Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 14

Việc học chữ kỳ thực rất đơn giản, dù sao Lý Vụ cũng không tham gia khoa khảo nên chỉ cần dạy xong Thiên Tự Văn lại dạy《 Tam Tự Kinh 》 hoặc《 Luận Ngữ 》là được.

Nhưng cái không đơn giản chính là Lý Vụ, hắn và những học sinh an phận nàng biết không hề giống nhau. Hắn luôn nghi ngờ những gì nàng dạy.

Nàng đọc một lượt Thiên Tự Văn rồi Lý Vụ mới mở miệng hỏi: “Vì cái gì không có chữ Vụ?”

“Thiên Tự Văn vốn không có cái đó.”

“Đến chữ Vụ còn không có mà cũng không biết xấu hổ gọi là Thiên Tự Văn sao?” Lý Vụ coi khinh.

“…… Chữ đó chúng ta sẽ học sau, trước tiên ngươi cứ học xong Thiên Tự Văn rồi lại nói.”

“Chúng ta học chữ Vụ trước rồi lại học Thiên Tự Văn.”

Lần đầu tiên Thẩm Châu Hi gặp phải một học sinh dám giao nhiệm vụ cho phu tử. Nàng lười tranh cãi với hắn nên viết một chữ “Vụ” trên mặt đất và nói: “Đây là ‘vụ’.”

Lý Vụ cầm bút học theo nàng mà vẽ một chữ tạm gọi là giống ở bên cạnh.

“Ngươi viết thế sai rồi, phải phất rồi mới xổ thẳng chứ.” Thẩm Châu Hi nói.

Lý Vụ lập tức hỏi: “Vì sao nhất định phải phất trước mới được xổ?”

Thẩm Châu Hi sửng sốt: “Nét bút chính là như vậy, mọi người đều viết thế.”

“Mọi người viết thế thì ta cũng phải viết thế à?” Lý Vụ nói: “Không có lý do gì để bắt buộc phải viết thế sao?”

Thẩm Châu Hi không đáp được, sư phó trong Thượng Thư Phòng không giảng đạo lý này, cũng chưa có ai hỏi qua câu này. Nào có ai hỏi câu này chứ?

Có Lý Vụ, hắn không chỉ hỏi mà giọng còn mang theo khinh thường: “Nếu không có thì vì sao nhất định phải theo quy của của người khác?”

Thẩm Châu Hi cũng không biết!

Thế này cũng thôi đi, nhưng mấu chốt là hắn còn nghiêng con mắt liếc nhìn nàng một cái nói: “…… Ngươi cũng là con gà mờ.”

“Là ngươi hỏi quá xảo quyệt!” Thẩm Châu Hi cáu: “Ta dạy cho ngươi học chứ có bảo ngươi suy nghĩ miên man đâu!”

“Ta xảo quyệt? Thôi được, thôi được.” Lý Vụ dùng ngữ khí thỏa hiệp nói: “Ngươi tiếp tục đi.”

Lúc sau việc dạy học cũng coi như thuận lợi, Lý Vụ học rất nhanh, chẳng qua hắn thích hỏi nàng những vấn đề nàng chưa từng nghĩ tới. Nếu hắn có thể đóng cái miệng đáng ghét kia lại thì cũng có thể coi là một học sinh không tồi.

Một buổi sáng cứ vậy qua đi. Thẩm Châu Hi biết không có cơm trưa nhưng vẫn nhịn không được hy vọng, ánh mắt quét qua người Lý Vụ.

Hôm qua ở bên ngoài, hôm nay là ở nhà, nói không chừng —— nói không chừng đến giờ Lý Vụ sẽ xuống bếp làm đồ ăn thì sao?

Nhưng Lý Vụ quả là kỳ quái, rõ ràng hắn chú ý tới ánh mắt của nàng nhưng lại cố tình không hỏi, ngược lại càng viết hăng say hơn. Nhìn sống lưng thẳng tắp cùng thần khí mười phần và bộ dạng thi thoảng lại vò đầu của hắn thì người không biết còn tưởng hắn đang viết cái gì đó kinh thế hãi tục lắm.

Thẩm Châu Hi nhịn không được định hỏi hắn có muốn nghỉ ngơi một lát rồi thuận tiện ăn cái gì không nhưng lúc này ngoài rào tre đột nhiên có một tiếng mềm nhẹ vang lên.

