Tinh Tế Làm Ruộng: Nam Chủ Ốm Yếu Dựa Vào Tiền Gian Nan Cầu Sinh

Chương 11: Khoai Tây Nướng

Niên Sơ Đồng có chút bật cười, cô phải quen với cơn đói này.

Cô đi về phía rừng vài bước, mượn cây cối che khuất, lấy khoai tây từ hệ thống ra.

Mỗi một củ ước trừng tầm hai nắm tay lớn, tròn tròn có mười củ.

Cô tiện tay túm lấy một chiếc lá lớn, đặt khoai tây lên trên, ôm trở về.

"Khoai tây này có thể chống đỡ được độc tố bên ngoài xâm nhập vào không?"

Niên Sơ Đồng không sợ độc tố, là bởi vì cô tu luyện vừa vặn cần dùng đến nó, càng độc cô càng vui.

Nhưng đối với người không thể tu luyện mà nói, còn có động thực vật mà nói, hoàn cảnh như vậy cũng không mấy tốt đẹp, thậm chí là trí mạng.

Bằng không Niên gia cũng sẽ không nhất định phải đem một phế vật cùng một con ma ốm đến đây để kế thừa một tinh cầu tràn đầy độc tố làm gì, còn không phải là ghét bỏ hai người lãng phí tài nguyên tu luyện của Niên gia sao.

"Tinh! kí chủ hãy yên tâm, khoai tây này của chúng tôi có khả năng chống độc, trái cây được sản xuất bởi hạt giống sẽ không chứa độc tố, nhưng trái cây khác thì không có khả năng như hạt giống."

Nói cách khác, hệ thống là thương nhân hạt giống lớn nhất, cô chỉ có thể mua hạt giống từ nó.

Cũng được, Niên Sơ Đồng không quan tâm lắm. Cô tiếp tục hỏi,

"Làm thế nào để ăn cái này?"

"Tinh! Khoai tây là rau củ, năng suất cao, hấp, luộc, nướng, đun sôi, xào, hầm đều được.”

cách nấu còn có rất nhiều, Niên Sơ Đồng ôm khoai tây đi về bên cạnh tảng đá lớn, cô đặt lá cây lên trên mặt đất.

Lại xoay người đi ôm một đống cành cây chết khô, ôm trở về, mở nút không gian ra, lấy ra một cây súng đánh lửa hình trụ.

"Phụt——" Một tiếng, ngọn lửa phun ra, trước mắt một đống cành cây bắt đầu cháy.

Niên Sơ Đồng thô bạo ném mười củ khoai tây vào đống lửa, nửa nướng nửa đốt bắt đầu "nấu cơm".

"Cái đó… không thể ăn”

Phó Vân Hà di chuyển một chút, ngồi đối diện với Niên Sơ Đồng, lưng dựa lưng vào tảng đá lớn, lại nói một lần nữa.

"Mặc dù khoai tây này có thể ăn được, nhưng sau khi có phóng xạ thì nó bị nhiễm độc tố. Người không thể tu luyện, sau khi ăn xong không thể tự mình bài tiết độc tố, rất nguy hiểm, cô chỉ có thể uống dung dịch dinh dưỡng thôi. "

“Còn một bình, cho anh rồi." Niên Sơ Đồng quả thật chỉ có một bình, nhưng cho dù có nhiều bình, cô cũng sẽ không uống.

Phó Vân Hà xác thực có kinh ngạc trong nháy mắt, nhưng chỉ trong thoáng qua mà thôi.

Cô ấy, không tốt bụng như vậy.

"Tôi có thể mua một ít, đủ để chúng ta dùng trong một khoảng thời gian, chờ nghỉ ngơi vài ngày, lại tính sau." Phó Vân Hà nói xong liền muốn mở ra Tinh Võng, Niên Sơ Đồng không có ngăn cản.

Cô không uống, Phó Vân Hà dù sao cũng phải uống.

Phó Vân Hà không nghe thấy Niên Sơ Đồng ngăn cản, cho rằng cô chấp nhận, anh bắt đầu thao tác mua dung dịch dinh dưỡng.

Mười phút sau, một mùi hương từ từ bay ra.

Bụng Niên Sơ Đồng đã kêu ùng ục, cô chỉ có một cảm giác, là đói khát.

Mà Phó Vân Hà ở đối diện, đồng tử co rút lại, có biến hóa vi diệu.

Mùi này.

Không biết có phải ảo giác hay không, ngửi thấy mùi vị này, Phó Vân Hà lại cảm giác hô hấp đều đều cũng thoải mái hơn một chút.

Có lẽ là rất nhỏ, nhưng tinh thần lực nhạy bén của hắn vẫn nhận ra được điểm biến hóa này.

Hắn nhìn Niên Sơ Đồng ở đối diện dùng gậy cây chọt chọt lấy đồ ra, người phụ nữ này rốt cuộc có lai lịch gì vậy?

Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, Phó Vân Hà đã nhìn thấy Niên Sơ Đồng không sợ nóng bẻ khoai tây với vẻ ngoài đen nhánh ra.

Trong chớp mắt hương thơm nồng đậm, bên trong màu vàng sữa, làm cho Phó Vân Hà nuốt một chút nước miếng.

Hơi thở dường như cũng thuận lợi hơn.

Cái này thật sự không có độc sao? Giờ khắc này Phó Vân Hà, bắt đầu hoài nghi.

"Ha - Ha - Hô hô - " Niên Sơ Đồng thổi hơi nóng, cắn một ngụm, mềm, mềm, thơm ngon à không là có thơm nhưng không ngon.

Hương vị nhạt nhẽo, không có hương vị, nhưng cũng không đến nỗi khó ăn.

"Ai? Anh có muối không? "Niên Sơ Đồng cảm thấy hương vị kém một chút, mở miệng hỏi Phó Vân Hà.

"A không có." Phó Vân Hà bị khoai tây hoàn toàn hấp dẫn, hít sâu một hơi nói: "Không có.”

Anh nhìn thấy ánh mắt "nhưng tôi muốn dùng" của Niên Sơ Đồng nên lập tức nói: "Tôi có thể mua. "

"Chờ anh mua về, tôi cũng ăn xong rồi." Niên Sơ Đồng nói chuyện, một củ khoai tây bị ăn sạch không còn gì.

Nhìn cô lại cầm lấy một củ khoai tây, Phó Vân Hà làm bộ như không có việc gì xảy ra hỏi:

"Hương vị khoai tây của cô rất kỳ lạ."

"Ừm." Niên Sơ Đồng miệng lẩm bẩm khoai tây làm nóng miệng, nuốt xuống nói: "Đều sắp chết cả rồi, quản nhiều như vậy làm gì.”

Phó Vân Hà không nói gì, cùng nữ nhân này, căn bản không có biện pháp nói chuyện tử tế được.

Niên Sơ Đồng ăn hết củ này đến củ khác, mười củ khoai tây mắt thấy chỉ còn lại bốn củ cuối cùng.

Phó Vân Hà trong lòng sốt ruột muốn thử xem, lại không muốn để cho mình có nhược điểm rơi vào tay Niên Sơ Đồng, trên mặt vẫn bình tĩnh như trước.

"Yo-",

phía trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng động, những thứ đã mua đã được gửi đến.