Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 51

Một tiếng khóc kinh thiên này dọa cả đám chim đang đậu trên cây hoa quế.

“Thẩm Châu Hi, rốt cuộc ngươi muốn ta thế nào?!”

“Ta không uống rượu! Ta không uống rượu!” Thẩm Châu Hi đá đá hai chân, ngửa đầu khóc rống, từng giọt nước mắt to như nước mưa rơi xuống.

“Không phải ngươi muốn uống rượu sao?!” Lý Vụ sắp hỏng mất.

“Ta không muốn uống rượu, là ngươi —— là ngươi bức ta uống rượu!”

Thẩm Châu Hi càng nói càng thương tâm, sau đó dồn khí đan điền mà rống một tiếng nữa.

“Ngươi đánh rắm ——”

Lý Vụ tức muốn hộc máu mà nhìn cái kẻ đổi trắng thay đen trước mặt.

“Ngươi còn mắng ta! Ngươi còn mắng ta! Ngươi chẳng những bức ta uống rượu, ngươi còn mắng ta!” Thẩm Châu Hi cực kỳ bi thương, nhào lên bàn: “Ngao ngao ——”

Hai chân Lý Vụ mềm nhũn, chỉ kém quỳ gối trước bà nương điên đang gào khóc này.

“Đừng khóc, lại khóc nữa thì hàng xóm sẽ tới xem gϊếŧ heo đó!”

Lý Côn cũng không ăn móng heo nữa mà tay chân luống cuống nhìn hai người. Sau một hồi do dự hắn cắn răng đưa cái móng heo gặm nham nhở trong tay mình cho Thẩm Châu Hi lúc này đang khóc rống:

“Heo heo không khóc, ăn heo heo……”

Lý Thước nhẹ nhàng khụ một tiếng, kéo tay Lý Côn về sau đó kéo hắn đứng lên.

“Đại ca, tẩu tử, đệ nhớ ra mình còn chút việc nên xin phép đi trước…… Hai người từ từ ăn, uống chậm thôi……”

Thẩm Châu Hi nằm nhoài trên bàn khóc đến run lên, tiếng gào cực kỳ vang dội: “Ta không uống ——”

“Uống cái con mẹ ấy! Mau cút!”

Lý Vụ trừng mắt với hai tên kia, chân cũng đá ra. Lý Thước lôi kéo Lý Côn chạy nhanh khỏi cái nơi đầy thị phi này.

“Heo heo còn khóc mà.” Lý Côn không nhịn được quay đầu lại.

“Đại ca sẽ dỗ nàng ấy không khóc nữa.” Lý Thước nói: “Còn ở lại thì chúng ta sẽ phải khóc đó.”

Lý Côn run lên, tay nắm chặt cái móng heo đang ăn dở sau đó bước nhanh theo chân Lý Thước mà rời khỏi hiện trường.

Lúc này chỉ còn lại Lý Vụ đang bó tay đối mặt với Thẩm Châu Hi cũng ngao ngao không ngừng.

“Thẩm Châu Hi —— Thẩm công chúa —— Thẩm tổ tông ——” Lý Vụ ngồi xổm bên cạnh nàng, sứt đầu mẻ trán nói: “Ngươi nói một lời xem nào? A? Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới không khóc nữa?”

“Ta không uống rượu!” Thẩm Châu Hi vẫn vùi đầu trên bàn, chân dậm dậm tức tối.

“Được, được, không uống, không bao giờ uống……” Lý Vụ vội nói.

“Ngươi thề đi, không bao giờ được bức ta uống rượu!”

Lý Vụ suýt thì tắc thở: “Lão tử bức ngươi khi ——”

“Ngao ngao ngao!!!!”

“Ta sai rồi, là ta sai rồi, ta sai quá thể rồi, ta không bao giờ bức ngươi uống rượu nữa……” Lý Vụ nghe thấy tiếng huyệt thái dương của mình nảy lên. Hắn nén giận nói: “Lão tử mà bức ngươi uống rượu thì không phải là người!”

“Ngươi vốn không phải người! Ngươi là Lý vịt! Ngươi là Lý rắm thối! Ngươi bức ta uống rượu, không ai dám bức ta uống rượu ——” Thẩm Châu Hi thương tâm mà ngao ngao khóc lớn, hai chân đá tới đá lui, vạt váy màu hồng nhạt tung bay trên đôi giày thêu màu nguyệt bạch.

“Ta không dám, không dám, cũng không dám nữa!” Lý Vụ nắm chặt tay nói: “Lần sau có kề đao lên cổ lão tử cũng không cho ngươi uống rượu nữa!”

