Giải Cứu Nam Phụ Hắc Hóa

Thế giới 1 - Chương 15: Đừng ăn nữa (phần 2)

Hệ thống: [...]

[Mời ký chủ số hiệu 0438 mau sớm chấp nhận đề nghị của hệ thống, hoàn thành nhiệm vụ.]

Tô Vi không để ý tới nó.

Bởi vì Thẩm Ngộ đã lạnh mặt nhìn cô, nói: ""Cậu ra ngoài trước đi.""

""Ừm.""

Tô Vi lên tiếng đáp lại liền ngoan ngoãn ra khỏi phòng.

Chỉ chốc lát sau, Thẩm Ngộ cũng bước ra.

Gương mặt vẫn vô cảm như thường lệ, ánh mắt lạnh lùng.

Khi nhìn thấy cháo trắng và trứng chiên trên bàn, anh híp mắt lại, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt lại rơi lần nữa lên trên người Tô Vi thêm mấy phần tò mò: ""Cậu học được cách chiên trứng từ khi nào vậy?""

Tô Vi nghĩ đến lời anh vừa mới chất vấn mình trong phòng, nghiêm túc giải thích: ""Tớ có thiên phú dị bẩm, có thể học một lần trong giáo trình baidu trên điện thoại di động!""

Thẩm Ngộ: ""...""

Vẻ mặt anh hoài nghi, cầm đũa lên gắp một miếng trứng chiên nhỏ bỏ vào trong miệng.

Nghiền ngẫm hai giây, sắc mặt anh thay đổi, chân mày nhíu thành kết.

Tô Vi thấy vậy, hỏi anh: ""Sao thế? Có vấn đề gì sao?""

Thẩm Ngộ không lên tiếng, lấy thứ anh cắn phải trong miệng ra ngoài, là một miếng vỏ trứng cỡ bằng móng tay út của anh...

Tô Vi ngẩn người, có điều cô rất nhanh liền cười ha ha nói: ""Coi như là thuốc bổ sung canxi đi, không sao đâu! Ha ha ha...""

Thẩm Ngộ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt càng trở nên u ám.

Tô Vi bị anh nhìn mà da đầu tê dại, cười không nổi nữa, nhỏ giọng nói: ""Sau này tớ sẽ chú ý.""

""Không có sau này.""

Thẩm Ngộ nhàn nhạt nói: ""Không có sự cho phép của tớ thì cậu đừng vào phòng bếp.""

Tô Vi: ""...""

Đến mức như vậy à?

Chỉ vì một miếng vỏ trứng gà nhỏ xíu mà tước đoạt quyền vào bếp của cô!

Thật quá đáng!

Tô Vi nghiến răng, hung hăng múc miếng trứng gà chiên lên, cắn một miếng thật to trong miệng.

Sau đó cả người liền bất ổn.

Muối dặm trong trứng gà chiên không tan ra...

Mặn muốn chết!

Thẩm Ngộ thấy cô khó chịu phun trứng gà chiên ra, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhíu như bà lão, trông rất buồn cười.

""Đừng ăn nữa.""

""Hả?""

Tô Vi nghi ngờ nhìn anh.

Thẩm Ngộ không lên tiếng, đứng dậy cầm dĩa trứng chiên lên, đổ hết toàn bộ vào trong thùng rác.

Tô Vi: ""...""

Cảm giác lại bị tổn thương một lần nữa.

Cô nhìn thiếu niên vén tay áo lên bước vào phòng bếp.

Bời vì làm việc nhà hằng năm nên cánh tay dù gầy gò vẫn có lực, hai tay thon dài thành thạo đập hai quả trứng gà vào trong chén, dùng đũa nhanh chóng khuấy đều đều.

Bật lửa, rót dầu.

Xèo xèo ——

Mùi thơm của trứng chiên nhanh chóng từ trong phòng bếp bay ra.

Tô Vi bị mùi thơm này chinh phục, không khỏi thừa nhận so với Thẩm Ngộ, cô đúng là một sát thủ phòng bếp...

Chưa tới hai phút, Thẩm ngọc lại chiên thêm một dĩa trứng gà, bưng ra đặt trước mặt cô.

Tô Vi không dám nói lời nào, lặng lẽ ăn xong bữa sáng.

Vừa ăn còn vừa nghĩ, thật ra cháo cô nấu vẫn uống rất ngon... Đó chứ?

Cô meo meo nhìn lướt qua sắc mặt của Thẩm Ngộ, phát hiện khi anh ăn cháo cũng không có biểu tình chê bai, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Cơm nước xong, hai người liền đến trường.

Bước lên chiếc xe buýt đông người.

Tô Vi cùng Thẩm Ngộ càng lúc dựa càng gần, sau lưng cô gần như dán chặt lên l*иg ngực của anh.

Hô hấp nóng bỏng từ bên tai truyền tới, bất thình lình nghe thấy thiếu niên thấp giọng hỏi: ""Tối hôm qua cậu muốn nói với tớ bí mật gì?""