Trọng Sinh Chi Sủng Thiếu Niên

Chương 2:

Tiếp nè

---------------------------

Hắn nhìn cậu an an ngủ hắn mới nhẹ lòng một chút, hắn bị một lực vô hình bất ngờ đánh úp nháy mắt chỉ còn một màu đen.

Có một cánh cửa hắn tiến tới chầm chậm mở ra, thì một luồng gió nhẹ thổi vào hắn.

Chước mắt hắn là một bãi hoa những chiếc cánh hoa bị gió cuốn bay lên ánh nắng không quá gắt mà vừa đủ độ ấm áp.

Hắn tiến đến nhìn thấy cây cổ thụ lẻ loi giữa vườn hoa, dưới gốc cây một người phụ nữ xinh đẹp rất giống cậu, mái tóc hạt dẻ phất phới trong nắng cô mặc chiếc váy xanh đội nón rộng vành nụ cười chúm chím lộ một cái núm đồng tiền, như đang chờ đợi hắn đến.

Hắn thật sự đã bước đến trước mặt cô dùng bóng mình che khuất.

Cô mỉm cười cầm bàn tay hắn vỗ nhẹ ba cái.

–Cậu có muốn làm lại cuộc đời không?– cô nhẹ giọng hỏi.

Hắn nhìn cô đăm chiêu rồi lại ôn nhu nói.

–Dạ con muốn! Cô nói thật sự chứ?–

Cô lại lấy tay của hắn vỗ ba cái.

(Đông tác này tui tự nghĩ có nghĩa là ban phước)

– Ừ! Cô cho con sống lại nhưng con phải hứa chăm sóc miêm miêm thật tốt thì ta sẽ đưa con đi–.

– Bác gái yên tâm con sẽ bảo vệ em ấy là điều con sẽ làm đầu tiên ngài yên tâm, chỉ cần còn có thể thì con sẽ chỉ sủng mình em ấy!–.

Cô giờ mới mỉm cười hạnh phúc thật sự, trước khi tan biến mất .

– Ừ!ta tin con sẽ làm được, lần này ta đã giao dịch đổi linh hồn để cho con làm lại một lần nữa vậy....nên.....đừng....lãng phí nó–.

Mẹ em ấy vì muốn hắn được sống lại mà hi sinh cả bản thân vì hắn, hắn cảm thấy hắn không cô...đơn....

--------------

Giật mình tỉnh giấc thiệu Nguyên nhìn lại xung quanh không biết là cảm xúc gì nhưng hắn chỉ muốn tìm cậu ôm cậu và mang về nhà.

Thiệu Nguyên lại quy quy củ củ như mọi ngày như chưa có việc gì sảy ra, mở máy tính hiển thị 13/6.

Hắn đã được quay về đó trước mấy tuần hắn bình tĩnh soạn hết tất đống tài liệu xong lập tức gọi cho thư ký.

[Thư ký! Điều tra toàn bộ về thiếu gia Ân Miên cho tôi và gửi định vị chỗ em ấy].

[ dạ boss].

Cúp máy, thiệu Nguyên đứng dậy thay quần áo xuống lầu.

Các nữ hầu cúi chào hắn, quản gia chạy tới.

– Chủ nhân ngài có muốn dùng bữa sáng trước không ạ–

–Không cần!–

Quản gia cúi người cũng không nói nhiều liền đi chuẩn bị, hắn bước ra tới cửa thì đã có xe, thư ký mở cửa Thiệu Nguyên bước vào.

Thư ký liền đưa hắn một tệp tài liệu, hắn cầm lấy lấy kính gọng vàng trong hộ đen đeo lên xem xét kỹ một lúc thì nhăn mày khó chịu.

Trong tài liệu đề cập tới việc cậu là con ngoài dã thú của Ân Tuấn, trong một là vì uống quá độ và thấy mẹ của Ân Miên quá xinh đẹp mà nổi lên ham muốn, việc ấy dẫn tới bất đắc dĩ cậu bị sinh ra.

