Nhật Kí Cưa Đổ Sếp Tổng

Chương 9: Phản đối

Tống Trần là trợ lý kiêm thư ký, đã đi theo Lê Cảnh Nghi từ lúc anh đảm nhận vị trí giám đốc của Việt Trí ngót nghét cũng phải ba bốn năm. Mặc dù vẻ bề ngoài trông rất trẻ nhưng thực ra so về tuổi tác còn hơn Lê Cảnh Nghi những hai tuổi, tính tình trầm ổn điềm đạm, có năng lực, làm việc đâu ra đó lại rất được lòng người và đặc biệt là vô cùng hiểu Lê Cảnh Nghi.

Tống Trần có một người bạn gái đã quen được khá lâu. Hiện tại còn đã mang thai đến tháng thứ chín rồi. Hai người cũng đã dự định sẽ kết hôn nhưng vì cứ bận rộn công việc nên đám cưới mới hoãn lại mấy lần. Tuy nhiên tháng trước bạn gái của anh không chịu được nữa, hai người cãi nhau to một trận, cô yêu cầu anh phải cưới nếu không sẽ sinh con và kiếm người khác làm cha đứa bé.

Đây là cô bạn gái mà Tống Trần sau bảy bảy bốn mươi chín lần bị những người con gái khác cắm sừng rồi chia tay mới gặp được. Anh ta cưng chiều cô bạn gái đó như cưng trứng hứng như hứng hoa, làm sao có thể không lo lắng. Anh cũng nghĩ rằng, đời này không thể gặp được một người phụ nữ thứ hai có thể hiểu và thông cảm cho công việc của anh ngoài bạn gái hiện tại nên đã dứt khoát nộp đơn xin từ chức với Lê Cảnh Nghi vào một tháng trước để kết hôn và chăm vợ đẻ, cũng là tập trung chăm chút cho cuộc sống hôn nhân sau này.

Tống Trần có thể nói là trợ thủ đắc lực không thể thiếu của Lê Cảnh Nghi, hơn nữa còn đi theo Lê Cảnh Nghi nhiều năm rồi, bây giờ muốn tìm một người khác thay thế đối với Lê Cảnh Nghi mà nói là một chuyện hết sức phiền phức. Cuối cùng Lê Cảnh Nghi không phải không hiểu cho Tống Trần mà chỉ có thể phê chuẩn cho anh ta thời hạn là năm tháng để nghỉ ngơi, sau đó mới quay trở lại tiếp tục làm việc.

Vốn là còn mấy ngày nữa là đến lúc Tống Trần xin nghỉ, trong một tháng nay đã ra sức tìm ứng cử viên để tạm thời thay thế chức vụ của mình nhưng vẫn chưa có ai lọt vào mắt xanh của boss kĩ tính Lê Cảnh Nghi. Vậy mà vừa hay chỉ một tiếng trước, sau khi đọc xong một bản báo cáo mới nộp lên từ phòng kinh doanh, Lê Cảnh Nghi đã phải vội vàng cử Tống Trần đi mời người đó về đây. Nếu được, còn có thể thay thế Tống Trần trong khoảng thời gian này.

Bản báo cáo được viết vô cùng tốt. Tống Trần tuy đã theo Lê Cảnh Nghi nhiều năm, cũng có trình độ giỏi nhưng chưa từng làm báo cáo chi tiết và ngắn gọn, chỗ cần thì có, chỗ thừa loại bỏ thế này. Người làm ra nó trình độ khẳng định chỉ có hơn chứ không có kém.

Cứ tưởng là một nhân viên lâu năm trong công ty với nhiều kinh nghiệm ai ngờ, lúc Thẩm Thường Hi vừa bước vào Lê Cảnh Nghi liền nhận ra được, người này không những là một người mới, hơn nữa còn trông vô cùng quen mắt.

Chẳng phải là người đã đứng ở sảnh rồi lẩm bẩm chửi thầm anh hôm trước hay sao?

Đã vậy, cô gái này hình như… còn có chút ngáo. Nhìn thấy anh không biết chào hỏi trước lại còn để anh phải nhắc lần thứ hai mới kịp phản ứng. Không biết là có phải thực sự có bản lĩnh không, e là chỉ thông qua một bản báo cáo cũng không thể nói lên được điều gì, vẫn là phải một bên quan sát trước đã.

“Cô Thẩm, vậy cô thấy chuyện làm trợ lý cho giám đốc thì thế nào?”

Tống Trần sau khi nói qua về tình hình một chút, lý do tại sao phải tuyển trợ lý tạm thời. Kịp thời giải đáp thắc mắc của Thẩm Thường Hi liền trực tiếp xác nhận lại lần nữa.

Mà Thẩm Thường Hi lúc này không biết có tâm trạng ra sao, trên mặt không biểu lộ rõ ràng giống như lúc đầu nghe được tin này nữa.