Sau khi nhận được rất nhiều đảm bảo Thẩm Châu Hi mới có dấu hiệu ngừng khóc. Cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu lên, bộ dạng cực kỳ tủi thân đáng thương. Nàng nức nở nói: “Ta thực khổ sở.”

Lý Vụ nắm tay càng chặt hơn, miệng rít lên: “Lão tử cũng rất khổ sở.”

“Ngươi khổ sở cái gì?” Thẩm Châu Hi nức nở nói: “Ngươi còn có Lý Côn và Lý Thước, ta lại không có một người nhà nào……”

“Không phải ngươi còn một vị huynh trưởng tên là Thẩm Huyễn hả?” Lý Vụ lập tức hỏi.

“Thẩm Huyễn? Thẩm Huyễn?” Thẩm Châu Hi lẩm bẩm hai lần, thần sắc mờ mịt.

“Ngươi đúng là uống đến hồ đồ rồi.”

“Ta tỉnh nhé, ta nhớ rõ hết đó.” Thẩm Châu Hi lắc lắc cái đầu mê mang, không phục mà phản bác: “Ta là một vị công chúa lưu lạc dân gian, một ngày nào đó ta sẽ gặp lại Thái Tử……”

Lý Vụ mang vẻ mặt đồng tình mà nhìn nàng: “Ta cũng từng ảo tưởng liệu mình có phải hoàng tử lưu lạc dân gian hay không. Ta mong một ngày nào đó hoàng đế lão cha của ta sẽ ngồi kiệu rồng bảy màu tới đón ta —— nhưng đó là năm ta 6 tuổi, đầu óc ngươi còn tốt chứ hả? Thử lắc đầu xem nào ——”

Thẩm Châu Hi làm theo sau đó mơ màng nhìn Lý Vụ hỏi: “Ta lắc rồi đó, rồi sao?”

“Không bị úng nước, còn chữa được.” Lý Vụ đứng dậy muốn kéo nàng đứng dậy theo: “Ngươi đi ngủ trước, đợi đầu óc tỉnh táo lại nói chuyện.”

“Ta không ngủ! Ta không mệt! Ta tỉnh táo lắm!” Thẩm Châu Hi đột nhiên hất tay hắn ra nói: “Ta muốn đi ra ngoài tản bộ!”

“Ngươi nổi điên cái gì thế hả?” Lý Vụ đỡ lấy thân thể lảo đảo sau khi đứng dậy của nàng rồi hỏi: “Ngươi say thế này rồi còn muốn đi tản bộ hả?!”

“Ta muốn đi ra ngoài kiếm tiền, ta muốn làm việc nuôi ngươi, ta không thể tiếp tục sa sút ——”

Bà nương điên này bỗng túm lấy vạt áo hắn sau đó nước mắt như nướ© đáı ngựa chảy mãi không ngừng.

“Ngươi quá khổ —— thực quá khổ!”

Lý Vụ chả hiểu gì sất, nhưng vẫn vừa bực vừa buồn cười hỏi: “Ta khổ cái gì?”

“Ta đều hiểu…… Ta đều hiểu…… Ngươi không cần phải nói……” Thẩm Châu Hi khóc lóc nói: “Lúc trước là ta không đúng, cũng không biết ngươi lại khổ như vậy…… Sau này ta sẽ đối xử với ngươi tốt một chút, ngươi muốn ăn gì cứ nói, ta sẽ nỗ lực học…… Chờ ta kiếm được đủ tiền sinh hoạt thì ngươi có thể rửa tay ——”

Thẩm Châu Hi ngừng lại.

“Ta rửa tay cái gì?” Lý Vụ nhíu mày.

“Ọc ọc……” Thẩm Châu Hi đột nhiên cong eo hô.

Sắc mặt Lý Vụ đen luôn, hắn lập tức túm lấy eo nàng dùng tốc độ ánh sáng phi ra khỏi nhà.

Ngay sau đó lưng Thẩm Châu Hi đột nhiên run lên:

“Ọe ——”

Cây hoa quế đã chịu tao ương, Lý Vụ thì thở một hơi nhẹ nhàng, vẻ mặt hơi đắc ý: Hắn sẽ không té ngã cùng một chỗ hai lần.

Thẩm Châu Hi nôn xong thì thoải mái hơn nhiều, nàng tiện tay cầm cái khăn mặt gần nhất để xoa xoa miệng: “Ta muốn súc miệng, Lý rắm thối, ta muốn súc miệng…… Ta muốn súc miệng! Ngao ngao! Nước! Súc miệng!”

