Mở tài liệu ra nhìn một cái, nhất thời sét đánh giữa trời quang.
Cô hỏi hệ thống: [Không phải đã nói đưa tôi đến thời điểm cốt truyện nữ chính thất thân sao? Tại sao còn có chuyện hợp đồng này nữa?!]
Hệ thống lạnh lùng vô tình: [Nữ chính ký hợp đồng xong mới đến khách sạn với nam chính, phần này trong nguyên văn có viết.]
Tô Vi: [...]
Khá lắm, hóa ra hố to mở đầu cũng đã đào xong rồi!
Cho dù không thất thân với nam chính thì loại chuyện bị nam chính bao nuôi cũng đã chắc như đinh đóng cột...
Giữa lúc cô còn đang thất thần, Hoắc Ngậc đã không chờ được nữa, bảo vệ sĩ ngồi ở vị trí phụ lái xuống xe ra tay.
Vì vậy, Tô Vi chạy cũng không kịp chạy đã bị vệ sĩ thô lỗ nhét vào trong xe, một phát té vào trong l*иg ngực Hoắc Ngật...
Người đàn ông này cũng không phải là loại người biết thương hoa tiếc ngọc, con ngươi khẽ híp lại, nhìn chằm chằm cô giống như nhìn con mồi, một tay khóa eo cô lại, một tay khác luồn vào dưới áo cô, dùng sức nhào nặn bộ ngực mềm, cúi đầu cắn vành tai cô, nghiêm giọng nói: ""Bây giờ muốn đổi ý? Muộn rồi.""
Tô Vi: !!!
Mẹ nó, tên lưu manh chết tiệt, buông cái móng heo của anh ra!
Tô Vi thở hổn hển, giãy giụa muốn thoát khỏi ngực Hoắc Ngật.
Nhưng sức lực của người đàn ông này thật sự quá lớn, một bàn tay liền có thể kiềm chế được hai tay cô, xé cà vạt ra buộc lại, sau đó ấn eo cô xoay người, ấn ngã cô xuống chỗ ngồi.
Hai tay Tô Vi bị trói, ánh mắt nhất thời đốt lên lửa giận hừng hực, duỗi chân tàn bạo đá vào thân dưới của hắn.
Hoắc Ngật ăn một lần thiệt thòi của cô, đương nhiên lần thứ hai sẽ không tùy tiện mắc lừa như vậy nữa, hai tay nắm lấy cổ chân cô, tách chân cô ra, chợt kéo xuống một cái, cưỡng ép chân cô vòng ngang hông mình.
Thân dưới của cô, cũng cắm ở eo hắn...
""Khốn kiếp!""
Tô Vi nghiến răng nghiến lợi, chợt thẳng người, dùng đầu mình, đập về phía đầu của Hoắc Ngật.
Hoắc Ngật phản ứng nhanh, vươn tay giữ trán cô lại, cúi người hoàn toàn đè cô ở dưới người.
Tiếng thở dốc to trầm vang lên bên tai cô.
Tô Vi nghe thấy tiếng cười khẽ vô cùng vui thích của Hoắc Ngật: ""Bây giờ tôi tin lời cô nói không lạc mềm buộc chặt, nhưng Tô Vi, cô càng như vậy thì càng thú vị.""
""...""
Nếu không phải hai tay bị trói lại, cô nhất định sẽ lấy cục gạch từ trong cặp xách ra, đập một phát bể đầu Hoắc Ngật!
Hoắc Ngật chế trụ tay cô, đương nhiên hai tay cũng không nhàn rỗi, dễ dàng cởϊ áσ ngực của cô ra.
Bàn tay nóng bỏng, vuốt lên bộ ngực mềm mại của cô không một chút ngăn trở...
Tô Vi giật mình, tiếp tục giãy giụa nhưng bị giữ lại rất chặt.
Cô vô cùng xấu hổ, oán hận trợn mắt nhìn Hoắc Ngật.
Mặc dù thân thể không phải của cô, nhưng cảm giác thì có!
Sống hai mươi mấy năm, lần đầu tiên phải ở trong trạng thái khuất nhục khủng khϊếp thế này bị đàn ông chó chiếm tiện nghi, cô đã không khống chế được suy nghĩ muốn gϊếŧ chết Hoắc Ngật trong đầu.