Lý Vụ nhíu mày.

“Lý huynh đệ, ngươi ở nhà không?” Ngoài cửa có tiếng nữ nhân nũng nịu.

Thẩm Châu Hi nhìn hắn lại thấy hắn không nhúc nhích, cũng không có ý định đứng dậy mở cửa.

Tiếng đập cửa bên ngoài lại vang lên, nữ nhân kia tiếp tục nói: “Nghe nói nhiều ngày nay ngươi không đến trấn trên mua rượu nên nô gia cố ý mang một bình rượu ngon tới cho ngươi. Ta còn mang theo đồ nhắm mà ngươi thích nhất tới. Ngươi có nhà không?”

Thẩm Châu Hi hỏi: “Ngươi không mở cửa sao?”

Hắn vùi đầu vẽ loạn, giọng lãnh đạm đáp: “Đừng xen vào.”

Nàng lại rất muốn mở cửa nhìn xem là thần thành phương nào nhưng Lý Vụ là chủ nhà, nếu hắn nói không thì nàng cũng chẳng có tư cách quản.

Sau một lúc lâu ngoài cửa vang lên một tiếng thở dài như oán thán. Nữ nhân kia buồn bã nói: “Vậy nô gia đi đây, nếu ngươi lười nấu cơm thì cứ tới trấn trên tìm nô gia, rượu nóng và đồ ăn vĩnh viễn có đủ cho ngươi.”

Sau đó không còn tiếng đập cửa nữa, người kia hẳn cũng đã đi xa.

Lúc này Thẩm Châu Hi bắt đầu không vui vì hàng rào tre nhà Lý Vụ quá cao. Những nhà khác rào tre đều thấp tè, chỉ có hắn vây nhà mình như doanh địa quân sự. Nàng muốn thăm dò người kia là ai cũng khó.

Lòng nàng bị cơn tò mò thiêu đốt, bỗng nhiên một tiếng bụng sôi vang lên đánh gãy suy nghĩ của nàng.

Lý Vụ ngẩng đầu nhìn nàng, một lúc lâu sau vẫn không ai nói gì. Sau đó hắn mở miệng hỏi: “Là bụng ngươi kêu hả?”

Tiếng vang này to hơn mọi âm thanh trong viện khiến Thẩm Châu Hi mất hết mặt. Nàng đỏ mặt, mạnh miệng nói: “Rõ ràng là bụng ngươi kêu, đừng vu oan cho ta.”

“Vịt chết mà cái mỏ vẫn còn cứng.”

Lý Vụ ném bút đứng dậy đi về phía phòng bếp. Thẩm Châu Hi vừa thấy đã biết hắn đi nấu cơm thế là tung tăng đuổi theo hắn.

Lý Vụ vào bếp nhóm lửa nấu mì, Thẩm Châu Hi vừa thấy thế đã thất vọng buột miệng nói: “Lại là mì sao?”

Hắn nhìn nàng hỏi: “Nơi này thâm sơn cùng cốc mà ngươi còn đòi cái gì?”

Thẩm Châu Hi đương nhiên không thể nói mình muốn ăn lẩu đuôi huơu, gà tơ, ngỗng quay, thịt heo……

Nàng méo miệng, hứng thú héo héo mà ăn nửa bát mì.

“Không phải ngươi đói bụng sao?” Lý Vụ nhìn nàng để lại nửa bát mì thì hỏi.

“Ta no rồi.” Thẩm Châu Hi đáp.

Lý Vụ không nói gì mà chỉ cầm nửa bát mì nàng ăn dở tống vào bụng.

Theo lý thì Lý Vụ hẳn sẽ giống những hoàng tử nàng thấy trong Thượng Thư Phòng. Bọn họ ăn xong lập tức bắt đầu luyện tập kiến thức buổi sáng vừa học. Nhưng tên này không phải hoàng tử, hắn là du côn, ác bá vì thế ăn trưa xong hắn nằm thẳng cẳng trên cái chiếu giữa nhà sau đó ngủ như chết.

Lúc ở trong cung Thẩm Châu Hi cũng nghỉ trưa, nhưng nàng chưa từng gặp kẻ đọc sách nào còn có thời gian ngủ trưa. Lần đầu tiên nàng thấy một người mâu thuẫn như Lý Vụ, rõ ràng hắn chỉ là một kẻ bình dân mệnh như cỏ rác nhưng tiếp xúc rồi mới thấy hắn không hề giống cỏ rác.

