Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 31

Thủy tinh lát ăn rất ngon, so với lúc trong cung thì cái này còn ngon hơn.

Vỏ sơn tra thay thế trần bì đúng là ly kỳ nhưng vẫn dùng được. Thủy tinh lát làm ra có mùi sơn tra nhàn nhạt rất thơm.

Sau khi ăn cơm trưa xong Lý Thước chủ động ôm việc rửa bát quét tước. Hắn và Lý Côn cùng nhau quét dọn nhà chính và phòng bếp sạch sẽ rồi mới đi. Thẩm Châu Hi đi theo Lý Thước khắp nơi, miệng chỉ đạo, sắp xếp hắn dùng đậu tắm chỗ nào, chỗ nào dùng khăn lau nào.

Cái này chọc cho Lý Côn nhìn nàng lẩm bẩm: “Lắc lư hư đốn, đồ heo heo lắm chuyện.”

Thẩm Châu Hi tiễn hai người đi rồi mới vào thì thấy Lý Vụ đã nằm trên giường của nàng ngáy khò khò. Nàng rất tức, cầm thi tập của chính mình rồi dọn một cái ghế tới ngồi dưới tàng cây hoa quế mà đọc.

Dưới bóng râm của cây hoa quế, Thẩm Châu Hi không khỏi chờ mong tháng 10 tới, khi ấy cây hoa quế này đúng là cảnh đẹp ý thơ.

Đọc sách một lúc nàng dần buồn ngủ, lại nhớ tới cái kẻ đang thoải mái ngủ ở buồng trong thế là nàng dần khó chịu: Dựa vào cái gì mà hắn bá chiếm giường còn nàng chỉ có thể nhường nhịn chứ?

Cũng không biết nàng lấy dũng khí từ chỗ nào mà vội ném cuốn thơ xuống và đi vào buồng trong.

Lý Vụ đã sớm nằm trên giường ngủ dang chân dang tay, muốn thoải mái bao nhiêu thì thoải mái bấy nhiêu, căn bản không cho nàng một chút chỗ trống nào. Thẩm Châu Hi giận sôi máu, lôi hết can đảm ra bước tới phía trước đẩy cái người này vào trong.

“Một nửa giường này là của ta!” Nàng nói: “Ngươi dịch vào đi!”

Lý Vụ đang ngủ mơ màng bị nàng xô đẩy thì trở mình, nhường ra một nửa giường trống.

“…… Lý Vụ? Lý Vụ?” Thẩm Châu Hi thử gọi hai tiếng.

Lý Vụ không phản ứng.

Thế này thì đừng trách nàng.

Thẩm Châu Hi tàn nhẫn nghĩ thế sau đó nhân lúc hắn ngủ say ý thức không rõ ràng nàng lập tức đẩy hắn tới dán vách tường. Lúc đầu nàng chỉ muốn đẩy hắn một chút, nhưng sau đó tâm tình nàng chậm rãi thay đổi. Lý Vụ làm nàng khóc rất nhiều lần, còn luôn gọi nàng là quả dưa ngốc vì thế nàng cũng muốn báo thù, động tác trên tay cũng dùng sức hơn.

Lý Vụ vẫn nhắm mắt, mày nhăn lại. Hắn bắt lấy cái tay của Thẩm Châu Hi đang đẩy vai mình sau đó kéo một cái. Thẩm Châu Hi trở tay không kịp đã ngã lên giường. Nàng còn không kịp phản kháng thì một cái chăn đỏ thẫm đã trùm lên.

Chỉ một lát nàng đã bị bọc thành con nhộng.

“Đừng lăn lộn, ngủ đi.” Hắn nhắm hai mắt sau đó duỗi tay che mắt nàng lại.

Tim Thẩm Châu Hi nảy lên, theo bản năng nàng muốn thoát khỏi kìm kẹp nhưng chăn gấm khóa chặt trên người. Nàng nghiêng đầu trái phải nhưng bàn tay to kia giống như bôi keo da chó, vững vàng di chuyển theo.

“Bỏ tay ra!” Nàng khó thở.

