Có Độc

Chương 2: Thật tao!

“Dâʍ đãиɠ vậy sao!"

Giọng nói của Trần Mặc ngày thường trầm thấp, hiện tại cổ họng khàn khàn, từ tính làm cho eo Tần Nam mềm nhũn, cô vươn một chân câu lấy eo Trần Mặc, lại bị hắn nắm đầu gối đè trở lại giường.

"Ướt sao?"

Tất nhiên là ướt rồi.

Tần Nam cảm thấy trên thế giới này căn bản không có người phụ nữ nào còn có thể giữ mình sau khi hôn Trần Mặc.

"Trần Mặc, cho em..."

Hai mắt Tần Nam dần dần quen với bóng tối, cô nhìn thấy Trần Mặc rũ mắt nhìn mình, biểu tình muốn làm cho hai chân người ta nhũn ra.

Hắn nâng một chân Tần Nam lên, qυყ đầυ ngẩng cao chuẩn xác chống ở ngoài cái miệng nhỏ mềm mại kia, nín thở khi hắn nhấn eo xuyên thẳng vào toàn bộ.

Tần Nam trong nháy mắt bị lấp đầy cơ hồ không thở nổi, thân thể nhảy dựng lên một chút, qua hai ba giây mới từ từ phục hồi tinh thần lại, mới phát giác trên trán mình đã có một tầng mồ hôi mỏng.

Huyệt chật hẹp bị chống đỡ đến cực hạn, không có phần nào của nó không khít từ đầu đến cuối, Tần Nam có thể cảm giác được mình bị cái rễ nóng bỏng này của Trần Mặc làm cho hòa tan, dâʍ ŧᏂủy̠ không giống như là dịch bôi trơ, ngược lại càng giống như linh hồn dâʍ đãиɠ từ trong thân thể cô bị cỗ nhiệt độ kia bức ra.

Qυყ đầυ cắm đến sâu bên trong, Trần Mặc cũng bị hoa huyệt chật hẹp của Tần Nam xoắn đến hít sâu một hơi, dừng hai giây mới dùng hai tay ôm lấy mông cô bắt đầu ra vào.

"Ừm, a... Trần Mặc... Ừm..."

Giọng nói của Tần Nam cũng trầm xuống, phối hợp với gương mặt xinh đẹp nhưng lãnh đạm kia, người dưới trướng đã khiếu nại với hắn nhiều lần việc để cô đi dự tiệc chiêu đãi với vẻ mặt lạnh lùng, làm cho không có nhà đầu tư nào dám đi lên bắt chuyện.

Cũng bởi vì như thế, cô ở trên giường dâʍ ɭσạи mới đặc biệt mê người.

Tần Nam bị Trần Mặc kịch liệt thúc đến quay đầu đi chỗ khác, mái tóc dài đến vai rối tung , cô híp mắt, hai hàng lông mày nhíu lại theo tần suất hắn đẩy vào.

Có ai không thích một vưu vật lãnh diễm như vậy bày ra mặt dâʍ đãиɠ khác với mình chứ.

Trần Mặc thúc sâu nữa khiến tiếng rêи ɾỉ trào ra từ cổ họng của Tần Nam — bình thường tiếng gọi giường của cô chính là một giọng đơn ngắn xen lẫn tên của hắn, ngay từ đầu Trần Mặc cảm thấy nghe không quen, đến bây giờ có thể làm cho cô ở trên giường phát ra tiếng kêu không khống chế được nhưng đã trở thành niềm vui của Trần Mặc.

“A…… Trần Mặc, nhẹ một chút….. chết mất..."

Trong huyệt nóng đến lợi hại, không riêng gì dươиɠ ѵậŧ kia nóng, Tần Nam cảm thấy cả tiểu huyệt của mình đều giống như sắp bốc cháy, dâʍ ŧᏂủy̠ lại tràn ngập không chịu nổi, căn bản không đứng vững được.

Trong huyệt đạo chật hẹp kia mỗi một nếp gấp cuộn tròn đều bị Trần Mặc không chút lưu tình nghiền nát qua, Tần Nam sảng đến bắp đùi đều phát run, hai chân giống như dây leo mềm mại quấn chặt vào bên hông Trần Mặc.

Sảng khoái chết đi.

Trần Mặc cũng không tự giác nhíu mày, huyệt Tần Nam vừa chặt vừa mềm, mυ'ŧ qυყ đầυ của hắn thoải mái, không ngừng đi vào chỗ sâu nhất, rồi lại ở chỗ sâu trong nháy mắt bị siết chặt không khống chế được.

Một giọt mồ hôi lặng yên không một tiếng động theo khuôn mặt Trần Mặc trượt vào trong bóng tối của hàm dưới hắn, hắn khó nhịn thở ra một hơi, nửa người dưới càng thêm dùng sức đẩy vào trong.

"Trần Mặc, em không được…. A..."

Không cần biết Tần Nam có thể chọc cho Trần Mặc phát cuồng như thế nào, đến cuối cùng ăn không tiêu cầu xin tha thứ vẫn là cô.

“Ưʍ... a… Nhẹ chút…”

Đáp lại Tần Nam chỉ có một tầng dâʍ ŧᏂủy̠ chảy vào chân cô, tiếng tinh hoàn va chạm vào phát ra tiếng giòn vang.

Đợi đến khi Trần Mặc thật vất vả mới bắn ra được, Tần Nam đã không đếm được cao trào mấy lần, Trần Mặc rút dươиɠ ѵậŧ ra, ném bαo ©αo sυ đã dùng vào thùng rác, xoay người đi vào phòng tắm.

Tần Nam nằm ở trên giường xoay người, còn có chút chưa lấy lại tinh thần, nghe tiếng nước trong phòng tắm nửa ngày, mới lười biếng chống người ngồi dậy bắt đầu mặc quần áo.

Trần Mặc cũng không ở đây qua đêm với cô, Tần Nam cũng vậy, bọn họ hẹn gặp mặt sẽ đến đây, đợi đến khi Trần Mặc vui vẻ xong liền ai về nhà nấy.

Vừa sửa sang lại áo khoác, Tần Nam liền nghe trong phòng tắm truyền đến giọng nói của Trần Mặc: "Tần Nam, lấy điện thoại di động của tôi tới đây”

Điện thoại di động ngay đầu giường, Tần Nam cầm lấy màn hình đã tự động phát sáng.

Trên màn hình chỉ có một cái thông báo của WeChat.

Thẩm Thanh: A Mặc, chiều mai em đến, sau đó sẽ liên lạc với anh"

Thẩm Thanh, Tần Nam thật đúng là quen biết.

Bạch nguyệt quang của Trần Mặc.