Thẩm Ngộ nhận lấy cặp xách, cau mày hỏi: ""Chú có biết cậu ấy đi đâu không ạ?""
Chú bảo vệ lắc đầu: ""Mười mấy phút trước vẫn còn ở đây. Sau khi đưa cặp xách cho chú thì đi về phía đối diện, hình như là lên một chiếc xe Maserati màu đen.""
Thẩm Ngộ nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi, lập tức xoay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Tô Vi.
Mà Tô Vi lúc này đã bị Hoắc Ngật bế từ trên xe xuống.
Vệ sĩ đi theo phía sau xách cặp xách, lúc điện thoại vang lên tiếng chuông rất lớn, vệ sĩ không thể không lấy điện thoại ra, đưa cho Hoắc Ngật.
Tô Vi thấy vậy, vội vàng nói: ""Là người nhà của tôi gọi! Nếu phát hiện tôi mất tích, nhất định cậu ấy sẽ nóng lòng báo cảnh sát!""
Sắc mặt Hoắc Ngật lạnh xuống, đưa điện thoại tới cho cô: ""Nói cho tốt vào, nếu không tôi cũng không ngại để cô "mất tích".""
Tô Vi gật đầu liên tục.
Trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.
Cô biết rõ Hoắc Ngật không phải đang nói đùa với cô.
Sau khi bắt máy, giọng nói dồn dập của thiếu niên truyền ra: ""Tô Vi, cậu đi đâu rồi?""
Tô Vi lấy lại bình tĩnh, khách sạn cô đang ở chính là khách sạn ngày hôm qua, lý do vì sao Hoắc Ngật lại mang cô đến nơi này hết sức đơn giản, bởi vì đây là khách sạn thuộc quyền sở hữu của công ty Hoắc Ngật!
Cô đắn đo nói một câu với Thẩm Ngộ: ""Tớ ở bên ngoài, không thể về ăn cơm được. A Ngộ ăn hết đồ ăn hôm qua còn dư lại đi!""
Nói xong liền lập tức cúp điện thoại.
Cô nghĩ, dựa vào trí thông mình thiên tài của Thẩm Ngộ chắc chắn sẽ đoán ra được ý của cô!
Hoắc Ngật thấy vậy, không nói gì nữa, tăng nhanh nhịp bước, bế cô vào trong thang máy.
Bên kia.
Tiếng máy bận trong điện thoại khiến sắc mặt Thẩm Ngộ càng lúc càng khó nhìn.
Lời nói của Tô Vi rất kỳ quái.
Cô không hay thường gọi anh là A Ngộ, chỉ khi có chuyện cần cầu cứu anh...
Còn nữa, thức ăn tối hôm qua đã ăn hết rồi, cơm thừa ở đâu ra?
Gần như ngay lập tức, trong đầu anh hiện lên một khả năng nào đó, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng, nói với tài xế: ""Phiền bác đến khách sạn quốc tế Hoắc Nghị.""
Đây là khách sạn hôm qua Tô Vi đến, hôm nay anh mới tra ra được.
Người ngồi trong chiếc Maserati đó, chắc chắn là Hoắc Ngật!
Anh biết Hoắc Ngật là ai.
Không, xác thực mà nói, tên của Hoắc Ngật như sấm bên tai.
Bởi vì cung thể thao và thư viện của trường học đều là do hắn đầu tư xây dựng.
Cho dù là hội trưởng hội học sinh, lễ tựu trường năm nay cũng phải đích thân đưa micro cho Hoắc Ngật...
Người đàn ông đó tại sao lại để mắt đến Tô Vi?
Trong lúc giật mình, giấc mơ kỳ quái tối hôm qua một lần nữa xâm chiếm đầu anh.
Lần này vô cùng rõ ràng...
Anh nhìn thấy cô gái bị Hoắc Ngật đè dưới người tùy ý đùa bỡn khi dễ, cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, phủ đầy dấu vết chính là Tô Vi!
Ngay lúc đó, máu tươi dâng trào, hai quả đấm nắm chặt nổi gân xanh...
Anh khàn giọng thúc giục: ""Bác tài, lái nhanh một chút!""
Sắc mặt thiếu niên âm trầm đáng sợ, đôi mắt tràn ngập tia máu, lệ khí lan tràn ——
Nhanh một chút, nhanh một chút nữa...
Anh tuyệt đối không thể để giấc mơ quỷ dị đó biến thành sự thật!