Lý Vụ không nói lời nào, trong bóng râm ấm áp chỉ có tiếng hít thở vững vàng của hắn.

“Ngươi ngủ rồi sao?”

“Lý Vụ?”

“Lý Vụ! Lý Vụ!”

Thẩm Châu Hi tức muốn hộc máu, Lý Vụ lại vẫn vững như Thái sơn.

Nàng giãy giụa một hồi đã mệt mỏi, mí mắt lại nóng hầm hập thúc giục nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cái này không liên quan tới ý chí, nàng chẳng qua chỉ quá buồn ngủ mà thôi.

Trong lúc Thẩm Châu Hi đấu tranh với cơn buồn ngủ thì Lý Vụ lặng lẽ mở bừng mắt. Hắn không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào người bên cạnh.

Tay hắn che lên mí mắt nàng, giống như một cây lúa mạch to lớn nằm trên mảnh tuyết trắng. Đôi môi mím chặt vì không thoải mái của nàng chậm rãi thả lỏng độ cong. Dù không bôi son nhưng đôi môi ấy trời sinh đã mang màu hoa.

Đôi mắt hắn miêu tả cánh môi của nàng và đoán không biết cắn một cái có thơm như cắn hoa hồng không.

Thế nhân toàn thích dùng hoa để hình dung nữ tử, không phải phù dung thì chính là mẫu đơn. Ở trong mắt Lý Vụ thì nàng cũng là hoa, nhưng không phải đóa hoa nhu nhược. Nàng là hải đường tung cánh, đón gió mà nở rộ, thướt tha yểu điệu nhưng không hề gục ngã trước mưa rền gió dữ.

Lý Vụ bỗng nhiên nói: “Buổi chiều ta còn phải đi huyện bên cạnh một chuyến, có lẽ muộn mới về. Nếu ngươi đói thì trong bếp còn bánh khoai sọ đó.”

“Không phải Lý Côn đã ăn hết bánh vào bữa trưa rồi à?”

Lý Vụ xoay người lại, hơi thở phun lên chóp mũi của nàng.

“Ta giấu một cái cho ngươi.” Hắn nhẹ giọng nói.

Thẩm Châu Hi cảm giác có chút không được tự nhiên, cũng không biết là vì lời hắn nói hay vì hô hấp gần trong gang tấc của hắn.

Lý Vụ nói xong thì không mở miệng nữa, còn Thẩm Châu Hi cũng nhanh chóng chìm vào mộng đẹp. Lúc nàng tình lại Lý Vụ đã không còn ở trong phòng.

Nàng xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ đi ra khỏi nhà chính lại thấy dưới bóng cây hoa quế trong viện có một hàng chữ viết bằng cành cây.

“Ta đi rồi, chờ ta trở lại.”

Mấy chữ ngắn ngủi này tuy xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng viết đúng rồi. Xuyên qua kiểu chữ mới lạ mang theo vẻ nghiêm túc này Thẩm Châu Hi như thấy được cảnh Lý Vụ ngồi xổm dưới cây hoa quế, vừa viết vừa vò đầu khổ sở nhớ mặt chữ. ·

Nàng lấy cuốn thi tập ra rồi ngồi dưới tàng cây xem một lúc lại nghe được một giọng nói cẩn thận vang lên bên ngoài rào tre.

“Lý huynh đệ có ở nhà không?”

Lý Vụ không ở nhà mà đột nhiên lại có khách ghé thăm, Thẩm Châu Hi không biết người tới là ai nên trong lòng hơi khẩn trương.

Nàng buông sách rồi đi tới cửa nhưng không vội mở mà hỏi trước: “Ngươi là……”

“Ta là Chu tẩu ở cách vách!” Nghe thấy giọng Thẩm Châu Hi thế là giọng của nữ nhân bên ngoài lập tức thả lỏng hơn. Bà ấy vừa cười ôn hòa vừa nói: “Ta đến trả tiền cho Lý huynh đệ.”