Hoặc phải nói là hắn không hề có tự giác của một cây cỏ rác. Thẩm Châu Hi thân là công chúa lại thường xuyên cảm thấy tự ti, còn hắn lại chưa bao giờ không tự tin.

Nghĩ nghĩ một lát nàng mới mơ màng thϊếp đi. Vốn nàng tưởng trải qua chuyện mẫu phi tự sát, phụ hoàng chết thảm, nước mất nhà tan thì một thời gian dài nàng sẽ gặp ác mộng. Nhưng cả tối qua và hôm nay nàng đều ngủ rất an ổn.

Cái giường này vừa cứng vừa cũ, chẳng những kém xa tiêu chuẩn mà ngay cả độ thoải mái cũng chỉ hơn nằm trên đất một chút. Ấy vậy mà không hiểu sao nàng lại ngủ cực kỳ an ổn.

Sau khi tỉnh lại nàng thấy mặt trời đã bắt đầu xuống núi. Nàng đánh thức cái kẻ còn đang nằm ngủ kia dậy sau đó hai người lại tới dưới tàng cây hoa quế và tiếp tục học Thiên Tự Văn.

So với buổi sáng thì lúc này Lý Vụ càng nhanh tiến vào trạng thái học tập. Tiến độ dạy học của Thẩm Châu Hi cũng tiến bộ vượt bậc, bất giác nàng đã dạy tới câu thứ mười.

“Một câu này là Long Sư Hỏa Đế, Điểu Quan Nhân Hoàng, ý là……”

Thẩm Châu Hi còn chưa nói xong Lý Vụ đã nhanh nhảu chen ngang: “Ta biết ý câu này.”

Thẩm Châu Hi ngạc nhiên hỏi: “Ngươi biết?”

Lý Vụ lộ ra biểu tình tự đắc, đôi mắt vừa đen vừa sáng nói: “Rồng và sư tử đều tức giận hoàng đế hiện tại, chỉ có chim chóc linh tinh mới nguyện ý làm quan của tên cẩu hoàng đế này.”

Lòng Thẩm Châu Hi lập tức bùng lên một ngọn lửa, nàng không chút nghĩ ngợi đã lạnh lùng mắng: “Ngươi nói bậy!”

Lý Vụ bị nàng mắng thì ngây ra, một lát sau mới phản ứng lại. Hắn trầm mặt nhíu mày nhìn nàng cáu hỏi: “Ta mắng cẩu hoàng đế thì ngươi gấp cái gì?”

“Lời này không phải ý như thế!”

“Thuyết thư tiên sinh nói như thế, vậy ngươi đúng hay ông ta đúng?” Lý Vụ nói: “Cho dù trước kia không phải thì hiện tại chính là thế. Chính ông ta tạo nghiệt, dựa vào cái gì không cho ta mắng?”

Thẩm Châu Hi tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, đôi mắt trừng trừng nhìn hắn nói không nên lời. Lý Vụ bỗng nhiên hồ nghi, hắn đánh giá nàng rồi hỏi: “Ta mắng cẩu hoàng đế, vì sao ngươi lại tức giận như thế? Ngươi còn nghĩ đến việc trở về làm nô tỳ của hắn hả?”

Lời này làm cho nàng vừa thẹn lại giận, nàng lập tức ném bút, không đợi Lý Vụ phản ứng đã chạy ra khỏi sân không quay đầu lại.

Nàng chỉ nhớ rõ rẽ phải là đi lên trấn, vì thế nàng cứ vậy theo con đường trong trí nhớ chạy thẳng về phía trước. Nàng mặc kệ Lý Vụ có gọi hay đuổi theo không, lòng nàng bị lửa giận bao phủ nên lực chân cũng theo đó nhanh hơn nhiều. Chỉ chốc lát nàng đã tới con đường cái ồn ào náo động.

Chút hảo cảm đối với Lý Vụ lúc trước lần nữa bị lật úp, hiện tại nàng chỉ cảm thấy kẻ này cực kỳ đáng giận! Hắn quá vô lễ và kiêu ngạo! Nàng sẽ không bao giờ về nơi đó nữa!

Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu thì lòng Thẩm Châu Hi đã lập tức lộp bộp.