Lý Vụ xanh mặt nhìn vết bẩn trên tay áo. Hắn cố nén xúc động muốn ném bà nương điên này vào vũng bùn nhưng vẫn xoay người đi vào phòng bếp lấy cho nàng một bát nước. Nàng đã say tới độ không biết gì thế mà vẫn nhớ phải đòi bằng được đậu tắm và nước.

Lúc nàng khom lưng súc miệng hắn quay về phòng thay quần áo bẩn. Chờ hắn điều chỉnh tốt tâm tình và đi ra thì Thẩm Châu Hi đang ôm cây hoa quế khóc lóc thì thầm.

“Đều là ta sai……”

“Ngươi ồn ào cái gì nữa đây?” Lý Vụ cáu lắm rồi, hắn kéo nàng lên mang về phòng.

Nàng ngồi lên giường sau đó ôm lấy cột giường lải nhải: “Ta không nên mua nhiều đồ như vậy, tiêu hết tiền của ngươi…… Ta không nên mua bàn, giường, cũng không nên cố chấp đòi giữ lại xí giấy —— ta nên dùng gậy trúc chùi đít!” Thẩm Châu Hi mang vẻ mặt hối hận, nước mắt cứ vậy rơi xuống: “Đều là ta sai, là ta hại ngươi……”

Thẩm Châu Hi nói lung tung kỳ quái một đống nhưng đại khái Lý Vụ cũng hiểu bà nương điên này hình như vẫn áy náy tự trách chuyện lần trước vung tay quá trán!

Lý Vụ mềm lòng an ủi nàng: “Đã là chuyện lúc nào rồi sao ngươi vẫn để trong lòng thế?”

Thẩm Châu Hi khóc thương tâm cực kỳ, tuy nàng không ngao ngao bậy bạ nhưng vẫn thì thầm rồi rơi nước mắt. Cái này khiến Lý Vụ không sao thờ ơ được.

Hắn chỉ đành nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng rồi nói: “Tiền tiêu hết lại kiếm là được, ngươi xem cái bình trong bếp không phải lại đầy rồi ư?”

Lý Vụ vừa nói xong Thẩm Châu Hi khóc càng thương tâm hơn.

“Ta tình nguyện để nó trống không, ngươi quá khổ rồi……”

Tuy mới đổi quần áo nhưng Lý Vụ vẫn không chút nghĩ ngợi cầm ống tay áo lên lau nước mắt cho nàng.

“Khổ cái gì mà khổ? Ngươi biết đau lòng cho ta thì ta lập tức thấy không có gì khổ hết……”

Thẩm Châu Hi nhìn khóe miệng đang nhếch lên tận trời của hắn thì trong lòng cực kỳ cảm động: Lý Vụ chẳng những tình nguyện trở thành trai lơ kiếm tiền nuôi gia đình mà thậm chí tới giờ khắc này hắn còn miễn cưỡng cười vui an ủi nàng!

Tuy thân thể hắn không sạch sẽ nhưng linh hồn lại cao thượng hơn bất kỳ kẻ nào! Chờ nàng gặp lại Thái Tử ca ca, nàng nhất định phải xin cho hắn một chức quan lớn! Tam phẩm không đủ! Dù có phải liều mạng, dù không làm công chúa nữa nàng cũng nhất định phải vớt cho hắn một cái chức công tước!

Thẩm Châu Hi bị Lý Vụ cảm động đến rối tinh rối mù, tay áo hắn lau nước mắt cho nàng mãi đến thấm ướt mà nàng vẫn không nín khóc.

Lý Vụ thấy nàng không ngao ngao cũng không thầm thì nên nhân cơ hội dỗ dành: “Ngươi ngủ chút đi, ta sẽ nấu canh giá, tỉnh lại ngươi uống một bát là tốt rồi.”

“Ta không ngủ, ta không mệt, ta tốt lắm……” Thẩm Châu Hi nói thầm, thân thể mềm như bông nghiêng về phía Lý Vụ. Nàng tìm được một chỗ thoải mái mà lau lau khuôn mặt loang lổ nước.

Trên ngực truyền đến xúc cảm làm Lý Vụ đứng ngây ra cứng đờ. Nguồn nhiệt dán lên người hắn thực xa lạ, trái tim vì thế mất khống chế, ngũ giác tê dại. Mọi lực chú ý đều tập trung ở trên người đối phương.

Hắn ngây người một lát mới nâng tay phải thử đặt lên đầu vai nàng.

“Ngươi…… Có từng uống say trước mặt người khác không?”