Lúc này Thẩm Châu Hi mới mở cửa. Bên ngoài là một phụ nhân trên dưới 40 tuổi, vừa thấy nàng bà ấy đã nở nụ cười. Quần áo trên người bà ấy bằng vải thô nhưng trên dưới sạch sẽ chỉnh tề. Chỉ riêng cái này đã khiến nàng thấy có hảo cảm, vì thế nàng mở cửa rộng hơn.

“Nhưng Lý Vụ không có ở nhà……”

“Không ở nhà cũng không sao, ta đưa tiền cho ngươi cũng thế.” Chu tẩu thẹn thùng cười cười nói: “Lúc trước trong nhà có việc dùng tiền nên Lý huynh đệ cho ta mượn mười lượng bạc. Vốn ta nói hai tháng sẽ trả lại nhưng vì chút việc nên vẫn kéo tới hơn nửa năm, thật xin lỗi.”

Bà ấy tỏ vẻ xin lỗi, lại không nhịn được phân trần mà nhét mấy viên bạc vụn và một chuỗi tiền đồng vào tay Thẩm Châu Hi.

Thẩm Châu Hi còn chưa cầm chắc bạc thì bà ấy đã nâng một rổ trứng gà đưa tới.

“Lý huynh đệ không thu tiền lãi của ta nhưng trong lòng ta quả thực không nhận ân huệ này được. Hai vợ chồng son các ngươi cầm rổ trứng này mà bồi bổ.”

“Thế này không được đâu……” Thẩm Châu Hi vội đẩy cái rổ kia về và nói: “Lý Vụ không thu tiền lãi của tẩu thì sao ta dám nhận cái này.”

Chu tẩu vẫn đẩy cái rổ cho nàng, vẻ mặt khẩn cầu: “Ngươi nhận lấy đi, đây là chút tâm ý của ta, nếu ngươi không nhận thì ta sẽ không bao giờ không biết xấu hổ mà tới nhà ngươi nữa.”

Thẩm Châu Hi thấy thái độ bà ấy kiên quyết thì đành nhận lấy. Sau đó nàng lại không biết phải nói gì, chỉ thấy Chu tẩu cười nói: “Ta trả xong tiền này thì trong lòng cũng buông xuống một việc. Lý nương tử có lẽ không biết nhưng vào ngày đại hôn của hai người ta có tới uống rượu mừng đó. Lý Vụ nhà các ngươi đã mời hết các nhân vật có uy tín và danh dự ở trấn trên tới. Hắn quả thực coi trọng ngươi.”

Thẩm Châu Hi ngượng ngùng cười nói: “Hôm thành thân ta không chuẩn bị tốt khiến mọi người chê cười.”

“Cái đó cũng không có gì, ngày ta gả chồng còn khóc thảm hơn ngươi ấy!” Chu tẩu vẫy vẫy tay.

Nói được mấy câu Thẩm Châu Hi cảm thấy Chu tẩu là người dễ nói chuyện. Nàng vốn tính toán mời bà ấy vào ngồi ai ngờ Chu tẩu lại mời nàng tới cách vách uống canh.

“Ta nấu canh lúa mạch giúp bổ khí, đối với tì vị đều tốt. Trong nhà ngươi không có ai, nhà ta cũng thế, không bằng ngươi tới nhà tẩu tử ngồi đi. Chúng ta vừa uống bát canh giải nhiệt vừa nói chuyện.”

Thẩm Châu Hi đang ngại ở một mình nhàm chán nhưng vì lễ phép nên nàng vẫn thoái thác một chút rồi mới ỡm ờ đồng ý dưới sự khuyên bảo của Chu tẩu tử.

“Vậy ta đành quấy rầy tẩu ……”

Thẩm Châu Hi cũng để lại một câu dưới tàng cây hoa quế: “Ta đến nhà Chu tẩu tử chơi”. Sau đó nàng theo Chu tẩu ra cửa.

Chu tẩu cười tủm tỉm kéo nàng tới cách vách —— nói là cách vách nhưng thực tế lại không gần nhà Lý Vụ chút nào. Thẩm Châu Hi đếm cứt trâu trên đường, tới bãi thứ tư thì Chu tẩu tử cao giọng nói: “Tới rồi!”

