Tô Vi vừa nghe liền kích động không thôi: [Cậu còn có loại chức năng nghịch thiên vậy à? Vậy thì nhanh chóng nhìn giúp tôi xem nam chính đang làm gì!]
Hệ thống: [Không được. Có hạn chế, chỉ có thể kiểm tra nhất cử nhất động của mục tiêu trong vòng năm mét.]
Tô Vi: [...]
Quả nhiên, hệ thống Gà Cay chính là Gà Cay, làm cô uổng công mới vừa rồi còn nảy sinh kỳ vọng đối với nó!
Thật là uổng phí biểu cảm.
Xem ra cô phải nghĩ cách tự cứu mình...
Tô Vi cắn răng, nhìn cửa phòng đóng chặt trước mắt, trong bụng rất nhanh liền có chủ ý mới.
Rầm ——
Một tiếng sấm lớn vang lên bên ngoài.
Đèn trong nhà bỗng nhiên tắt ngúm, bên ngoài phòng vang lên một tiếng thét hoảng sợ chói tai...
Sắc mặt Thẩm Ngộ khẽ thay đổi, cầm điện thoại mở đèn pin lên, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Kết quả vừa mở cửa đã nhìn thấy thiếu nữ mặc váy ngủ bằng vải bông, đứng ở cửa phòng anh, ôm đầu run lẩy bẩy.
""Tô Vi?""
Giọng nói lạnh lùng trầm thấp của Thẩm Ngộ gọi một tiếng, ánh đèn yếu ớt của điện thoại soi lên người thiếu nữ.
Ai ngờ một giây kế tiếp, cô trực tiếp nhào tới, ôm chặt lấy hai chân anh, ngẩng đầu lên, một đôi con ngươi lưu ly ầng ậc nước mắt nhìn anh, phát run nói: ""Thẩm, Thẩm Ngộ, cúp điện rồi, tối quá...""
Ngực của thiếu nữ dán chặt lên chân anh, xúc cảm mềm mại dường như bị phóng đại vô số lần trong bóng tối.
Con ngươi của Thẩm Ngộ căng thẳng, cả người cũng cứng ngắc.
Một luồng khí nóng ùa từ đỉnh đầu xuống bụng dưới...
Cảm giác khác thường khiến trong lòng anh hoảng hốt, vội vàng khom người kéo Tô Vi đứng dậy, giọng nói khàn khàn: ""Trở về phòng đi.""
Dưới ánh đèn lờ mờ, bên ngoài còn lóe lên sấm sét, cô gái đầy mặt tố cáo nhìn anh: ""Sấm đánh cúp điện, tớ không ngủ được!""
Ánh mắt của Thẩm Ngộ sâu thẳm: ""Vậy cậu muốn thế nào?""
Thiếu nữ hồn nhiên nói: ""Cậu ngủ với tớ đi! Không phải trước kia sấm đánh cúp điện cũng như vậy sao?""
Nhưng đó cũng là trước kia...
Thẩm Ngộ há miệng một cái, muốn từ chối, nhưng nhìn dáng vẻ sợ đến sắp khóc tới nơi của cô, rốt cuộc vẫn là không đành lòng, kéo cô vào trong phòng.
Giường trong phòng Tô Vi là giường tầng, mẹ Thẩm ngủ tầng dưới, cô ngủ tầng trên.
Thế nên cái gọi là ngủ cùng, bất quá là Thẩm Ngộ ngủ trên giường mẹ Thẩm mà thôi.
Sau khi hai người đều lên giường.
Tô Vi vỗ vạc giường hỏi Thẩm Ngộ: ""Có phải cậu vẫn còn giận tớ không?""
Thẩm Ngộ nhìn vạc giường trên đỉnh đầu, giọng nói bình tĩnh: ""Không có.""
Âm thanh Tô Vi mềm nhũn nói: ""Chuyện hôm nay là tớ gặp phải cái tên Hoắc Ngật bị bệnh thần kinh. Cũng không phải không định nói cậu biết, chỉ là sợ gây thêm phiền phức cho cậu... A Ngộ, cậu đừng nóng giận được không?""
Thẩm Ngộ không trả lời.
Tô Vi tiếp tục làm việc chăm chỉ: ""Tớ biết cậu đang lo lắng cho tớ. Nếu như có lần sau, tớ nhất định sẽ gọi điện thoại cho cậu đầu tiên, để cậu tới bảo vệ tớ!""
Thẩm Ngộ vẫn không trả lời.
Tô Vi bực bội, chẳng lẽ ngủ rồi à?
Cô đứng dậy, thò đầu nhìn xuống giường dưới.
Thiếu niên quy củ nằm ngang, hai mắt nhắm nghiền, tựa như đã ngủ thật rồi.
Tô Vi hỏi hệ thống: [Giá trị hắc hóa có thay đổi không?]
Hệ thống: [Tăng lên, bây giờ là 7%.]
Gương mặt Tô Vi nhất thời tan vỡ: [Tôi có làm gì đâu chứ? Sao giá trị hắc hóa vẫn cứ tăng hoài vậy?!]
Hệ thống: [Mời ký chủ số hiệu 0438 chấp nhận đề nghị...]
[Im miệng!]
Tô Vi phiền não cắt đứt hệ thống, nhướng mày một cái, đứng dậy từ trên giường leo xuống...