thoại với dép của cậu!""
Cô tiến lên một bước, đưa đồ ra.
""Ừm.""
Thẩm Ngộ nhận lấy điện thoại, mang dép vào cũng không nhìn cô thêm một cái, bước nhanh trở về phòng mình.
Tô Vi thấy thái độ của anh lãnh đạm, cảm thấy buồn rầu hết sức.
Cái gì mà loại bỏ giá trị hắc hóa, quả nhiên vẫn còn là một chặng đường dài!
Vẫn là nhanh chóng trở về ngủ một giấc, ngày mai làm gì thì tính sau.
Nhìn cửa phòng đóng chặt của Thẩm Ngộ, Tô Vi ỉu xìu trở về phòng mình nằm.
Mưa bên ngoài vẫn còn rơi, hơn nữa còn có khuynh hướng rơi càng lúc càng lớn.
Tô Vi giằng co cả một ngày, vừa nằm xuống liền chìm vào giấc ngủ.
Nhưng mà, Thẩm Ngộ nằm trong căn phòng kế bên lăn qua lộn lại làm sao cũng không ngủ được.
Chỉ cần vừa nhắm mắt, anh liền nhớ lại cảm giác Tô Vi trèo lên người mình —— Cơ thể mềm mại, eo thon cùng da thịt mơn mởn...
Xao động vừa mới lắng xuống lại một lần nữa dấy lên.
Anh vừa cúi đầu đã nhìn thấy thân dưới phồng thành một túp lều vải.
Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có cảm giác mãnh liệt như thế.
Khiến anh không thể không chấp nhận một sự thật ——
Anh thích Tô Vi.
Dưới ánh đèn tối mờ ấm áp, trong đôi mắt đen sâu thẳm của thiếu niên hiện lên một vẻ phức tạp, anh đưa tay, xoa xoa thái dương của mình, thở một hơi thật dài rồi đắp chăn, cưỡng ép mình chìm vào giấc ngủ.
Sau đó anh mơ thấy một giấc mộng cực kỳ quỷ dị lại hoang đường ——
Trong mộng có anh, có một người đàn ông tên là Hoắc Ngật, còn có một cô gái cũng có tên là Tô Vi.
Anh giống như khán giả đứng xem, lạnh lùng nhìn ba người nảy sinh bất hòa, diễn xong một vở kịch kết thúc bằng cái chết của ""anh""...