Đây là một gian nhà nhỏ hơn nhà Lý Vụ một nửa. Chu tẩu bước nhanh lên trước mở cửa rào tre sau đó nhiệt tình mời nàng đi vào.

Nhà này tuy nhỏ nhưng không gian sử dụng lại nhiều hơn nhà của Lý Vụ. Nhà này giống con người Chu tẩu, tuy dung mạo bình thường nhưng chỉnh tề. Thẩm Châu Hi tò mò đánh giá căn nhà nho nhỏ lại đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu kỳ quái khiến nàng hoảng sợ.

Thẩm Châu Hi chưa bao giờ nghe tiếng nào quái dị thế này. Chu tẩu thấy nàng đột nhiên nhảy lên thì cũng hoảng sợ.

“Đó là tiếng gì thế?” Thẩm Châu Hi rụt vai, sợ hãi không thôi.

“Đó là tiếng heo nái kêu, con heo nái nhà ta sắp sinh rồi.” Chu tẩu sang sảng nói: “Ngươi vào nhà chính ngồi đi, ta đi lấy canh lúa mạch tới.”

Chu tẩu hấp tấp đi về phía phòng bếp, Thẩm Châu Hi thì đi vào nhà chính nhỏ bé rồi cẩn thận ngồi xuống. Nàng dựng tai lắng nghe tiếng vang thỉnh thoảng truyền đến từ hậu viện.

Hóa ra đây là tiếng heo kêu.

Hừ hừ xích xích, hống hống gặm gặm……

Thẩm Châu Hi còn đang cân nhắc tiếng heo kêu thì Chu tẩu đã bưng một âu sứ đựng canh lúa mạch và hai cái bát sứ tới. Bà ấy đặt canh và bát lên cái bàn vốn đã cũ đến mòn vẹt ở bốn góc, chân bàn cũng một bên cao một bên thấp. Mặc dù người trong nhà đã kê thêm rơm rạ bên dưới chân bàn cho cân nhưng mặt bàn vẫn hơi nghiêng. Hai cái bát sứ bà ấy mang ra cũng bị tróc men, miệng bát cũng răng cưa lỗ chỗ. Nhưng cũng may dù là bát hay âu đều sạch sẽ, giống hệt con người bà ấy.

Chu tẩu chú ý tới ánh mắt của nàng thì ngượng ngùng cười nói: “Chén bát trong nhà dùng lâu rồi, hai cái này đã là khá nhất đó.”

“Không sao, vỡ mới tốt, âu sứ nhà Lý Vụ cũng có chỗ mẻ.” Thẩm Châu Hi an ủi nói: “Cổ nhân nói toái toái bình an đó thôi.”

Chu tẩu cười nói: “Nhà Lý Vụ còn không phải nhà của ngươi ư? Hiện tại đã thành hôn, thói quen trước khi xuất giá nên sửa đi. Ta nghe nói ngươi được Lý Vụ cứu từ dưới sông lên, vậy ngươi là người ở đâu?”

“Nguyên quán của ta ở Giang Nam, lúc còn rất nhỏ đã vào cung làm cung nữ, giờ ta cũng không nhớ rõ quê nhà của mình nữa rồi.”

“Khó trách ngươi có một thân khí độ thế này. Cô nương trong cung ra quả là không tầm thường.” Chu tẩu cười nói: “Cha mẹ ngươi còn cả đúng không? Nếu muốn về Giang Nam thăm người nhà thì đây quả là tốn thời gian, cũng không nói chuẩn được.”

“Ta lạc mất người nhà, hiện tại cũng không biết bọn họ đang ở đâu.” Thẩm Châu Hi buồn bã nói.

“Hóa ra là như thế.” Chu tẩu đồng tình mà nhìn nàng nói: “Ngươi cũng đừng nản chí, làm cha mẹ đều hy vọng con cái được bình an trôi chảy. Chỉ cần ngươi chăm sóc bản thân thực tốt thì về sau luôn có ngày gặp lại. Lý Vụ nhà ngươi ——”

Chu tẩu lời còn chưa dứt thì hậu viện đã vang lên một tiếng tru thảm thiết đánh gãy lời bà ấy.