“Xin lỗi, tôi xin phép từ chối.” Không mất quá năm giây suy nghĩ Thường Hi ngay lập từ từ chối.

“?”

“?”

Trước sự từ chối thẳng thừng của một nhân viên kinh doanh nhỏ, không chỉ Tống Trần mà Lê Cảnh Nghi, định lực nổi tiếng kiên định, đáy mắt cũng phải dao động mấy phần, lông mày cũng khẽ nhíu lại.

“Không phải chứ cô Thẩm, làm việc cho giám đốc chúng ta có gì không tốt. Rất nhiều người muốn mà không được đó.” Tống Trần có chút bối rối nói.

“Cô là có gì không hài lòng với tôi hay là thực sự không hài lòng với vị trí này?” Lê Cảnh Nghi lúc này lại lên tiếng, đúng là bị dáng vẻ cương nghị kiên quyết từ chối kia làm cho lòng tràn ngập hứng thú, nhìn dáng vẻ và sắc mặt của Thẩm Thường Hi lại càng không giống như đang giả vờ từ chối để làm giá.

Anh thật muốn biết tại sao lại có người thà làm nhân viên nhỏ cũng không muốn làm trợ lý cho anh. Anh còn chưa biết cô có thật sự đủ bản lĩnh để có thể đảm nhận vị trí này hay không.

Tất nhiên điều này chỉ có trong lòng Thẩm Thường Hi cô biết rõ. Những lời này liệu có thể nói ra sao?

Cô đương nhiên không phải không muốn làm việc cho cái người nhan sắc thượng thừa kia. Vừa được làm việc vừa được chiêm ngưỡng dung nhan đó mỗi ngày thì còn gì bằng nhưng thực sự…

Là mọi thứ đều có chút không ổn.

Nếu như chấp nhận làm thư ký không khác gì là tự chặt đứt tiền đồ của mình, lương bèo bọt không nói, lượng công việc thì chất cao hơn núi. Nói thẳng ra chính là osin cấp cao, việc gì cũng đến tay. Còn thăng tiến? Nếu nói nhân viên kinh doanh khả năng thăng tiến là mười phần trăm thì thư ký chính là không phẩy không không một phần trăm.

Bởi thư ký cho dù có làm việc lâu đến đâu đi chăng nữa, có giỏi thế nào đi chăng nữa không lẽ còn có thể thăng lên làm giám đốc sao? Huống chi đây lại chỉ là cái ghế tạm thời, dậm chân tại chỗ năm tháng lại quay trở lại vị trí ban đầu. Nghĩ thế nào cũng không thể chấp nhận nổi, Thẩm Thường Hi cô cũng không phải kẻ ngốc mà không biết suy tính.

Ban nãy là nói rất nhiều người muốn làm ở đây, đúng là thật nhưng những người đó chẳng qua là bị vẻ bề ngoài kia làm cho lóa mắt, mà cái gì đã thuộc ‘vật ngoài thân’ chắc chắn không tồn tại lâu được.

Thẩm Thường Hi cô không phủ nhận, bản thân đúng là một người nhan khống thật, nhưng thứ lỗi, cô mê tiền hơn.

*Nhan khống: Chỉ những người yêu thích tướng mạo, dung nhan, sắc đẹp.

“Ừm, đúng là rất tốt nhưng tôi rất tiếc, tôi vẫn là cảm thấy bản thân không phù hợp bưng trà rót nước cho người khác.” Thẩm Thường Hi suy nghĩ một lúc quyết định nói lên vài phần suy nghĩ trong lòng mình.

“Phụt!” Nghe được câu trả lời đầy ‘thành ý’ này, Tống Trần không nhịn nổi cười nhưng ngay khi cảm nhận được ánh mắt hình viên đạn từ phía người nào đó liền cố căng môi nén lại.

“Không phải... cô Thẩm có lẽ có chút hiểu lầm với vị trí này rồi. Đây tuyệt đối không phải là vị trí bưng trà rót nước như cô nghĩ đâu. Với cả theo tôi được biết, bản thân cô đang là một nhân viên thử việc, mỗi ngày cũng phải giúp đồng nghiệp chuẩn bị tài liệu, cũng phải mua nước giúp cho bọn họ, chạy đôn chạy đáo làm việc vặt còn nhiều hơn cả đi bưng trà rót nước mà cô nói so với việc mỗi ngày chỉ cần chuẩn bị một ly cà phê trên bàn giám đốc, sau đó là những việc chính của một thư ký, như vậy không tốt hơn sao?”

“Tôi đương nhiên biết, nhưng tôi tin chắc rằng ít ra ở phòng kinh doanh bản thân chắc chắn sẽ không phải bưng trà rót nước quá lâu bởi dù sao cũng chỉ còn vài ngày nữa là tôi qua kỳ thử việc.”

Thẩm Thường Hi tự tin trả lời không chút kiêng dè, giọng nói không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ cho Lê Cảnh Nghi ở một bên nghe thấy.