Đừng nói hoa tai của nàng còn đang ở trong tay hắn, ngay cả ngọc trâm cũng ở trong nhà hắn. Nàng không xu dính túi thì có thể đi đâu?

Thẩm Châu Hi bồi hồi trên đường, tâm loạn như ma. Sau khi tức giận qua đi thì một ý niệm khác lại nảy lên trong lòng nàng mãi không chịu đi khiến nàng càng thêm rối bời.

Vì sao Lý Vụ lại mắng phụ hoàng của nàng như thế? Vì sao thuyết thư tiên sinh lại nói phụ hoàng của nàng như thế? Chẳng lẽ phụ hoàng thật sự đã làm chuyện khiến người và trời đều phẫn nộ ư? Nhưng nàng chưa bao giờ nghe Phó Huyền Mạc hoặc cung nhân nói phụ hoàng có gì không phải. Phụ hoàng vừa không đánh thần tử ở đại điện, cũng không lạm sát cung nhân, đối với Thẩm Châu Hi mà nói thì ông ta chỉ buồn vui thất thường, có mới nới cũ thôi. Nhưng tự cổ chí kim đế vương đều như thế không phải sao?

Nàng không nghĩ ra lý do, lại không biết đi tìm thuyết thư tiên sinh kia ở chỗ nào mà đối chất. Trong lúc hoang mang lo sợ đó thì trời lại dần tối đen.

Nếu không quay về thì đêm nay nàng chỉ có thể ngủ ngoài trời. Thẩm Châu Hi biết như thế rất nguy hiểm, nhưng nàng không cúi đầu nhận sai được. Nàng đã chẳng có gì, chẳng lẽ tới cốt khí cũng phải vứt bỏ ư?

Trên đường đã không còn ai, ngẫu nhiên có người đi đường vượt qua nhưng bọn họ đều nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái nghi hoặc. Thẩm Châu Hi không muốn thấy ánh mắt này nữa nên càng đi càng xa.

Cốt khí và tính mạng cái nào quan trọng hơn? Nếu bị phản quân uy hϊếp, nàng tình nguyện nhảy xuống hi sinh cho tổ quốc cũng muốn bảo vệ cốt khí, nhưng nếu chỉ vì tranh chấp với một bá tánh bình thường nho nhỏ mà để bản thân rơi vào nguy hiểm thì có phải rất lãng nhách không?

Huống hồ, mất đi tính mạng là chuyện nhỏ, nếu gặp kẻ xấu thì phải làm sao……

Thẩm Châu Hi lạnh run, trong lòng lập tức hạ quyết tâm vì thế xoay người thành thật đi về phía nhà của Lý Vụ.

Nàng còn chưa đi khỏi con đường nhỏ dưới chân thì phía trước bỗng nhiên có một con chó vàng vọt ra. Con chó này gầy da bọc xương, xương sườn lộ rõ ra ngoài, cái đầu cực lớn. Nó cao hơn đầu gối nàng, vì thế nàng lập tức dừng bước theo bản năng. Lúc này con chó kia cũng quay đầu lại nhìn và thấy nàng.

Hai mắt nó vẩn đυ.c, không hề có ánh sáng của những con chó nuôi. Mà quan trọng nhất là nó đang nhe răng, nước dãi sền sệt nhỏ xuống từ hàm răng nhọn sắc bén và treo bên cằm.

Một cơn ớn lạnh quét qua lòng bàn chân nàng, Thẩm Châu Hi không dám động đậy, mỗi sợi tóc trên đầu đều dựng lên. Cũng may nàng trầm mặc đối diện với nó một lúc lâu thì con chó kia giống như mất đi hứng thú rồi xoay người đi về phía trước.

Thân thể Thẩm Châu Hi vừa thả lỏng nàng mới phát hiện phía sau lưng đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Nàng không dám đi về phía con chó vàng kia nữa mà chỉ có thể đi theo một hướng khác, hy vọng có thể theo đó về đường lớn.

Ai biết càng đi càng tối, con đường này giống như kéo dài vô tận. Mắt thấy phía trước có một chỗ rẽ thế là Thẩm Châu Hi nghĩ rốt cuộc cũng tới chỗ giao nhau. Nàng kích động bước nhanh hơn, không ngờ vừa qua giao lộ thì trước mặt lại hiện ra một túp lều tranh nửa sụp.

Ở lều tranh có mười mấy khất cái quần áo lam lũ, tất cả đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn nàng.