Thẩm Châu Hi không nói chuyện mà chỉ chôn mặt trong ngực hắn lắc đầu. Lý Vụ không nhịn được nhếch khóe miệng, sau đó lại có tật giật mình mà liếc mắt ra ngoài cửa sổ.

Trên cây hoa quế trong viện có một con chim sẻ đang ngoẹo đầu dòm hắn, bốn mắt nhìn nhau.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Cút!” Hắn hùng hổ mắng.

Con chim sẻ vẫn không nhúc nhích, ngược lại cái kẻ đang chôn mặt trong ngực hắn lập tức ngước đôi mắt mêng mông sóng nước lên hỏi: “Ngươi mắng ta hả?”

“Ta mắng chim sẻ mà.” Lý Vụ vội ấn đầu nàng vào ngực mình.

Thẩm Châu Hi ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn bất động, miệng nàng nói không mệt nhưng mí mắt lại càng ngày càng đờ đẫn.

Lý Vụ vừa vỗ nhẹ lên vai nàng vừa thở dài nói: “Nếu ngươi cứ nghe lời thế này thì ngày nào ta cũng nguyện ý chịu khổ.”

“Ta nghe lời thì ngươi sẽ ở bên ta mãi sao?” Thẩm Châu Hi hỏi.

Tay Lý Vụ ngừng lại, sau đó chuyển qua xoa đầu cho nàng. Vừa xoa hắn vừa nói: “Không nghe lời ta cũng ở bên cạnh ngươi.”

“Được, ta cũng ở bên cạnh ngươi……”

“Vì sao?”

“Ta không có nhà…… Ngươi lại rất tốt với ta, vì thế ta cũng muốn đối xử tốt với ngươi……” Nàng thấp giọng lẩm bẩm: “Chưa từng có người nào đối xử với ta tốt như vậy…… Lúc ta khóc chưa từng có ai để ý……”

“Nếu về sau có một người khác cũng để ý thì chẳng lẽ ngươi cũng sẽ ở cùng hắn ư?” Lý Vụ hỏi.

“Ta không biết……”

“Không được, mọi việc phải có thứ tự trước sau.” Lý Vụ ôm lấy đầu nàng nói: “Ta trước tới, ai dám đoạt với lão tử thì ta tẩn chết hắn.”

“Lúc gặp chuyện phải nói đạo lý…… Không được hơi tí là đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ……”

“Được, ta nói đạo lý với ngươi.” Lý Vụ nói: “Ngươi đồng ý sau này chỉ ở bên ta thì ta sẽ là người nói đạo lý.”

Thẩm Châu Hi mơ màng gật gật đầu.

“Chỉ nói không đáng tin cậy, nếu ngươi tỉnh rượu rồi không nhớ gì cả thì làm sao? Ngươi phải thế chấp một thứ cho ta mới được.” Lý Vụ nói.

“Thế chấp cái gì?” Thẩm Châu Hi ngẩng đầu nhìn hắn sau đó vươn tay phải lên hỏi: “Bằng không chúng ta ngoéo tay nhé?”

“Không cần ngoéo tay.” Lý Vụ kéo bàn tay nàng đến trước mặt, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng nói: “Ngươi thế chấp một cái hôn ở chỗ ta, chờ lúc nào ngươi hoàn thành ước định ta sẽ trả lại.”

“Hôn? Hôn thì thế chấp kiểu gì?” Thẩm Châu Hi mờ mịt hỏi.

“Thế chấp như thế này nè.”

Lý Vụ cúi đầu, chậm rãi tiến gần khuôn mặt đỏ bừng của nàng. Lúc còn cách gang tấc hắn cứ do dự mãi.

Tiếng gió sàn sạt không biết ngừng lúc nào, chỉ có một con chim sẻ xám xịt vẫn ngoẹo đầu ngắm hai người đang dán sát gần nhau bên cửa sổ.

Lý Vụ dán đến gần môi nàng thì ngửi được mùi đậu tắm hoa hồng. Một chút khoảng cách cuối cùng kia hắn mãi không kéo gần được.

Thẩm Châu Hi mở to đôi mắt hạnh ướt dầm dề mà ngây thơ nhìn hắn.

Lý Vụ bỗng nhiên thấy tâm phiền ý loạn, một chút hổ thẹn bò lên trong lòng. Hắn đang muốn lui về phía sau thì thiếu nữ với khuôn mặt đỏ bừng và ánh mắt ướŧ áŧ trước mặt bỗng cười nói: “Ta đã biết.”

Thẩm Châu Hi nói xong thì giảo hoạt chớp chớp mắt sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu chạm lên bờ môi hắn.

Trời đất không còn tiếng động nào nữa.