Cô dè dặt bôi thuốc từ bông gòn lên vết thương của anh, vừa bôi vừa nhẹ nhàng hà hơi, cứ như rất sợ anh bị đau.
Thẩm Ngộ nhìn mà sửng sốt.
Anh trước nay chưa từng thấy một Tô Vi như vậy.
Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là anh chăm sóc cho Tô Vi, đến tận bây giờ vẫn chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ được Tô Vi chăm sóc...
Đại khái là thói quen.
Anh và Tô Vi, giống như anh em trong nhà, nhưng cũng không giống anh em trong nhà.
Anh đã quen với việc trong sóc Tô Vi giống như anh lớn trong nhà, mà Tô Vi cũng quen với việc giống như em gái, hưởng thụ sự chăm sóc của anh lớn.
Không biết bắt đầu từ khi nào, anh phát hiện mình không muốn làm anh trai của Tô Vi nữa?
Thẩm Ngộ cũng không biết, có lẽ là rất lâu về trước, anh nghe Tô Vi nói cô thích một nam minh tinh nào đó, hoặc có lẽ là từ khi Hàn Tinh Vũ nói với anh rằng cậu ta nhìn thấy Tô Vi cùng một người đàn ông bước vào trong khách sạn...
Nói tóm lại, anh biết rõ mình có tình cảm với Tô Vi, không còn đơn giản giống như trước đây nữa.
Đôi mắt của Thẩm Ngộ dần tối lại, cái cách anh nhìn vào ánh mắt của thiếu nữ cũng bộc lộ tâm trạng phức tạp mấy phần.
Tô Vi chuyên chú bôi thuốc cho anh, không hề chú ý đến ánh mắt của anh, sau khi bôi thuốc xong, cô cau mày, mặt đầy nghiêm túc dặn dò: ""Đừng xem thường vết thương nhỏ, nhanh chóng lành lại mới tốt, vẫn nên tránh đυ.ng nước.""
""Ừm.""
Thẩm Ngộ nheo mắt, nhàn nhạt đáp một tiếng.
""Thức ăn hình như có hơi nguội, hay là tớ đi hâm nóng lại cho cậu một chút nhé?""
Cô gái trừng mắt, đứng dậy nhìn anh.
Thẩm Ngộ gật đầu một cái, chỉ thấy sau khi cô đứng dậy, nhịp bước nhẹ nhàng đi về phía nhà bếp.
Bôi thuốc cho anh.
Hâm nóng lại thức ăn cho anh.
Không giống như những chuyện bình thường mà Tô Vi sẽ chủ động làm.
Thẩm Ngộ hơi cau mày, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Chẳng lẽ...
Bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó không tốt, sắc mặt anh thay đổi, lập tức đứng dậy đi đến trước mặt Tô Vi, kéo cánh tay cô chất vấn: ""Hôm nay sau khi tan học, cậu đã đi đâu?""
Tô Vi mới vừa cho rau vào nồi hấp, bất thình lình bị kéo một cái, bị chất vấn trông có vẻ bối rối.
Nhưng rất nhanh cô đã kịp phản ứng lại, tình tiết quan trọng trong sách đang diễn ra!
Thẩm Ngộ chất vấn cô!
Dựa theo nội dung trong sách, nữ chính không muốn nói cho Thẩm Ngộ biết, bởi vì chuyện thất thân với Hoắc Ngật đối với cô mà nói vô cùng khó mở miệng.
Nhưng cô thì khác!
Cô đâu có thất thân...
Tô Vi không giấu giếm, nói: ""Đến khách sạn, gặp một người bị bệnh thần kinh tên là Hoắc Ngật. Anh ta nói anh ta vừa ý tớ, muốn bao nuôi tớ...""
""Cái gì?""
Con ngươi của Thẩm Ngộ bỗng nhiên co rút, bàn tay nắm cánh tay cô chợt dùng sức, nghiêm nghị: ""Cậu lặp lại lần nữa!""