Nhưng vì mặt mũi gia tộc mà Ân Tuấn cho ngươi truyền ra rằng cậu chỉ là con nuôi nhận từ cô nhi viện về.

Vì lẽ thế mà cả Ân Sương và mẹ cô ta Cố Tuyết đều ghét cay đắng cậu còn muốn kiếm cớ hành hạ, còn mẹ cậu vì Cố Tuyết ganh ghét mà đuổi ra khỏi nhà không cho cậu cùng mẹ tiếp xúc.

Hắn ném tập hồ sơ cho thư ký, hắn nâng kính gọng vàng ra lệnh.

–Phái người đi tìm mẹ em ấy, khi tìm thấy thì lặng lẽ theo dõi đợi đến khi tôi hạ lệnh–

–Dạ boss–

–Đến công ty sắp xếp thời gian xã giao sử lý tốt tài liệu mới trong tuần này gửi cho tôi, giờ này chắc em ấy cũng tan trường rồi đi đón em ấy –

-----------

Tan trường mọi người đều được bố mẹ đón nhưng còn cậu thì không được, dáng người cậu nhỏ bé còn gầy nhìn rất dễ bắt nạt.

Trên đường đi thì cậu bị một lũ lưu manh chặn lại.

–Nhóc con mày có bao tiền nôn hết ra nhanh lẹ tao còn cho đi hoặc hắc hắc nhìn mày cũng ngon đấy không thì để bọn tao chơi –

Cậu nắm chặt quai cặp cảnh giác nhìn bọn chúng, sau lại yếu đuối đành móc trong túi mấy xu.

–Em...em...chỉ còn tầm...này–

Gã tức giận hất hết tiền trên tay cậu.

–Mày nghĩ tao cần mấy xu này làm gì!! Anh em đánh nó!!–

Chiếc xe đen sang trọng dừng lại, một đôi chân dài bước ra một tay hắn túm tên đầu sỏ ném ùyng một cái hắn ngã xuống đất.

Hắn tức giận gân cổ.

–Con m* mày!! Chúng mày còn đứng nhìn còn không đánh nó!!–

Ba thằng em luống cuống xông lên, hắn lé sang nhanh tay cầm lấy tay gã rắc một tiếng tên kia đau điếng ôm tay ở dưới đất lăn lộn.

Hai tên kia biết không đánh lại thì đẩy cậu ngã sang bên chạy mất, cậu bị đẩy đυ.ng tường rách da ở khủy tay máu chảy xuống.

Hắn giật mình mới để ý tới cậu, hắn tiến tới định ôm cậu lên thì.

–Cẩn thận đằng sau!!!–

Cậu dơ tay định đỡ cho hắn thì hắn nhanh hơn giữ lấy gậy ngay lập tức tay kia liền nện lên mặt hắn một cái, gã ngã xuống xỉu.

Cậu ngồi ở đất ngơ ngác, hắn quay lại bế cậu lên.

–A–

Mang cậu vào trong xe, nhíu mày khó chịu gắt gỏng.

–Đến bệnh viện tư!! Nhanh lên!! –

Trên xe hắn xem ở khủy tay câu ôn nhu.

–Đau không? Ta thấy em chảy rất nhiều máu –

Mặt cậu đỏ ửng thật ra cũng không đau lắm đâu nhưng vị tiên sinh chước mắt cậu lại quan tâm cậu rất ân cần, Ân Miên cảm thấy tim cậu cứ thình thịch không yên.

Cậu nhỏ giọng nói.

–Đau–

------------------------------------------

Tu be continued

Miên miên nhỏ giọng nũng nịu thút thít.

–Chú ơi ~con đau ~hức~–

Hắn lo lắng nhìn cậu.

–Em đau ở đâu ta xin lỗi 😞–

Hai má mũm mĩm phì lộn cười ngọt ngào.

–Cảm ơn~~ độc giả~ đã đọc a~~–