Thẩm Châu Hi nghe thấy thì sợ tới mức run lên một cái.

Chu tẩu đứng lên đi đến trước cửa sổ nhìn thoáng qua.

“Có lẽ heo sắp sinh rồi.” Nói xong bà ấy xoay người trở lại rồi rủ nàng: “Lý nương tử, ta đi chuồng heo nhìn một chút, ngươi đi với ta nhé.”

“A?” Thẩm Châu Hi sửng sốt.

“Ngươi đã thấy nữ nhân sinh sản bao giờ chưa?” Chu tẩu hỏi.

“Chưa, chưa từng……”

“Vậy đúng vừa khéo, coi như cho ngươi thêm kiến thức. Heo nái sinh con cũng khá giống nữ nhân sinh con. Ngươi nhìn nó sinh rồi sau này lúc ngươi sinh trong lòng cũng có hiểu rõ.”

Chu tẩu lôi kéo Thẩm Châu Hi đi ra ngoài còn nàng nghĩ tới việc phải vào phòng sinh của một con heo nái thế là bị dọa trắng mặt.

Nàng không cần phải hiểu rõ đâu! Nàng và Lý Vụ cũng sẽ không có con mà!

“Ta không đi đâu, canh lúa mạch của ta……” Thẩm Châu Hi thử giãy giụa nhưng còn chưa dứt lời đã bị Chu tẩu nhiệt tình lôi ra khỏi cửa.

“Canh lúa mạch thì tẹo nữa uống là được, chờ heo con sinh xong rồi ngươi mới tới xem thì còn gì đẹp nữa!”

Thẩm Châu Hi không thoái thác được nên chỉ đành cùng Chu tẩu đi vào chuồng heo. Còn chưa tới gần một mùi thối nồng nặc lại cổ quái đã tràn vào mũi nàng. Cái mùi này khác hẳn nhà xí và cứt trâu, Thẩm Châu HI bị hun đến mức mặt trắng như tờ giấy, như chết cha chết mẹ. Nàng chỉ kém mỗi không trợn mắt ngất xỉu nữa thôi.

“Đây là mùi gì thế?” Nàng run giọng hỏi.

“Mùi chuồng heo.” Chu tẩu giống như không ngửi thấy mùi gì mà cười nói: “Chuồng heo đều có mùi này, ngươi ngửi nhiều sẽ quen thôi.”

Không! Cả đời nàng cũng không muốn quen cái mùi này!

Thẩm Châu Hi bị Chu tẩu ở phía sau không trâu bắt chó đi cày mà đẩy đến trước chuồng heo. Mùi kia càng lúc càng nồng, sự kháng cự của nàng cũng theo đó mà mãnh liệt hơn. Thẩm Châu Hi ngừng thở, nhắm chặt hai mắt, hận sao giác quan của mình không bị điếc hết đi cho rồi.

Đừng nói canh lúa mạch, đến cơm tối nay sợ nàng cũng không ăn được mất.

“Xem này, nó đã sinh được một con rồi đây này.” Chu tẩu cười nói.

Thẩm Châu Hi lặng lẽ hé mắt, trong chuồng heo ánh sáng tối tăm lại chật chội kia có một con heo nái cực to đang nằm trên đống cỏ khô ở góc. Một con heo mới sinh như con sâu lông màu hồng nhạt đang nằm bên cạnh nó khóc nỉ non. Con heo nái cũng đang khóc, nó thét lên giống như đang phải chịu khổ, người ta nghe vào chỉ thấy cực lo lắng.

Heo nái không rảnh lo cho con heo con mới sinh, bởi vì bụng nó không ngừng co rút, hẳn là một con heo nữa sắp ra đời.

Nó dùng sức kêu khóc một tiếng, một con heo con màu hồng nhạt lại thò đầu ra từ dưới mình nó. Con heo kia vừa ra đời đã có ý thức cầu sinh, nó phối hợp với tiết tấu của mẹ nó mà giãy giạu chui ra ngoài.

Thẩm Châu Hi cứ thế nhìn tới ngừng thở.